“Sáng sớm ngày mai đến đưa tôi đi làm.”
Phương Lâm Phàm mở cửa vào nhà không quên nhắc nhở Hồ Thiên Quảng một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Hồ Thiên Quảng đứng ở ngoài cửa hổn hển đá mạnh vào cánh cửa một cái, tinh anh nam nhân này chắc chắn có hai tầng tính cách, mặc kệ lúc ân ái với hắn có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, nhưng chỉ cần chấm dứt liền khôi phục lại gương mặt lạnh lùng. Vẻ mặt như không có việc gì thản nhiên mặc quần áo lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mắt kính, ngữ khí lãnh đạm yêu cầu hắn đưa cậu về nhà.
Một tuần, suốt một tuần, hắn đều bị nhốt ở ngoài cửa, tinh anh nam nhân cũng không bảo hắn đi vào uống chén trà, lại càng không cần phải nói qua đêm.
Mẹ kiếp! Thực uất ức!
Hồ Thiên Quảng lấy một điếu thuốc lá, hung hăng rít mạnh một hơi, ngẩng đầu nhìn đèn sáng trên cửa sổ, thâm tâm cảm thấy cực kỳ khó chịu với Phương Lâm Phàm.
Đi, nếu tinh anh nam xem hắn như sεメ doll thì cũng đừng trách hắn “bãi công” vài ngày, chờ cậu cầu hắn, hắn mới có thể “đi làm”.
Hồ Thiên Quảng búng tàn thuốc lá xuống đường, hừ lạnh một tiếng tiến vào xe có rèm che, khởi động xe rồi vυ't đi.
Lúc này bức màn cửa sổ mở ra, ánh mắt Phương Lâm Phàm đuổi theo bóng dáng chiếc xe đã ở xa. Chỉ chốc lát sau chiếc xe màu đen đã biến mất hút vào trong bóng đêm, cậu mệt mỏi xoa xoa thái dương, cách lớp âu phục đυ.ng đến giữa hai chân mình. Nơi đó bị đâm đến co rút, kɧoáı ©ảʍ vẫn lưu lại làm cho cậu nhớ tới mình bị Thiên Quảng ôn nhu nhẹ nhàng hôn lên môi khiến cho tim đập nhanh như trống trận. Trên tai cậu vẫn còn lưu lại cảm giác ngứa ngáy khi Thiên Quảng tà mị cắn vào.
Không thể sinh ra cảm giác khác với người chỉ có quan hệ thể xác.
Phương Lâm Phàm nhắc nhở chính bản thân mình.
Lại một tuần trôi qua, Hồ Thiên Quảng ở trong mắt mọi người xứng danh là một lái xe chân chính. Hắn chưa từng làm trễ công tác của Phương Lâm Phàm, nhưng chỉ có Phương Lâm Phàm nhìn ra hắn không bình thường.
Đã một tuần, Hồ Thiên Quảng không chạm vào cậu dù chỉ là một chút, ngoại trừ phải làm việc, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu cái nào, bảo trì quan hệ giám đốc cùng lái xe, không có bất cứ một hành động nào vượt quá giới hạn.
Ánh mắt Phương Lâm Phàm mơ mơ hồ hồ nghịch, kẹp chặt hai chân, nhẫn nại tính dục của mình. TruyenHD
Thân thể không ai an ủi đã đói khát tới cực điểm, tràng bích mấp máy thúc giục cậu nhanh chủ động tìm Hồ Thiên Quảng an ủi, nhưng Phương Lâm Phàm lại cắn chặt môi nhẫn nại, nhìn chằm chằm bút máy trong tay, đưa đến bên miệng liếʍ láp, tay thì nhanh chóng cởi bỏ khóa quần, xoay xoay bút máy rồi cắm mạnh vào tiểu huyệt. Bút máy tinh tế không bị trở ngại quá lớn thuận tiện cắm ngập vào.
Phương Lâm Phàm không mở chế độ rung, mắt hơi hơi nhắm lại dùng bút máy đưa đẩy thật mạnh tiểu huyệt của mình, tưởng tượng đấy chính là côn th*t cực đại của Hồ Thiên Quảng đang thao mình, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn.
Đột nhiên di động đặt trên bàn hội nghị bỗng vang lên, cậu lấy tay kia cầm di động trả lời “Alô…”
“A, giám đốc, là tôi.” Mới mở ra, thanh âm của Hồ Thiên Quảng
đã truyền đến tai cậu.
