“Thϊếp không chán ghét chàng, chàng đừng khổ sở.”
Thẩm Diên ôm cổ hắn, ngửa đầu hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn. Nàng chớp đôi mi quạ dày đặc, hơi e lệ nói: “Cũng không phải không thể ở trên, nếu thϊếp ở trên làm chàng thoải mái, sau này chuyện thϊếp làm sai, chàng không được tức giận, cũng không cho phép nổi giận với thϊếp.”
“Sao ta nỡ nổi giận với nàng, nàng vừa khóc ta đã hoảng sợ đến độ chân tay luống cuống.”
Bùi Dực cắn khóe môi của Thẩm Diên, nhỏ giọng thúc giục: “Diên Diên chúng ta động phòng đi, phu quân sẽ không trách nàng.”
Hắn ôm Thẩm Diên trở mình, để nàng dạng chân trên đùi mình. Hắn nhún hông đẩy lên trên, một tiếng phụt, hàng họ thô dài dùng sức vỗ mạnh lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng.
Cậu rồng của hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dựng đứng lên, kề sát ở trên âʍ ɦộ của Thẩm Diên. Nàng đỏ mặt, dùng tay cầm cây hàng khí thế hùng vĩ nhắm ngay cửa động ướŧ áŧ của mình.
Nàng nâng cái mông lên, dùng sức ép xuống. Đầu nấm cực đại phá vỡ hai cánh hoa no đủ, chậm rãi đi vào trong. Thân cây thô to nghiền áp tầng tầng thịt mềm chật chội, từng tấc từng tấc đẩy vào trong nhuỵ hoa chật hẹp.
“Ưm…”
Thẩm Diên nhíu mày lại, liên tiếp hít thở, mở lớn hai chân, chậm rãi nạp chú rồng thô to của hắn vào trong cơ thể.
Mật huyệt của nàng vừa ướt vừa chặt, bọc gậy th*t rất thoải mái. Hơi thở của Bùi Dực hơi dốc, nâng cái mông vểnh tròn trịa của Thẩm Diên lên, nhún hông đẩy lên trên, phụt một tiếng, vật nam tính thô dài căng ra nếp gấp tầng tầng lớp lớp, nguyên cây cắm đi vào.
“A… Phu quân… Ưm… Quá sâu…”
Thẩm Diên nhíu chặt mày, cắn môi dưới rêи ɾỉ.
Bùi Dực nâng mông Thẩm Diên lên, lộ ra hàng họ ướt dầm dề, lại dùng lực nhấn xuống một cái, củ khoai thô dài bị đoá hoa đỏ bừng ướŧ áŧ cắn nuốt đi vào từng chút.
“Hừ… Thật chặt…”
Trên trán Bùi Dực thấm ra một tầng mồ hôi nóng, tầng tầng thịt mềm xoắn chặt gậy th*t thô to của hắn, xô đẩy bài xích hắn, muốn phun hắn ra.
Không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, càng cắn càng chặt, càng hút càng sâu. Viên qυყ đầυ tròn tròn bị nụ hoa chật hẹp kẹp sung huyết sưng tấy, căng khó chịu vô cùng, nhưng rồi vừa đau vừa sướиɠ.
Bùi Dực thợ hổn hển, hắn vỗ mông Thẩm Diên, giọng nói khàn khàn, tràn ngập du͙© vọиɠ: “Diên Diên, di chuyển lên, đừng kẹp chặt như vậy, phu quân sắp bị nàng bấm gãy.”
Nụ hoa chật hẹp bị vật nam tính cường tráng nhét đầy, không lưu lại khe hở, cái loại cảm giác bị lấp đầy no căng này đặc biệt mãnh liệt, vách trong hoa huy*t bị căng cứng ra.
gậy th*t của hắn vừa cứng vừa nóng, thẳng tắp cắm ở trong thân thể tựa như có một cây gậy nóng cứng rắn chôn sâu trong cơ thể, trướng đến mức khiến Thẩm Diên cũng khó chịu vô cùng.
Nàng nhíu mày, nũng nịu oán trách:
“Thϊếp
không kẹp, là chính cây đồ kia của chàng quá thô, nơi đó của thϊếp nhỏ, lại ăn không vô, đều sắp bị căng hư rồi.”
Tuy lòng Thẩm Diên có oán khí nhưng nàng vẫn nâng cái mông lên, lại ngồi xuống, ăn vật nam tính thô to của hắn vào hoa huy*t.
Nàng không ngừng vặn vẹo mông, vuốt ve cây gậy hồng bóng lưỡng của hắn từ trên xuống dưới. Con rồng dữ tợn kia lần lượt cắm vào chỗ sâu bên trong, không ngừng va chạm vào nhụy hoa mẫn cảm, vang lên tiếng nước dính nhớp da^ʍ mị.
“Ưm… Ư… Phu quân quá lớn, Diên Diên không còn sức lực để ăn…”
Thẩm Diên là một người lười biếng, sức lực lại nhỏ, vuốt ve nửa khắc nàng đã mệt xụi lơ ở trong l*иg ngực hắn.
“Yếu ớt.”
Giọng điệu Bùi Dực ghét bỏ nhưng ánh mắt lại là cưng chiều. Hắn trìu mến hôn lên trán Thẩm Diên, ôm nàng trở mình, để nàng nằm ở dưới thân mình.
Khi xoay người, phía dưới hai người dính chặt vào nhau, củ khoai cứng dạo qua một vòng ở mật huyệt, góc cạnh qυყ đầυ cạ vào nếp gấp thịt mềm ướŧ áŧ, kích cảm giác run rẩy tê dại và kɧoáı ©ảʍ.
“A… Ô… Khó chịu…”
Thẩm Diên cắn bả vai hắn, yếu ớt rêи ɾỉ, phía dưới đột nhiên co rút co rút lại, xoắn chặt hàng họ của hắn, tầng tầng thịt mềm mấp máy co rút lại, không ngừng hút cắn gân xanh nhô lên trên thân cây.