Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 7: Ngươi Không Thể Ꮆiết Ta!

Tên mặt sẹo rỗ hét lên thì bốn tên tuỳ tùng đi cùng chạy lại đỡ hắn, một tên lên tiếng hỏi:

“Đại ca, nữ nhân kia thì sao?”

Một tên tuỳ tùng khác đến bó lại cái tay bị gãy cho tên mặt sẹo rỗ, tên mặt sẹo rỗ hít một hơi dài nén đau đớn. Khi cổ tay được bó lại hắn tiếp tục ra tay, nhìn Tống Tương hắn bừng bừng phẫn nộ hét lớn:

“Trói hai chân, hai tay ả lại cho ta.”

Hắn vừa lệnh xuống thì bốn tên tuỳ tùng ngay lập tức xông lên nhào đến chỗ Tống Tương. Tên cầm gậy xông lên trước, hắn vung gậy đánh vào người Tống Tương, bị Tống Tương bắt được, nàng dùng sức đẩy mạnh hắn ngã xõng xoài ra đất. Không biết sợ, ba tên còn tại vẫn tiếp tục tiến đến, Tống Tương tay một đấm, chân một đá đánh bọn chúng bò ra đất. Nàng nhăn mặt nhìn tên mặt sẹ rỗ đang run rẩy sợ hãi mà thách thức:

“Ngươi không lên sao?”

Tên mặt sẹo rỗ thấy đám tuỳ tùng bị đánh cho không dậy nổi, bản thân hắn còn đang bị tiểu cô nương kia thách thức. Lửa giận càng bốc lên hắn rút thanh đao ở phía sau lưng ra, thân đao sáng loáng dường như lần này hắn kiên quyết không tha cho Tống Tương. Gã mặt sẹo rỗ tay nắm chắc đao, vung lên lao về phía Tống Tương chém xuống.

Chu Tiêu dùng chân khẽ đá viên sỏi nhỏ trong sân, viên sỏi đập trúng đầu gối tên mặt sẹo rỗ khiến hắn giữ nguyên tư thế vung đao lao đến trước mặt Tống Tương thì một tiếng “bịch” vang lên hắn nam nhân bảy thước kia khuỵu gối xuống ở tư thế quỳ.

Nhanh như cắt, Tống Tương chộp lấy thanh đao của tên mặt sẹo rỗ rồi kề vào cổ hắn. Tên mặt sẹo rỗ không ngờ đến kết quả sẽ như thế này toàn thân hắn cứng đờ không dám cử động. Nhưng hắn vẫn mạnh miệng đe doạ:

“Tống tiểu thư, cô không thể gϊếŧ ta, nếu không sòng bạc sẽ không bỏ qua cho cô, tốt hơn hết là cô thả ta ra!”

Tống Tương lại dí chặt đao vào cổ hắn, vết máu loang trên đao đỏ ngầu. Tên mặt sẹo rỗ sợ hãi mềm nhũn cả người, cũng phải thôi khi đao dí lên cổ dù có cứng đến ấy cũng phải mềm. Tống Tương châm chọc:

“Gϊếŧ ngươi xong rồi ta bỏ đi, ai có thể làm gì được ta?”

Tên sẹo mặt rỗ muốn gầm lên thách thức “ngươi dám” nhưng hắn rất giảo hoạt biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào đành phải nuốt cục tức xuống dịu giọng thương lượng:

“Tống tiểu thư, vừa rồi là ta không đúng, nhưng vừa rồi ta cũng chưa có làm gì cô, cô đai nhân đại lượng tha cho ta một mạng.”

Hắn thấy Tống Tương nới lỏng tay thì tiếp tục ấp úng nói:

“Vừa rồi ta…ta…ta tới là vì cha cô muốn bán cô, có trách thì phải trách cha cô.”

Tống lão tam thấy tên mặt sẹo rỗ lúc nãy thì hùng hỏ hung dữ, còn đang ở thế hạ phong liền như quả hòng mềm, ông ta tiến đến tuy không dám làm gì tên mặt sẹo rỗ nhưng lại mặc sức la hét:

“Tương nhi, con không gϊếŧ hắn nhưng cũng không được tha cho hắn dễ dàng được. Những kẻ như hắn đã hại không biết bao nhiêu người rồi.”

Tống lão tam quay sang hỏi tên mặt sẹo rỗ:

“Ta hỏi ngươi, ta nợ sòng bạc các ngươi bao nhiêu ngân lương?”

“Một nghìn lượng.” Tên mặt sẹo rỗ trả lời.

Tống lão tao nhân cơ hội này định trốn nợ nên nắm không buông:

“Bao nhiêu?”

“Năm trăm lượng.”

“Bao nhiêu?”