Nghe được thanh âm của Hồ Thiên Quảng, Phương Lâm Phàm dừng lại việc đâm bút máy vào tiểu huyệt, hơn nữa mở chốt rung, hỏi: “Anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”
Ngữ khí lạnh lùng vang lên, tiểu huyệt lại càng thêm đói khát, nghe thấy thanh âm của Hồ Thiên Quảng bỗng vô thức nuốt mạnh bút máy vào, thiếu chút nữa làm cho Phương Lâm Phàm rêи ɾỉ ra tiếng.
“Không có chuyện gì, chính là muốn nghe xem thanh âm giám đốc dùng bút máy chơi lỗ nhỏ của mình thôi.” Đối phương cười hì hì trả lời, trong thanh âm tràn ngập ác ý.
Phương Lâm Phàm nhất thời sửng sốt, không dám tin Hồ Thiên Quảng biết hiện tại cậu đang dùng bút máy tự an ủi bản thân, thanh âm cực lực che dấu run rẩy hỏi: “Anh ở đâu?”
“Giám đốc không cần nhìn, tôi không ở ngoài cửa phòng họp, nhưng tôi nhìn thấy cậu, bút máy chơi được không? Có thích như khi côn th*t của tôi đâm cậu không?”
“Anh lại đây.”
“Giám đốc, côn th*t của tôi ‘bãi công’, không chịu ‘đi làm’, tôi cũng không còn biện pháp, đành phải ủy khuất giám đốc dùng bút máy chơi trước thôi.”
Mỗi câu của Hồ Thiên Quảng đều hạ lưu tới cực điểm, thân thể Phương Lâm Phàm bởi vì lời nói hạ lưu của hắn mà trào ra từng trận tìиɧ ɖu͙© không thể khắc chế, bút máy bỗng chấn động chạy đến mức lớn nhất, ấn thật mạnh vào tiểu huyệt, từng trận chấn động mạnh làm cho Phương Lâm Phàm khó chịu, đè nén du͙© vọиɠ lặp lại: “Anh lại đây.”
“Muốn tôi lại cũng được, chỉ cần giám đốc ngồi ở trên bàn hội nghị tự an ủi, tôi sẽ tới.” Ác ý của Hồ Thiên Quảng càng ngày càng rõ ràng.
“Tôi chỉ còn hai mươi phút, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” Phương Lâm Phàm thở phì phò giải thích rằng hiện tại mình không có thời gian để tự an ủi.
“Quên đi, dù sao giám đốc cũng có bút máy, chúng ta tan tầm gặp lại.”
Di động vang lên tiếng tít cho thấy đối phương đã gác máy, Phương Lâm Phàm lập tức ghé lên trên bàn hội nghị, nếu cậu sớm biết Hồ Thiên Quảng sẽ gọi điện thoại, cậu sẽ không đến phòng họp đúng giờ, Hồ Thiên Quảng rõ ràng là cố ý chơi cậu.
Bút máy trong tiểu huyệt vẫn chấn động, Phương Lâm Phàm kêu một tiếng, càng phát ra từng trận kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đánh vào nửa thân dưới, từng chút từng chút một tra tấn lý trí của cậu. Vội vàng vớ lấy máy điện thoại, tay đè xuống một dãy số.
“Giám đốc, thay đổi quyết định sao?” Đối phương đặt câu hỏi trước.
“Đừng làm trễ giờ họp của tôi.” Phương Lâm Phàm nói, đứng dậy ngồi lên bàn hội nghị.
“Vậy thì phải xem giám đốc có hiểu như thế nào là tiết kiệm thời gian không.” Hồ Thiên Quảng cà lơ phất phơ, ngữ khí khó nén được hưng phấn.
“Mười phút tự an ủi, mười phút làʍ t̠ìиɦ.”
“Giám đốc, mười phút còn chưa đủ để cho tôi làm xốp cậu.” Hồ Thiên Quảng cò kè mặc cả.
Phương Lâm Phàm không nhượng bộ, nhìn thời gian trên đồng hồ
nhấn giọng một lần nữa: “Mười phút tôi tự an ủi, mười phút anh làʍ t̠ìиɦ.”
“Được rồi, cậu là giám đốc, cậu nói mười phút thì làm mười phút.” Hồ Thiên Quảng thỏa hiệp, mỉm cười thoải mái nói: “Giám đốc, đầu tiên cậu cởϊ qυầи ra, qυầи ɭóŧ cũng không được mặc, xoay người đối diện với cửa mở hai chân ra.”
