Lại là ngày thứ hai đi làm, Phương Lâm Phàm mặc áo sơmi, thắt xong cà vạt, sau đó mặc âu phục, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của mình trong gương.
Gương mặt trắng nõn tuấn tú, kính mắt viền vàng, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, một thân âu phục tối màu, khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình để lộ ra tính cách trầm ổn bình tĩnh, nhưng trên cổ đã có hôn ngân xanh tím do bị mυ'ŧ vào, thậm chí có dấu răng nam nhân để lại khi bùng nổ trong cơ thể cậu, khuôn ngực thậm chí đùi giấu trong quần áo đều là dấu vết bị xâm phạm.
Chỉ cần cởi thân quần áo này, mình sẽ không còn biểu tình cấm dục trong trẻo nhưng lạnh lùng, thay vào đó là vẻ dâʍ đãиɠ.
Phương Lâm Phàm hiểu được mình gặp phải một nhân vật nguy hiểm, một nam nhân thuần túy chỉ dùng lực lượng giống đực chinh phục con mồi, mà nếu cậu phản kháng, kết cục duy nhất đó là hai tay hữu lực của nam nhân bắt lấy đùi cậu, không lưu tình kéo hai chân ra, dùng dương v*t cực đại đứng ngạo nghễ của giống đực chinh phục tiểu huyệt mềm mại không biết thẹn, thao tiểu huyệt đến mức co rút, càng thao cậu đến thần trí không rõ, rơi vào lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©, phóng túng mình.
Chính là làʍ t̠ìиɦ đơn thuần, Hồ Thiên Quảng chẳng những để côn th*t tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, ngay cả người cũng tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng cậu, xâm chiếm tâm linh của cậu, sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh, khiến cho lòng cậu phát sinh cảnh giác.
Có lẽ nên đổi lái xe, cậu bình tĩnh lo lắng, đột nhiên một đôi bàn tay ôm lấy thắt lưng cậu từ phía sau, hô hấp nóng ấm phả lên mặt cậu, môi Hồ Thiên Quảng dao động trên hai má cậu, một tấc một tấc tiến đến gáy cậu, hít sâu một hơi, cánh tay ôm lấy eo cậu, đem cả người cậu ôm vào ngực Hồ Thiên Quảng.
“Giám đốc, nên đi làm, cậu cứ lề mề đến lúc kẹt xe cũng đừng trách tôi.”
“Nga.”
Phương Lâm Phàm vừa định giãy khỏi ôm ấp của Hồ Thiên Quảng, thân mình bỗng nhẹ bẫng, trước mặt xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Hồ Thiên Quảng, Hồ Thiên Quảng ôm ngang cậu cười tủm tỉm bước nhanh ra cửa, khi tới cửa, thuận tay xách luôn máy tính.
Nằm trong lòng ngực rộng lớn, Phương Lâm Phàm có cảm giác rất kỳ diệu, không phải không được tự nhiên, mà là ấm áp.
Tiến vào vị trí người lái, Hồ Thiên Quảng vui sướиɠ hôn nhẹ Phương Lâm Phàm, đem người thả ở vị trí phó lái, sau đó mới nổ máy, chuyên tâm lái xe.
Phương Lâm Phàm hơi hơi quay sang, Hồ Thiên Quảng lúc này không còn bộ dáng lỗ mãng cà lơ phất phơ như bình thường, khuôn mặt khỏe mạnh như đao mài, mày kiếm dày đặc, môi dày khêu gợi.
Lặng lẽ liếʍ đôi môi khô ráo, Phương Lâm Phàm cẩn thận nuốt xuống một lượng lớn nước bọt, nhắm mắt làm như dưỡng thần, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn lên hắn.
Khi đèn đỏ, Hồ Thiên Quảng nhân cơ hội hôn lên môi Phương Lâm Phàm một ngụm, tim Phương Lâm Phàm đập mạnh, vội quay sang, không cho Hồ Thiên Quảng thấy rõ được biểu tình không tự nhiên của cậu.
Một bàn tay đặt trên đùi cậu, cách quần âu, như có như không âu yếm tính khí của cậu.
“Ân…” Phương Lâm Phàm dính sát vào lưng ghế sô pha, tính khí ma sát qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ bằng cotton hút lấy dâʍ ɖị©ɧ tính khí chảy ra, bàn tay kia toàn tâm toàn ý bao lấy đũng quân, không nhanh không chậm xoa nắn, Phương Lâm Phàm hơi ngửa mặt nhẹ giọng rêи ɾỉ, không dám để người cũng ngồi trong xe đang dừng lại phát hiện bọn họ đang làm gì.
Đúng là giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe là bình thường, cho dù đèn xanh đã sáng, tốc độ của xe cũng rất thong thả, Hồ Thiên Quảng thoải mái lái xe, tay kia kéo khóa quần âu của Phương Lâm Phàm xuống, theo khóa kéo tiến vào trong đũng quần, cách qυầи ɭóŧ cầm lấy tính khí phình to, năm ngón tay lúc nhanh lúc chậm xoa nắn, ngón tay cái xoa xoa một chút đỉnh tính khí đang chồi lên qυầи ɭóŧ, vải dệt tàn nhẫn ma sát linh khẩu mẫn cảm.