Tống lão tam muốn quỵt nợ nên ra sức gặng hỏi, tên mặt sẹo rỗ cau mày giải thích:

“Năm trăm lượng, đây là tiền gốc ngươi vay, không thể ít hơn, còn tiền lãi ta sẽ miễn như vậy không nhưng ta bị chửi mà còn phải bỏ thêm tiền vào bù rồi.”

Tống lão tam biết không thể quỵt nợ được đành lớn tiếng hô:

“Tương nhi, ra tay đi!”

Tên mặt sẹo rỗ đang thương lượng cùng Tống Tương, thì tên Tống lão tam bất ngờ xen ngang, hắn coi như xong rồi. Tống lão tam và tên mặt sẹo rỗ đều bất ngờ khi Tống Tương thu đao lại.

“Keng!”

Thanh đao được ném xuống trước mặt tên mặt sẹo rỗ. Ngay sau đó lại “bịch” một túi bạc được ném tới trước mặt hắn. Nàng nói:

“Đây là bốn mươi sáu lượng bạc, chúng ta chỉ có chừng đó, ngươi cầm lấy rồi đi đi.”

“Còn nữa, về sau Tống lão tam không có liên quan gì tới chúng ta nữa, muốn đòi nợ thì tìm đến hắn đừng tìm tới chúng ta, dù hắn sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Khi Tống Tương nói ta những lờ này nàng thờ ơ nhìn Tống lão tam, dù sao thì ký ức của nàng với người cha là con ma nghiện cờ bạc này cũng cũng có chút tình cảm gì. Tên mặt sẹo rỗ được tha liền cầm thanh đao lên, lôi cả đồng bọn chuẩn bị chuồn đi thì Tống Tương gọi lại:

“Chậm đã!”

Tên mặt sẹo rỗ nhăn nhó quay lại nịnh nọt:

“Tống tiểu thư, cô còn căn dặn chuyện gì nữa?”

Nàng chỉ vào túi bạc trên mặt đất nói:

“Ngươi cầm lấy số bạc này, từ nay về sau Tống lão tam gϊếŧ hoặc chôn sống tuỳ ý các ngươi.”

Tên mặt sẹo rỗ không khách khí nhặt túi bạc lên, vừa nãy suýt mất mạng hắn nào dám to gan cầm nên, giờ được Tống Tương đồng ý thì khác.

Tống lão tam nhìn Tống Tương lắp bắp:

“Tương nhi, ta là cha của ngươi.”

“Giờ không còn nữa rồi, ông mau đi đi, ta vừa rồi lấy ra bốn mươi sáu lượng bạc cứu ngươi đồng thời dùng tiền để cùng ông cắt đứt quan hệ, ông mau rời khỏi.”

Tống Tương chậm rãi buông lời, tống lão tam liếc tên mặt sẹo rỗ chưa rời đi rồi lại quay sang nhìn Tống Tương. Ông không thề ngờ tới Tống Tương sẽ nói ra những lời như vậy:

“Tương nhi!”

Tống lão tam thấy Tống Tương không bắt lời ông mà quay người tới đỡ Lý thị thì ông bắt đầu gào khóc thảm thiết van xin Lý thị:

“Ta là một tên khốn! Cầu xin nàng cùng các con thương xót, bao nhiêu năm qua đối với cái gia đình này ta không có công lao cũng có khổ lao. Khi tỷ đệ các ngươi còn nhỏ, ta đi đến nhà thôn trưởng giúp đỡ được cho hai miếng đùi gà không nỡ ăn mang về cho tỷ đệ các ngươi.”

“Bây giờ Tương nhi lớn rồi, các ngươi không thể không nhận người cha là ta …a..”

Tống lão tam nói đúng, lúc đầu hắn rất thành thật, chăm chỉ làm ăn, cũng thương yêu vợ con, đối xử rất tốt với Tống Tương và Tống Hoa. Chỉ là khi hắn lao vào con đường cờ bạc thì mọi thứ thay đổi. Lý thị nghe xong cũng mềm lòng quỳ xuống cầu xin con gái:

“Tương nhi, con tha cho ông ấy một lần này được không? Dù sao ông ấy cũng là cha của con, ta quỳ xuống cầu xin con bỏ qua cho ông ấy lần này.”

Lý thị quỳ trên đất, vừa nói, vừa khóc. Tống Tương nhàn nhạt thở dài, nàng đỡ lý thị đứng dậy:

“Nương đứng lên rồi nói chuyện.”

“Con đồng ý vơi nương được không?”

Ánh mắt Lý thị mong mỏi Tống Tương đồng ý trả lời. Tống Tương bất lực, đành phải gật đầu đồng ý. Sau đo nàng quay ra nói với tên mặt sẹo rỗ:

“Ngươi đi đi, số ngân lượng còn thiếu ta sẽ tìm cách trả đủ cho ngươi sớm nhất có thể.”

“Được!”

Tống Tương cho đi, tên sẹo mặt rỗ cùng đồng bọn nhanh chóng rời đi.