Ý đồ của Hồ Thiên Quảng vô cùng rõ ràng, Phương Lâm Phàm hoàn toàn không thể phản kháng. Chậm rãi cởϊ qυầи âu, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng theo lời mà cởi, mở ra nửa thân dưới trần như nhộng, tiểu huyệt cắm bút máy hiện ra vô cùng rõ ràng, chấn động kinh hoảng.
“Giám đốc, nguyên lai bút máy của cậu là loại mát xa lớn nha, tùy lúc đều có thể tự an ủi. Chắc chẳng ai nghĩ giám đốc có bộ mặt lạnh lẽo nghiêm túc lại cắm mát xa loại lớn trong mông, cũng không nghĩ rằng giám đốc ở trước mặt họ có thể cao trào bắn tinh.”
“Không được nói.” Phương Lâm Phàm cầm bút máy, không có rút ra, ngược lại ấn thật sâu vào tiểu huyệt, bút máy lập tức bị tràng vách bài trừ một chút, ngay sau đó lại bị ngón tay ấn chặt vào tiểu huyệt.
“Tôi đang nói thật, giám đốc là da^ʍ phụ hàng thật giá thật, muốn thịt heo lớn của nam nhân thao động của mình, vừa nhìn thấy côn th*t, cậu liền phe phẩy mông, lỗ nhỏ khẩn cấp nuốt côn th*t, giám đốc, cái động của cậu thật chặt nha, liên quan đến tôi lại càng chặt, sống chết hút lấy tôi không thả, thực dâʍ đãиɠ!”
Phương Lâm Phàm nghe Hồ Thiên Quảng nói những lời giống như là tình ái, một ngón tay cắm vào tiểu huyệt, bút máy mát xa đâm vào nội bích bên trong, hy vọng đem tiểu huyệt của mình biến chặt như lời Hồ Thiên Quảng nói, bút máy chấn động điểm mẫn cảm, nội bích chặt lại một chút, cắn ngón tay của cậu, cậu lại gian nan cắm vào một ngón tay nữa, đâm chọc tiểu huyệt không quá ướŧ áŧ.
“A… A Quảng…”
“Giám đốc, côn th*t của tôi có lớn không?”
“Lớn…”
“Thế thì vì sao không đâm tiểu huyệt của cậu đến phát ra tiếng nước hả?”
Nghe thấy thế, Lâm Phàm sờ soạng túi áo, vội vàng lấy ra gel bôi trơn, bóp ra một ít cắm vào tiểu huyệt, gel bôi trơn lạnh lẽo len vào tràng bích, bỏ tuýp gel lên trên bàn, ba ngón tay cắm vào tiểu huyệt, rốt cuộc tiểu huyệt cũng phát ra tiếng nước do ngón tay đang mạnh mẽ đâm chọc.
“Có tiếng nước… ”
“Tiếng nước không đủ lớn, giám đốc mau đưa điện thoại đến giữa hai chân để tôi nghe một chút tiếng nước phát ra từ tiểu huyệt của cậu.” Hồ Thiên Quảng dụ dỗ dục hỏa đốt người của
Phương Lâm Phàm.
Di động thong thả đưa đến hai chân, Phương Lâm Phàm nhanh chóng cắm mạnh vào tiểu huyệt, bôi trơn chảy đầy mông cậu, tính khí phía trước ngóc cao đầu, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra đầy tính khí.
“Xì xì xì…”
Tiếng nước dâʍ đãиɠ thông qua di động truyền đến tai đối phương,“Giám đốc, tôi thao cậu thích lắm nhỉ, côn th*t lại biến lớn, cứng rắn cắm vào tiểu huyệt của cậu, động của cậu nhanh chóng bị thịt heo lớn của tôi kéo căng ra, có cảm giác thấy qυყ đầυ của tôi ma sát động của cậu không?”
Ngón tay ấn mạnh vào điểm mẫn cảm, một trận run rẩy ập đến, Phương Lâm Phàm ngoáy tròn vào điểm mẫn cảm, “Cảm giác được, lại ma sát tôi, nhanh lên…”
Động này đã sắp không được, muốn cao trào nhưng lại không cách nào cao trào, chờ đợi côn th*t chân chính thao đến cao trào,
Phương Lâm Phàm biết thân thể của mình đã trở nên
tham lam, tự an ủi đã không thỏa mãn được nữa, “Thao tôi, mau tới thao tôi!”