Phần eo Phương Lâm Phàm run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra linh khẩu, vải dệt bị ướt từ trong ra ngoài, cậu cắn môi khắc chế tiếng rêи ɾỉ càng ngày càng không nhịn được, túm lấy bàn tay đang làm càn kia, “Sẽ xảy ra tai nạn.”
Hồ Thiên Quảng tủm tỉm cười nói: “Tin tưởng kỹ thuật của ta.”
Phương Lâm Phàm cúi đầu xuống, ngăn cản của cậu cũng không có tác dụng, Hồ Thiên Quảng đẩy ra qυầи ɭóŧ ướt đẫm, ngón tay kéo bao bì của tính khí xuống, ngón cái ma sát linh khẩu ướŧ áŧ, chỉ chốc lát sau, dâʍ ɖị©ɧ đã ướt ngón tay hắn.
“A… A ân…” Từ trong cổ họng Phương Lâm Phàm phát ra tiếng rêи ɾỉ áp lực, hai tay cầm tay hắn cũng dần buông ra, hai chân hơi hơi tách ra.
Nhận thấy Phương Lâm Phàm thả lỏng, Hồ Thiên Quảng phát ra tiếng cười đắc ý, ngón tay dính đầy chất lỏng có thể bôi trơn trực tiếp đυ.ng đến phía dưới, tiểu huyệt giấu ở dưới âm nang máy máy, tràng thịt bên trong đã sớm mấp máy không thôi, trước tiên Hồ Thiên Quảng dùng dâʍ ɖị©ɧ ma sát huyệt khẩu, chờ huyệt khẩu xốp một chút, một ngón tay lập tức cắm vào, nội bích ấm áp bao lấy ngón tay, ngón tay xoa nhẹ vách tràng, tiểu huyệt giống như hô hấp, buông lỏng rồi lại co rút lại.
Ngón thứ hai chen vào, ngón thứ ba cũng chen vào tiểu huyệt không phải rất ướŧ áŧ, một loại tê đau không quá mãnh liệt làm cho Phương Lâm Phàm hé miệng, hít sâu thả lỏng nội bích.
Ba ngón tay khuếch trương trong tiểu huyệt, trong chốc lát lại cong ngón tay, các đốt ngón tay chọc vào xung quanh vách tường, lại xoay tròn thật sâu, ma sát vách tường mẫn cảm, ấn xoa lên điểm mẫn cảm, Phương Lâm Phàm cắn chặt môi, không cho phép mình phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ khó nhịn giữa dòng người đông như nước.
Thấy cậu khắc chế mình như vậy, Hồ Thiên Quảng cười xấu xa nói: “Giám đốc, nhẫn nại rất hại thân.”
Phương Lâm Phàm nâng mắt, đôi mắt dưới thấu kính hơi hơi mông lung đã sớm ướŧ áŧ, giọng nói khàn khàn ra lệnh: “Bỏ tay anh ra.”
“Miệng cậu nói bỏ tay tôi ra cũng không được gì, phải là cái lỗ nhỏ phía dưới của cậu nói không cần, tôi mới bỏ tay ra.” Hồ Thiên Quảng vừa thấy khuôn mặt cực lực bình tĩnh của cậu, ngược lại ngón tay tiến vào càng sâu, đâm chọc vào điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt, tiểu huyệt co rút từng đợt, giống như im lặng mời gọi, nuốt ngón tay vào chỗ sâu, kɧoáı ©ảʍ mang theo tê đau có loại sảng khoái nói không nên lời, tràng thịt nịnh nọt kẹp chặt ngón tay, hy vọng ngón tay càng hung mãnh thao lộng tiểu huyệt.
“Ân… A… Ân…” Hạ thể vặn vẹo không kìm nén được, Phương Lâm Phàm nắm chặt tay, một tay bất an lo âu đặt lên trán, một tay khác đặt trên đùi nắm chặt quần âu, hé miệng gian nan thúc giục: “Nhanh chuẩn bị cho xong đi.”
Hồ Thiên Quảng rút ngón tay ra, ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của tính khí lại đâm mạnh vào tiểu huyệt một lần nữa, xoay tròn, gãi gãi, vân vê tràng nội, chỗ sâu trong tràng nội dần dần nóng lên, Phương Lâm Phàm che miệng lại mới có thể không phát ra tiếng, đùi càng ngày càng run mạnh báo hiệu cậu sắp không được, cũng làm cho Hồ Thiên Quảng biết cậu sắp không được, Hồ Thiên Quảng cười xấu xa: “Giám đốc, xem ra lỗ nhỏ của cậu rất thích ngón tay của tôi, thích đến tự mình ướt, nếu là thịt heo lớn của tôi cắm vào trong động, chỉ sợ sớm sẽ nuốt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà tôi phun ra.”
Ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa ngón tay kịch liệt đưa đẩy, Phương Lâm Phàm đạt kɧoáı ©ảʍ liên tục, tràng thịt hút lấy ngón tay thô ráp, ngón tay đầy vết chai ma sát lên điểm mẫn cảm mang đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng khiến cho cậu muốn kêu to, cậu lại chỉ có thể ngẩn đầu im miệng liều mạng nhẫn nhịn, đùi run rẩy kịch liệt, tính khí bắn tinh bên trong qυầи ɭóŧ, ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong tiểu huyệt vẫn không buông tha cậu, nhắm ngay điểm mẫn cảm chọc mạnh, làm cho cả người Phương Lâm Phàm phát run, nằm sấp trên ghế phó lái, cắn cúc áo ở cổ tay, mông hơi trượt xuống sôpha, hai chân kẹp chặt tay Hồ Thiên Quảng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chen vào tiểu huyệt phía dưới, thuận tiện cho ba ngón tay đưa đẩy trong tiểu huyệt đang co chặt, Hồ Thiên Quảng khắc chế thống khổ khi côn th*t cứng đến phát đau, đem tinh lực của mình chuyển đến ngón tay, càng khuấy đảo thật nhanh trong tiểu huyệt.
“Giám đốc sắp đến công ty.” Hồ Thiên Quảng cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm càng muốn ngồi vững, tiểu huyệt lại càng khát cầu cao trào lần thứ hai, “Mau thao tôi nhanh một chút nữa…”
“Tự mình động nha.” Hồ Thiên Quảng chuyển ngón tay, Phương Lâm Phàm kêu rầu rĩ, hai chân kẹp lấy tay của hắn ma sát qua lại, làm cho ngón tay đảo loạn trong tiểu huyệt, hướng đến điểm mẫn cảm, sau đó phối hợp với động tác ra vào của ngón tay, đong đưa mông.
“Ngô… Ân… Nhanh…” Kiềm chế một tiếng rêи ɾỉ, Phương Lâm Phàm lại cắn cúc áo trên cổ tay.
Lúc sắp đến cửa công ty, chỉ ở cúc áo đã đứt, Phương Lâm Phàm cơ hồ cắn cúc áo, ngã mạnh lên sô pha, cúc áo dính đầy nước bọt, cúc áo bằng kim loại đã bị cắn đầy dấu răng, rơi xuống bên chân Hồ Thiên Quảng.
“Giám đốc tới rồi.” Hồ Thiên Quảng rút tay về, kéo khóa quần cho Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm hơi điều chỉnh lại hô hấp, mở to mắt, dường như không có việc gì đẩy đẩy kính mắt, sửa sang lại một chút âu phục, cầm lấy máy tính đi ra khỏi xe, Hồ Thiên Quảng mở cửa cho cậu ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Giám đốc, buổi chiều tôi sẽ đi kiểm tra xem qυầи ɭóŧ của cậu có ướt không.”
Phương Lâm Phàm mím chặt môi, bước về phía tòa nhà.
Mặt hồng như vậy còn giả bộ đứng đắn, tay áo thiếu một cúc, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm, Hồ Thiên Quảng tưởng tượng đến bộ dáng trong ngoài không đồng nhất lúc này của Phương Lâm Phàm liền muốn bắn ra, trong lòng hắn còn có độc chiếm thỏa mãn cùng ngọt ngào của đối phương, nhặt lên cúc áo bị rơi trên xe, nhét vào trong túi, lẩm nhẩm hát bài hát mình yêu thích, chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, đúng giờ sẽ tùy thời ‘kiểm tra’ bất ngờ.
“Giám đốc, công ty hợp tác với chúng ta tháng trước cũng đóng cửa, chúng ta mất đi một khách hàng.” Dương trợ lý đem tài liệu đặt lên bàn làm việc nói.
“Ừ, tôi đã biết.” Ngữ khí Phương Lâm Phàm không mặn không nhạt.
“Còn có, mấy ngày nay nghe đồn công ty muốn giảm biên chế, tất cả mọi người đều hoảng sợ.” Dương trợ lý còn nói.
“Ân, tạm thời tôi sẽ không giảm biên chế, cậu ổn định tâm tình của bọn họ, tôi không hy vọng nhân viên của tôi vì vậy mà không chịu làm việc.” Rốt cuộc Phương Lâm Phàm cũng ngẩng đầu, trầm tĩnh nói.
“Giám đốc yên tâm, tôi ra ngoài trước.” Dương trợ lý ôm lấy tài liệu Phương Lâm Phàm đã xử lý tốt ra văn phòng.
Nháy mắt cửa đóng lại, trên mặt Phương Lâm Phàm lộ ra biểu tình mệt mỏi, cậu nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Đồng hành với cạnh tranh kịch liệt, khủng hoảng kinh tế ra đời gây rất nhiều khó khăn, đem công ty nhỏ của cha đi đến vị trí ngày hôm nay, áp lực của cậu càng ngày càng trầm trọng, lại còn phải che giấu tính hướng là gay, nhưng cậu không có thời gian hẹn bạn trai, càng không có thời gian xử lý vấn đề tình cảm của mình cùng bạn trai, sinh lý chỉ có thể tự mình giải quyết, theo áp lực tăng lên, tự an ủi biến thành một phương pháp để giảm bớt áp lực, một mình lén lút an ủi thân thể của mình.
