Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 6: Đòi Nợ

Khi Tống Tương cùng Chu Tiêu trở về đến thôn thì trời cũng nhá nhem tối. Bước vào sân vòng ngoài bị một tầng người vây quanh, phía trong là cảnh đôi co cãi vã đang loạn thành một đoàn:

“Tống lão tam, hắn nợ sòng bạc chúng ta một nghìn lượng bạc, hom nay hất định phải trả toàn bộ cho chúng ta.”

Phía trong một người dàn ông mặt rỗ có vết sẹo dài dữ tợn trên mặt đang kéo Tống lão tam và quát Lý thị. Lý thị đang giữ chặt Tống Hoa trong tay, khóc lóc nói:

“Vị đại ca này, ngươi có nhầm lẫn gì không?chúng ta khi nào thì nợ các ngươi mọt nghìn lượng bạc chứ?”

Tống lão tam hét lên kinh hãi:

“Nương tử nàng phải cứu ta, ta không có nợ họ một nghìn lượng bạc, ta chỉ nợ họ năm trăm lượng thôi.”

Lý thị giận giữ quát:

“Năm trăm lượng! Tống lão tam, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi mượn người ta nhiều bạc như vậy hỏi chúng ta biết cứu ngươi như thế nào đây?”

Tên mặt sẹo rỗ nghe bảo không có tiền trả lập tức tiếp tục mắng chửi de doạ:

“Không có tiền trả ông đây lập tức chặt chân, chặt tay của ngươi.”

Tống lão tam nghe vậy, chân nhũn xuống khóc lóc van xin Lý thị:

“Không! Nương tử không thể thấy chết mà không cứu.”

Mặc dù thống hận Tống lão tam cờ bạc nhưng bà vẫn mèm lòng trước tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, bà đẩy Tống Hoa vào nhà đóng cửa lại rồi chạy lại quỳ xuống cầu xin tên mặt sẹo rỗ kia:

“Cầu xin vị đại ca này bỏ qua cho chúng tôi, đừng chặt chân, chặt tay tướng công của tôi.”

Tên mặt sẹo rỗ trợn mắt hung hăng định đạp Lý thị, nhưng khi thấy dung nhan của Lý thị hắn liền cười lớn rồi túm cổ áo lý thị kéo lại gần nói:

“Muốn ta tha cho hắn cũng được! Nhìn ngươi tuy lớn tuổi nhưng cũng có chút tư sắc, chỉ cần đến ngươi thanh lâu tiếp khách kiếm tiền ta sẽ tha cho hắn!”

Nói xong, tay hắn không thành thật định làm loạn trên người Lý thị thì bị một hòn đá nhỏ bất ngờ ném trúng đầu, máu chảy ròng ròng. Người xem náo nhiệt xung quanh phải kinh hãi lùi lại. Tên mặt sẹo rỗ nhìn xung quanh giận giữ ngầm lên:

“Ai? Là kẻ nào dám lấy đá chọi lão tử? Để lao tử biết được sẽ lột da của ngươi xuống.”

“Đá là ta ném!”

Tên sẹo mặt rỗ nhìn về hướng có tiếng nói thì thấy Tống Tương cùng Chu Tiêu bước ra từ đám đông. Sắc mặt Tống Tương trầm xuống.

“Tương nhi! Con quay lại làm gì? Mau rời đi!”

Tống Tương trở lại, Lý thị lo lắng ra sức vùng vẫy thoát khỏi tên mặt rỗ để chạy tới đẩy Tống Tương rời đi. Tên mặt sẹo nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp thì đôi mắt sáng rực lên buông Lý thị qua một bên đánh giá:

“Tiểu cô nương này xinh đẹp trẻ trung hơn, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”

Tống lão tam đang đứng một bên chạy lại hào hứng nịnh nọt tên mặt sẹo rỗ, hắn chỉ vào Tống Tương, Lý thị nói:

“Chỉ cần ngươi tha cho ta thì tất cả bọn họ ta đều bán cho ngươi.”

Dù sao thì Tống Tương cũng không phải con hắn, bán nàng có thể trả nợ tại sao không?

Lý thị nghe xong, tức giận mắng Tống lão tam:

“Tống lão tam ngươi có còn là con người nữa không? Lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao mà ngươi đòi bán Tương nhi?”

Bị Lý thị mắng chửi, Tống lão tam tiến đến đạp vào người Lý thị trông miệng không ngừng lầm bầm chửi:

“Sao nào? Lão tử nuôi nó nhiều năm như vậy, đây là lúc nó báo hiếu lị ta, bán nó đến thanh lâu ăn sung mặc sướиɠ là phúc của nó.”

Mặc kệ một nhà ba người mắng chửi lân nhau, tên sẹo mặt rỗ xoa tay tiến về phía Tống Tương nói lời tục tĩu:

“Tiểu cô nương mau đến đây để lão tử ta xoa nắn hai tiểu bánh bao nào!”

“Ngươi là người của sòng bạc?” Tống Tương lạnh giọng hỏi.

“Tiểu cô nương, đây là muốn nhanh đi hưởng phúc cùng lão tử à?”

Tên mặt sẹo rỗ vừa nói vừa tiến đến duỗi tay ra chạm vào Tống Tương, nàng tránh qua một bên. Chu Tiêu định lên nhưng nàng ngăn lại.

“Yo…yo…lại còn thẹn thùng tránh nữa này, nhưng mà lão tử ta thích. Hay ngay bây giờ chúng ta vào luôn trong kia nha!”

Tên mặt sẹo rỗ nói xong lại duỗi tay ra túm lấy Tống Tương, lần này nàng không tránh nữa mà trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn vặn.

“Cạch!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, kéo theo sau là tiếng kêu như heo bị chọc tiết của tên mặt sẹo rỗ. Cổ tay của hắn bị bẻ gãy, tên mặt sẹo rỗ nổi giận đùng đùng bắp thịt trên khuôn mặt co rút làm vết sẹo trên mặt hắn càng đáng sợ.

Tống Tương quay lại khẽ nói với Chu Tiêu:

“Ngươi lui lại, bọn chúng để ta xử lý!”

Chu Tiêu khúc khích cười lui về phía sau vài bước, đây là lần đầu tiên có người nói điều này với hắn, lại là từ một nữ nhân yếu đuối.

Là nàng muốn bảo vệ hắn sao?