“Giám đốc, rốt cuộc lỗ nhỏ vừa da^ʍ vừa đãng đã không nhịn được sao?” Hồ Thiên Quảng thở dồn dập hỏi.
“Nhịn không được, nó đang đợi anh tới thao nó.” Phương Lâm Phàm vừa đâm vào tiểu huyệt vừa khó chịu trả lời.
Cửa phòng họp bỗng mở ra, sau đó bị khoá trái vào, Hồ Thiên Quảng cầm di động, côn th*t đã đứng lên ngạo nghễ, qυყ đầυ thô to đã trướng căng lên, trên mặt xuất hiện một đạo thủy quang, no đủ mê người, “Giám đốc, có người đến đây tôi cũng sẽ không buông cậu ra, chỉ biết đem cậu đặt ở trên bàn làm đến thỏa thích thì thôi!”
Phương Lâm Phàm theo bản năng nhìn về hướng cửa chính phòng họp, trên mặt xuất hiện một tia sợ hãi, lại cúi đầu nhìn thấy Hồ Thiên Quảng càng lúc càng đến gần mình, nghĩ muốn lùi mà lùi không được, “Mười phút làʍ t̠ìиɦ… A…”
côn th*t đâm vào đỉnh bút máy trong tiểu huyệt, bút máy kịch liệt chấn động lên điểm mẫn cảm, qυყ đầυ nhợt nhạt đâm vào huyệt khẩu, làm cho bút máy cũng đâm chọc trong tiểu huyệt, hai tay Phương Lâm Phàm chống trên bàn hội nghị, mông đong đưa đón nhận những cú thúc mạnh mẽ, thắt lưng Hồ Thiên Quảng dùng một chút lực, qυყ đầυ chưa đi vào tiểu huyệt, sau đó là thân, bút máy đâm sâu vào nội bích, hắn lại thong thả rút ra côn th*t, bút máy bị tràng bích bài trừ, rơi thẳng xuống đất
Tựa như phần đệm, Hồ Thiên Quảng một chút lại một chút mạnh mẽ đánh tiến vào tiểu huyệt của Phương Lâm Phàm, bắt buộc nội bích kéo căng ra.
Đâm chậm rút chậm như vậy, không biết khi nào mới có thể làm xong, Phương Lâm Phàm vô cùng khẩn trương, mông co quá chặt, bên trong quá chặt ngược lại khiến cho cậu càng đạt được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, “Nhanh lên một chút!” Cậu thúc giục Hồ Thiên Quảng, Hồ Thiên Quảng lại cầm lấy bút máy, trực tiếp cho vào áo sơmi, bút máy lại kịch liệt chấn động vào một bên đầu v*.
“A a a —— ”
Tràng bích mẫn cảm
bị côn th*t mãnh liệt công kích, đầu v* mẫn cảm trong ngực bị bút máy chấn động, hai loại kɧoáı ©ảʍ kết hợp vô cùng đáng sợ nhưng lại dung hợp cực kì khiến cho Phương Lâm Phàm như bị điện giật bắn lên, bắt lấy cổ tay Hồ Thiên Quảng không cho hắn dùng bút máy mát xa đầu v* của mình, tay Hồ Thiên Quảng lại thay đổi góc độ bút máy tiếp tục trêu đùa hai đầu v*.
“Giám đốc, sắp họp, cậu không cho tôi làm cậu đến cao trào, tôi liền thao cậu ở trước mặt mọi người.” Hồ Thiên Quảng cười cười uy hϊếp.
Phương Lâm Phàm mãnh liệt lắc đầu, chậm rãi buông tay ra, “Nhanh lên… Nhanh lên chấm dứt…”
Bút máy luân phiên chấn động ở hai cái thịt lạp, Phương Lâm Phàm thét chói tai không dứt, sợ hãi bị các cấp dưới quen thuộc của mình chứng kiến hình ảnh dâʍ đãиɠ này, một loại sợ hãi ngược lại làm cho thân thể phấn khởi dị thường, ở dưới thân Hồ Thiên Quảng ra sức vặn vẹo, ánh mắt mỗi khi hướng ra cửa lại bị côn th*t dùng sức đâm vào tiểu huyệt.