Sự xuất hiện của Hồ Thiên Quảng không thể nghi ngờ là cam lộ ngọt ngào, từng giọt chảy vào miệng rốt cuộc không thể quên, làm dịu thân thể cơ khát của cậu.
Tay chậm rãi đặt ở giữa hai chân, qυầи ɭóŧ ướt dính rất không thoải mái, luôn ảnh hưởng đến công việc của cậu, không thể tập trung tinh thần, Phương Lâm Phàm buông tài liệu, mở ngăn kéo, lấy ra một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ đã sớm chuẩn bị, đút vào túi, đứng dậy đi vào toilet.
Đổi xong qυầи ɭóŧ, Phương Lâm Phàm đứng trước bồn rửa tay, tháo kính mắt, dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho mình thanh tỉnh một ít, mới vừa đeo kính mắt vào, một người nam nhân đứng ở phía sau cậu, hai tay đặt trên hai vai cậu.
“Giám đốc, tôi đến kiểm tra qυầи ɭóŧ của cậu có ướt không.”
Phương Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ trong gương, bên trong gương, cậu có thể nhìn thấy Hồ Thiên Quảng đem mặt vùi vào cổ cậu, thở ra hơi nóng môi hôn lên cổ cậu, hai tay từ ngực cậu thong thả đi xuống bụng, giống như quay chậm, tháo thắt lưng của cậu, cởi cúc áo, lại kéo khóa quần xuống, qυầи ɭóŧ màu trắng lộ ra, một đầu ngón tay ôm lấy qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng kéo xuống, đầu tiên lộ ra lông màu đen, sau đó nhảy ra tính khí, liền dừng động tác cởϊ qυầи lót.
Hết thảy động tác đều thong thả như vậy nhẹ nhàng như vậy, lộ ra một loại hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Hồ Thiên Quảng hôn cổ cậu, môi lướt dọc cổ cậu, phun ra một ngụm lại một ngụm hơi nóng hôn lên lưng, rõ ràng cách một lớp âu phục, Phương Lâm Phàm lại có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng, cùng với đôi môi mềm nhẹ, âu yếm da thịt cậu.
Nụ hôn của Hồ Thiên Quảng đi xuống từng chút, hai tay cũng một chút một chút kéo quần xuống, quần âu rơi xuống cổ chân, Hồ Thiên Quảng hôn lên cặp mông vẫn đang mặc qυầи ɭóŧ, hai tay vuốt ve đùi Phương Lâm Phàm, “Giám đốc, mặc kệ cậu có bao nhiêu cái qυầи ɭóŧ, tôi đều sẽ làm cho bấy nhiêu ướt đẫm.”
Hồ Thiên Quảng nói xong, đầu lưỡi khẽ liếʍ rãnh mông, qυầи ɭóŧ lõm vào rãnh mông, xuất hiện một đường nước miếng.
Phương Lâm Phàm nhìn rõ ràng hạ thể của mình chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, hơn nữa tính khí mang bộ dáng dâʍ đãиɠ lộ ra bên ngoài, nam nhân ở phía sau đẩy ra cái đáy qυầи ɭóŧ hơi mỏng, dường như thưởng thức liếʍ lên cái mông trắng nõn rất cong của cậu, đầu lưỡi ở rãnh mông chậm rãi liếʍ, khiến cho cậu không tự chủ được bấu chặt tay vào bồn rửa, mũi chân tách ra, cắn môi hơi hơi nhếch mông lên.
Hồ Thiên Quảng cười hì hì nói: “Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu còn rất sưng, muốn nhìn xem không?”
Phương Lâm Phàm lắc lắc đầu, Hồ Thiên Quảng đáng tiếc nói: “Tôi thật muốn để cho giám đốc nhìn xem bộ dáng lỗ nhỏ của mình háo sắc đến thế nào.”
“Lúc nào cũng sẽ có người vào toilet, anh nếu muốn làm thì làm xong sớm một chút.” Mông đưa về phía sau, Phương Lâm Phàm thầm muốn chấm dứt sớm một chút.
Hồ Thiên Quảng cắn lên mông một ngụm, “Tôi là muốn làm, nhưng tôi không muốn làm xong sớm, mông của giám đốc thì phải chậm rãi nhấm nháp một chút.”
Nói xong, Hồ Thiên Quảng banh cái mông của Phương Lâm Phàm ra, liếʍ ướt tiểu huyệt.
Phương Lâm Phàm khẽ nhắm mắt, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, từ lúc Hồ Thiên Quảng phát hiện ra nhược điểm thích bị liếʍ tiểu huyệt của cậu, thì thường xuyên liếʍ nó, cậu đã có thói quen bị Hồ Thiên Quảng liếʍ đến bắn, nhưng lúc này không giống, Hồ Thiên Quảng chỉ liếʍ tiểu huyệt cậu đến mềm ra liền dừng lại.
Phương Lâm Phàm nghi hoặc, không tin Hồ Thiên Quảng sẽ bỏ qua cho cậu, quả nhiên như cậu sở liệu, Hồ Thiên Quảng quả thật không buông tha cậu, thoải mái ôm cậu đặt lên bồn rửa tay, thần bí nói với cậu: “Giám đốc, tôi tìm thấy trong phòng ngủ của cậu một thứ rất hay.”