Thân thể Phương Lâm Phàm bỗng nhiên chấn kinh, Hồ Thiên Quảng dùng tư thế ôm em bé đi tiểu ôm đùi cậu, hai chân mở rộng hướng về phía cửa phòng họp, Hồ Thiên Quảng cắn cắn lỗ tai cậu, nói: “Giám đốc, không bằng làm cho người quen nhìn bộ mặt cứng ngắc của cậu mỗi ngày nhìn ra bộ mặt chân chính của cậu đi.”
côn th*t cắm vào tiểu huyệt từ phía sau, gel bôi trơn theo bắp đùi chảy xuống, Phương Lâm Phàm kháng cự giãy giụa, “Không cần!”
Theo thời gian một giây qua đi, cậu giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, nhưng vẫn không tránh khỏi kɧoáı ©ảʍ của Hồ Thiên Quảng, côn th*t đong đưa giữa hai chân càng thao càng có lực, càng làm mặt người giãy giụa bị che kín bởi màu đỏ, kɧoáı ©ảʍ muốn sa đọa càng ngày càng ăn mòn, cắn nuốt lý trí của cậu.
Răng rắc ——
Tiếng cánh cửa bị mở ra.
“A a a —— ”
Nháy mắt, Phương Lâm Phàm không khống chế được thét chói tai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, hình thành một đạo bạch tuyến rơi xuống, đồng thời côn th*t thoát khỏi tiểu huyệt. Tiểu huyệt co rút bài trừ một lượng lớn bôi trơn, dâʍ ɭσạи kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt của nam nhân, côn th*t lại đâm thẳng vào tiểu huyệt, vô cùng hưởng thụ độ ấm cùng chặt của tiểu huyệt sau khi cao trào.
Phương Lâm Phàm nâng tay ôm mặt, nước mắt rơi xuống sau kính, cậu đè nén tiếng khóc, bả vai run rẩy, bộ dáng yếu ớt làm trái tim Hồ Thiên Quảng co rút đau đớn, hắn hôn mặt Phương Lâm Phàm, giải thích: “Giám đốc, không có ai đâu. Tôi lừa Dương trợ lý, nói cậu muốn tôi thông báo cho anh ta lùi giờ họp xuống hai giờ. Anh ta tin là thật, sớm thông báo cho
mọi người hai giờ sau họp, tiếng mở cửa là tôi cố ý làm, lúc nãy tôi đã thu âm vào điện thoại rồi mở ra. Hiện tại trong phòng hội nghị chỉ có tôi và cậu, cậu đừng sợ.”
Phương Lâm Phàm quay sang, ôm lấy mặt hắn, hôn bờ môi của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Trừ anh một tháng tiền lương, dám làm cho tôi sợ như vậy.”
Vừa rồi còn vì hắn đau lòng, hiện tại liền giận điên người, Hồ Thiên Quảng mắng cậu: “Mẹ nó, cậu muốn cho lão tử ăn không khí sao? Buổi tối hôm nay lão tử liền đến ở trong nhà của cậu, ăn cậu uống cậu thao cậu!”
Nói xong, Hồ Thiên Quảng không quan tâm Phương Lâm Phàm, đến khi sắp họp mới thả người, không có thời gian thu dọn, Phương Lâm Phàm chỉ có thể vừa họp vừa thất thần. Mà Hồ Thiên Quảng ngay sau khi tan tầm, nghênh ngang đến nhà của cậu, thực hiện tam đại chính sách của mình: Ăn cậu uống cậu thao cậu.
Phương Lâm Phàm chính là đẩy đẩy kính mắt.
Đối với nam nhân ngay cả nhà của cậu cũng xông vào này, Phương Lâm Phàm chỉ còn cách thở dài cho ăn, cho uống, cho ngủ. Hồ Thiên Quảng mặt dạn mày dày ăn xong uống xong, chính là không tiến vào phòng ngủ đã được sắp xếp.
“Không hài lòng?” Tắm rửa xong Phương Lâm Phàm hỏi.
Hồ Thiên Quảng ngồi ở sôpha, trả lời: “Vừa lòng.”
“Nga.” Phương Lâm Phàm xoay người muốn bước về phòng nghỉ ngơi.
Thình lình Hồ Thiên Quảng duỗi bàn tay to ra, túm Phương Lâm Phàm vào trong lòng, “Tôi cố ý đến nhà của cậu, sao cậu không tức giận?”