Phương Lâm Phàm nhất thời cả kinh, mơ hồ có dự cảm không hề tốt, trên mặt lại chưa có biểu hiện kinh ngạc.
Một cây mát xa màu đen xuất hiện trước mắt Phương Lâm Phàm, quả thực Phương Lâm Phàm không tin đạo cụ mình giấu trong phòng sách sẽ bị Hồ Thiên Quảng tìm được, rốt cuộc trên mặt xuất hiện một tia biểu tình, “Anh sao lại tìm được?”
“Đồ chơi này cậu giấu sau giá sách, tôi lúc tìm sách trên giá sách, liền nhìn thấy các loại đạo cụ giám đốc giấu, cái này là lớn nhất.” Hồ Thiên Quảng lắc lắc cái mát xa lớn trong tay, ấn một cái nút hiện ra trên mát xa lớn thô to, vừa mở chốt liền ong ong vang lên.
“Cất đi.” Phương Lâm Phàm hiểu được mệnh lệnh của mình không có hiệu quả, bởi vì mát xa lớn kia đã đυ.ng đến bờ môi cậu.
“Giám đốc, không phải cậu dùng đồ chơi này thao lỗ nhỏ của cậu chứ?” Hồ Thiên Quảng nhìn vào gương, mát xa lớn vuốt ve môi Phương Lâm Phàm, Phương Lâm Phàm cắn môi không chịu nhả ra, mát xa lớn ma sát qua lại ngay trên khe hở của môi cậu.
Thái độ Phương Lâm Phàm trầm mặc.
“Không nói lời nào tức là cam chịu.” Hôn hôn mặt Phương Lâm Phàm, tay Hồ Thiên Quảng dùng một chút lực, mát xa lớn tách đôi môi ra, cả đỉnh cắm vào miệng, Phương Lâm Phàm nhắm mắt, buông khớp hàm, ngậm lấy đỉnh mát xa lớn mυ'ŧ vào.
Đối mặt với thái độ dần dần mềm mại của Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng không ngừng hôn khuôn mặt cậu, vành tai cùng cổ, một bàn tay tiến vào âu phục từ phía dưới, thoáng kích động vuốt ve l*иg ngực cậu, nắm một đầu v* xoa nắn, Phương Lâm Phàm ngồi trên bồn rửa tay tựa vào ngực hắn nhẹ giọng rêи ɾỉ, mát xa lớn màu đen nhẹ nhàng đưa đẩy trong đôi môi hồng nhuận, khóe môi chảy đầy nước bọt không thể nuốt.
Rút một chân Phương Lâm Phàm ra khỏi quần, Hồ Thiên Quảng lấy gel trơn từ trong túi hắn, vạch đũng qυầи ɭóŧ sang một bên, đút một lượng lớn gel trơn vào tiểu huyệt, ngón tay cắm vào tiểu huyệt mát xa khuếch trương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm, Phương Lâm Phàm vặn vẹo thắt lưng, gương phản chiếu hình ảnh giữa hai chân đang mở to của cậu hiện toàn bộ trước mặt hai người, làm kẻ khác tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, hận không thể động ngay lập tức.
Rút mát xa lớn ra, mát xa lớn bị liếʍ đến sáng loáng dán một sợi nước bọt, Phương Lâm Phàm há mồm thở, Hồ Thiên Quảng ôm đùi cậu, mát xa lớn nhắm ngay tiểu huyệt đâm vào từng chút, chỉ đỉnh tiến vào, huyệt khẩu nhỏ xinh đã căng đến cực hạn.
“Giám đốc, mở to mắt nhìn cậu bị mát xa lớn tiến vào như thế nào.” Hồ Thiên Quảng thấy người trong lòng vẫn nhắm mắt như cũ, hy vọng cậu có thể mở to mắt nhìn rõ ràng cảnh này.
“Không…” Phương Lâm Phàm quay mặt đi.
“Không xem tôi lập tức ôm cậu rời toilet, ở trước mặt mọi người thao cậu.” Hồ Thiên Quảng đánh vào mông cậu uy hϊếp.
Lúc này Phương Lâm Phàm mới mở to mắt, nhìn về phía gương, cậu còn mặc qυầи ɭóŧ, tính khí lõα ɭồ bên ngoài, đũng qυầи ɭóŧ kéo sang một bên, một cây mát xa lớn vừa thô vừa lớn cắm thẳng vào tiểu huyệt, một màn xấu hổ này làm cho Phương Lâm Phàm vội vàng muốn tháo kính mắt, như vậy cậu mới có thể không thấy rõ ràng, chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.
Hồ Thiên Quảng sao có thể để cậu như ý, vội vàng kéo tay cậu xuống, nắm chặt mát xa lớn, mạnh mẽ thao tiểu huyệt, mát xa lớn rung mạnh ma sát nội bích, ong ong chấn động vách tràng, hơn nữa ma sát chấn động điểm mẫn cảm, cả người Phương Lâm Phàm phát run, bịt chặt miệng ngăn tiếng thét chói tai, sợ tiếng kêu của mình gọi người tới.
Mắt Hồ Thiên Quảng mang ý xấu đem mát xa lớn rung đến mức lớn nhất, nhất thời Phương Lâm Phàm chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn, cho dù đã bịt chặt miệng, vẫn nghe thấy tiếng thét chói tai, cậu nắm cánh tay Hồ Thiên Quảng lên, cắn xuống một ngụm, Hồ Thiên Quảng kêu lên một tiếng đau đớn, mát xa lớn hoàn toàn rút ra tiểu huyệt, xì một tiếng, lại cắm mạnh vào tiểu huyệt, Phương Lâm Phàm lắc đầu ô ô kêu, cắn càng dùng sức, cơ hồ như muốn cắn đứt thịt của hắn.
“Giám đốc, đây là cậu trả thù tôi sao?” Hồ Thiên Quảng không thèm để ý đến nơi bị Phương Lâm Phàm cắn, hắn thích động tác cùng biểu tình nhíu mày của Phương Lâm Phàm khi không khống chế được, chỉ còn bản năng tìиɧ ɖu͙© còn lại khi cậu mất đi lý trí, vừa tan vỡ khóc kêu không cần vừa cầu hắn thao chết cậu.
Mỗi lần nhìn thấy Phương Lâm Phàm như vậy, hắn sẽ nhịn không được du͙© vọиɠ bắn tinh, thời gian làʍ t̠ìиɦ kéo dài, dùng côn th*t sắp bùng nổ thao Phương Lâm Phàm đến cao trào hai ba lượt, nhìn thấy côn th*t dữ tợn gân xanh lồi lên của mình thao hoa huệ tây của cậu đến co rút, trong lòng hắn sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ không thể dùng lời nói, tựa như cảm giác lúc này, ở trong toilet lúc nào cũng có thể có người vào, dùng mát xa lớn thao tiểu huyệt của Phương Lâm Phàm, mê luyến biểu tình thoải mái vừa lo lắng sợ hãi trầm mê của cậu, rồi sau đó hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ này, mát xa lớn càng thêm mãnh lực đâm chọt tiểu huyệt đang chảy ròng ròng gel trơn.
Độ rung cao tầng của đạo cụ làm cho Phương Lâm Phàm rất nhanh đạt cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên gương, nhưng mát xa lớn còn chấn động trong tiểu huyệt, tần sắc Phương Lâm Phàm hoảng hốt run rẩy không ngừng, Hồ Thiên Quảng rút mát xa lớn ra, quay vào gương mở ra tiểu huyệt, khen ngợi nói: “Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu lại bị thao đến hồng như vậy, nhan sắc rất đẹp, cậu cũng nhìn xem.”
Phương Lâm Phàm theo bản năng nhìn vào gương, trước kia cậu thường xuyên dùng mát xa lớn này tự an ủi, hóa ra mỗi lần tự an ủi xong tiểu huyệt của mình là thế này, cái động kia đã bị mát xa lớn làm đến sưng đỏ không chịu nổi, huyệt khẩu hơi lồi ra bên ngoài, tràng thịt bên trong mấp máy, gel trơn màu trắng giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đầy mông.
Ngón tay Hồ Thiên Quảng ôm lấy huyệt khẩu, cảnh sắc bên trong làm cho Phương Lâm Phàm cảm thấy thẹn, mà Hồ Thiên Quảng lại lấy ngón tay cắm vào tiểu huyệt, ôn nhu vỗ về chơi đùa vách tràng, theo vỗ về chơi đùa của hắn, ngón tay tiến vào chỗ sâu bên trong, bên tai Phương Lâm Phàm vang lên thanh âm bao hàm du͙© vọиɠ: “Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu vừa ướt vừa mềm, bên trong còn nóng hầm hập, co chặt như vậy có phải muốn ăn thịt heo lớn của tôi không?”
Còn hơn mát xa lớn, Phương Lâm Phàm quả thật càng hy vọng mình bị chân chính côn th*t không chút lưu tình xỏ xuyên qua, phần háng yêu thương cái mông của cậu, cái động dâʍ ɭσạи này.
“Thao tôi…” Phương Lâm Phàm phun ra hai chữ, hai chữ cũng đủ để Hồ Thiên Quảng liều lĩnh thao tử cậu, ngay tại chỗ kéo quần thao cậu.
“Sẽ có người.” Thẹn thùng còn sót lại làm cho Phương Lâm Phàm cố kỵ.
Hồ Thiên Quảng ôm lấy cậu, mở ra một cánh cửa tiến vào.
Tới nơi không có ai, Hồ Thiên Quảng vẻ mặt nhàn nhã ngồi ở trên bồn cầu, thật lâu không hề động, Phương Lâm Phàm chủ động cởϊ qυầи hắn, bàn tay hạ xuống, rãnh mông dính đầy gel trơn ướŧ áŧ ma sát lên qυყ đầυ côn th*t, rồi sau đó tách chân ra, đỡ lấy côn th*t tím đỏ nhắm ngay tiểu huyệt, rêи ɾỉ hạ thắt lưng xuống, khép hờ mắt hưởng thụ tư vị tuyệt vời khi côn th*t kéo căng tiểu huyệt, cho đến khi cả côn th*t đều tiến vào tiểu huyệt, ngồi trên đùi.
Phương Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào ánh mắt động tình của Hồ Thiên Quảng, tâm tình kích động dâng môi lên, lúc hắn hôn lên cổ đã sớm muốn được nhấm nháp đôi môi dày này, lập tức xoay eo nhấc mông, kịch liệt lên xuống, chỗ kết hợp xì xì phun ra nước, bắn chất lỏng khắp hạ thân hai người, “A Quảng, động động a!”
Giám đốc đã qua cao trào một lần thể lực không nhiều, cầu xin nam nhân âu yếm phía sau lưng cậu, nam nhân hướng về cậu cười nguy hiểm, tóm lấy eo cậu, côn th*t dính đầy gel trơn màu nhũ bạch hung hăng thao tiểu huyệt nhanh hơn nữa.
“A… Thật nhanh… Thao tôi nhanh một chút nữa…” Giám đốc co chặt mông, tràng nội lập tức gắt gao bóp lấy côn th*t, tràng thịt đều ép lên qυყ đầυ, không để một tia không gian làm cho qυყ đầυ ma sát vách tường va chạm điểm mẫn cảm, thao giám đốc đến lưng tê dại, đầu tính khí dính đầy nước, tiếng nói mềm mại mị kêu, gương mặt nhã nhặn đeo kính mắt lộ ra thần sắc quyến rũ, cái eo gầy lắc lư đón nhận từng đợt va chạm của côn th*t.
Tiếng nước càng vang, thanh âm chụp thịt càng mạnh, thân mình thon dài mềm dẻo lộ ra màu đỏ động lòng người, mồ hôi chảy ra một lớp mỏng, giám đốc hơi nhếch miệng, đầu lưỡi bên trong vô thức liếʍ môi, tiểu huyệt dưới thân đồng thời co rút lại, chặt chẽ hấp dẫn nam nhân mắng to cậu một tiếng da^ʍ phụ, càng phát ra va chạm xung mãng lên mông cậu, xoay tròn nghiền nát điểm mẫn cảm, giám đốc chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như nước, khóe mắt đỏ lên, nước mắt kí©ɧ ŧìиɧ khoái hoạt chảy dưới thấu kính, đôi mắt dưới mắt kính mông lung trong suốt đến dị thường, vẻ mặt đầy yếu ớt.
Hồ Thiên Quảng nhẹ nhàng hôn nước mắt của cậu, một tia ôn nhu này làm cho Phương Lâm Phàm kích động không thôi, tâm tình sung sướиɠ, tay chân mềm yếu.
Vui mừng kỳ quái, hưng phấn kỳ quái, kɧoáı ©ảʍ kỳ quái, hóa thành da^ʍ kêu, phóng đãng yêu cầu: “Thao tôi… A a… Ân a… Nhanh lên thao tôi đến bắn ra!”
“Giám đốc, cậu kêu lớn tiếng như vậy sẽ có người vào đấy.” Hồ Thiên Quảng cố ý chậm lại tốc độ, Phương Lâm Phàm sắp đến cao trào lập tức thanh tỉnh, cắn chặt môi.
“Ô…” Yết hầu phát ra tiếng khóc nức nở kìm nén, Phương Lâm Phàm mở to ánh mắt mông lung đầy nước mắt, thần tình khổ sở chịu đựng Hồ Thiên Quảng quay lại tốc độ ban đầu.
“Giám đốc, tôi thật muốn đem cậu về nhà, mỗi ngày thao cậu đến vừa khóc vừa gọi tôi ông xã.” Hồ Thiên Quảng vuốt ve cái mông theo động tác của hắn mà lay động, mê muội đủ loại phản ứng của Phương Lâm Phàm, kịch liệt cũng tốt, nhẫn nại cũng tốt, chỉ cần là Phương Lâm Phàm, cái gì cũng tốt, yêu cầu duy nhất chính là những phản ứng này chỉ có thể do hắn mang đến, chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn kêu rên.
Trong lòng Hồ Thiên Quảng có một loại du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, đó là loại du͙© vọиɠ đáng sợ muốn hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim Phương Lâm Phàm, loại du͙© vọиɠ mãnh liệt này không giống tìиɧ ɖu͙©, thúc giục hắn bức bách Phương Lâm Phàm: “Gọi tôi ông xã.”
Phương Lâm Phàm đột nhiên trừng lớn ánh mắt, bật thốt lời cự tuyệt: “Không… A ——”
Mới vừa hé miệng, tất cả ngôn ngữ bởi đâm chọc cuồng mãnh biến thành da^ʍ kêu phóng đãng, nam nhân ôm lấy mông cậu, một chút một chút đâm mạnh vào mông cậu, côn th*t tùy ý đùa bỡn tiểu huyệt non mềm, lặp lại mệnh lệnh: “Gọi ông xã.”
Càng nhanh càng sa đọa, lý trí sắp rời đi, Phương Lâm Phàm thấy cuồng thao càng ngày càng làm cho cậu thống khổ, môi cắn đến xuất huyết, dùng đau đớn bảo trì một tia lý trí.
“Không gọi!”
“Vậy làm đến lúc cậu chịu gọi tôi là ông xã mới thôi!” Hồ Thiên Quảng không biết mình vì cái gì mà tức giận, côn th*t chen vào chỗ sâu đến đáng sợ, ma sát tràng nội nơi đó, đi vào quá sâu, đâm chọc ma sát khủng bố, vách tường da^ʍ lãng phân bố ra dịch ruột non, làm tốt chuẩn bị ướŧ áŧ, qυყ đầυ điên cuồng ma sát vách tường tận sâu bên trong.
Lý trí cực nhanh, Phương Lâm Phàm gào lên một tiếng, “Không cần… Không cần! Sẽ chết! A a a… Cầu anh không cần… Ô a a…”
“Gọi ông xã!” Hồ Thiên Quảng đánh vào mông cậu bốp bốp, ra lệnh.
“Ông xã…” Phương Lâm Phàm trốn không được giam cầm của hai tay Hồ Thiên Quảng, chỉ có thể ở trong lòng hắn, bị hắn cắm vào chỗ sâu nhất.
“Tiếp tục gọi ông xã.” Qυყ đầυ ở chỗ sâu trong tràng nội lại đè ép đưa đẩy bên trong, Hồ Thiên Quảng chẳng những muốn chiếm lĩnh tiểu huyệt của cậu, cũng muốn tuyệt đối chiếm lĩnh thần trí của cậu.
“Ông xã…”
“Có thích ông xã thao cưng không?” Ngữ khí Hồ Thiên Quảng ôn nhu, côn th*t lại hung ác dùng sức va chạm.
Toàn bộ thần trí của Phương Lâm Phàm đã không còn, run rẩy trả lời: “Thích… Thích…”
“Ông xã thao cưng thích đến khó chịu?” Hồ Thiên Quảng lại hỏi.
“Thích muốn chết…”
Vừa dứt lời, Hồ Thiên Quảng liều mạng thao tiểu huyệt của Phương Lâm Phàm, kɧoáı ©ảʍ chiếm lĩnh ở chỗ sâu bên trong đã không đơn giản có thể hình dung, Phương Lâm Phàm không chịu nổi tra tấn, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống hai má, côn th*t dùng tốc độ khủng bố ma sát nội bích, cậu kêu một tiếng, Hồ Thiên Quảng liền nắm tay nhét vào trong miệng cậu ngăn chặn tiếng hét to của cậu.
Qυầи ɭóŧ không cởi ma sát vào âm nang, đũng qυầи ɭóŧ đã sớm cuộn lại thành dây thừng, ở rãnh mông cậu cọ đến cọ đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính khí của cậu, toát ra chất lỏng nhũ bạch lúc sắp cao trào.
Phương Lâm Phàm kêu không ra khóc không ra, hai cái động trên dưới đều bị Hồ Thiên Quảng vô tình phá hỏng, nức nở rơi lệ đầy mặt, thích tới cực điểm Hồ Thiên Quảng hung hăng thao cậu, thao đến chỗ sâu trong tràng nội bắt đầu co rút.
Phương Lâm Phàm sắp đạt cao trào theo bản năng co chặt mông, bắt buộc côn th*t ma sát tràng thịt mấp máy vô cùng kịch liệt, mà trên mặt cậu tràn đầy vẻ sung sướиɠ cũng như thống khổ, gắt gao cắn tay Hồ Thiên Quảng.
“Bà xã, lỗ nhỏ của cưng chặt lại, có phải sắp bị tôi thao đến cao trào không?”
Không phải giám đốc, mà là bà xã, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Lâm Phàm, nháy mắt cao trào, tính khí cuồng phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu huyệt co rút, thế nhưng còn chặt hơn dĩ vãng, tràng nội mấp máy làm cho Hồ Thiên Quảng đập mạnh vài cái, bắn tinh một giọt cũng không dư thừa.
Cảm giác bị bắn tinh làm cho sắc mặt Phương Lâm Phàm càng phát ra thống khổ, sống chết cắn tay Hồ Thiên Quảng, cho đến lúc Hồ Thiên Quảng bắn tinh xong, cậu vẫn đang trong trạng thái run rẩy khi cao trào.
Hồ Thiên Quảng rút bàn tay bị cắn đến chảy máu về, một lượng lớn nước bọt chảy xuống khóe miệng Phương Lâm Phàm, Phương Lâm Phàm bỗng nhiên mềm nhũn, đổ ập vào lòng ngực hắn.
Rút côn th*t ra, Hồ Thiên Quảng rất nhanh kéo qυầи ɭóŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhất thời chảy vào trong qυầи ɭóŧ, thấm ướt dính bao quanh mông Phương Lâm Phàm, theo sau, Hồ Thiên Quảng vì cậu mặc lại quần, một lần nữa thắt tốt cà vạt.
“Giám đốc, tan tầm tôi sẽ kiểm tra cậu, nếu lại đổi một cái qυầи ɭóŧ tôi sẽ làm cho cậu mỗi ngày gọi tôi là ông xã.”
Mắt kính nhuộm một tầng sương mù làm thấy không rõ thần sắc của Phương Lâm Phàm.