Tuy rằng hắn đã sớm muốn cùng Phương Lâm Phàm qua đêm, cố ý nhịn vài ngày không có xâm phạm Phương Lâm Phàm, dự mưu một hồi điện thoại tình ái, sau đó hại Phương Lâm Phàm sợ hãi bị bắt gặp mà cao trào, nhưng người này chỉ trừ một tháng tiền lương của hắn, lại mặc kệ hắn ăn hay uống, đều không nhăn mặt một chút.
Hồ Thiên Quảng không có một chút vui vẻ, thầm nghĩ phái đánh vào mông Phương Lâm Phàm.
“Tức giận không có ý nghĩa, nếu anh muốn tùy thời tùy chỗ làʍ t̠ìиɦ, tôi không có ý kiến.” Phương Lâm Phàm nói rất nhẹ nhàng, trượt áo ngủ xuống lộ ra thân hình thon dài mềm dẻo được phủ kín bởi hôn ngân, làn da sau khi tắm xong trở nên trơn trượt bóng loáng nhiễm một mảng hồng phong tình vạn chủng, cảm xúc mềm mại. Lâm Phàm vươn tay ôm cổ Hồ Thiên Quảng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang tức giận của hắn, mông đang ngồi trên hai chân Hồ Thiên Quảng nhẹ nhàng lay động, huyệt khẩu ma sát tính khí qua một lớp qυầи ɭóŧ.
Huyệt khẩu tê đến run lên, Phương Lâm Phàm rêи ɾỉ một tiếng, dâʍ ɖị©ɧ của tính khí bôi lên quần áo của Hồ Thiên Quảng.
Ba tiếng “bốp bốp bốp” giòn tan vang lên, bàn tay đánh vào cái mông trắng nõn, phần eo Phương Lâm Phàm run lên, tính khí cứng lên vài phần, mông hơi cong về phía sau, môi hôn lên râu trên cằm Hồ Thiên Quảng, mắt khép hờ phả ra hô hấp nóng bỏng, cho dù mông bị đánh đỏ ửng, cậu cũng không lộ ra cảm giác thẹn thùng khi bị trừng phạt, bên trong hôn môi chỉ có tình thú.
Hồ Thiên Quảng vừa tức vừa giận, đè lại đầu của cậu, đầu lưỡi đâm thẳng vào miệng cậu, không để cho cậu có cơ hội hô hấp, hung ác hôn cậu.
Phương Lâm Phàm khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi khi thì quấn lấy, khi thì tránh né, câu dẫn đầu lưỡi Hồ Thiên Quảng đến muốn ngừng mà ngừng không được, vừa đυ.ng tới đầu lưỡi giảo hoạt kia, liền không bao giờ… buông ra nữa.
Nuốt bọt không nuốt kịp chảy mà ra khóe miệng, Hồ Thiên Quảng bất mãn ôm chặt Phương Lâm Phàm, hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng mê người, hắn tức giận người dâʍ đãиɠ này, lại động lòng với người dâʍ đãиɠ này, say mê khuôn mặt chỉ có một mình hắn biết, không thể tự kiềm chế, cảm giác duy nhất có thể thấy là tim mình đập càng ngày càng nhanh.
Chính là hắn không rõ, Phương Lâm Phàm cũng không nghe thấy, chỉ biết phải xâm chiếm chỗ sâu nhất trong thân thể Phương Lâm Phàm, mới có thể khiến cho cậu không có ý niệm tìm kiếm người khác trong đầu.
Banh ra hai cánh mông của Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng chỉ kéo khóa quần, một thân chỉnh tề cắm vào giám đốc đang trần trụi cả người trong lòng, vừa sâu vừa chậm cắm vào tận trong nội bích, kɧoáı ©ảʍ ma sát làm cho giám đốc phát ra tiếng ngâm nga rất nhỏ, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác côn th*t nhảy lên trong tiểu huyệt.
“Lớn quá…”
“Giám đốc, tôi muốn thao cậu ở trên giường của cậu.” Hồ Thiên Quảng đưa ra yêu cầu.
“Ân.” Giám đốc không có đường cự tuyệt.
Hồ Thiên Quảng ôm cậu đứng lên, tư thế nhẹ nhàng khiến cho tay chân của cậu quấn lấy người hắn, côn th*t vẫn đang đong đưa trong tiểu huyệt của cậu, qυყ đầυ cực đại ma sát điểm mẫn cảm của cậu, hai chân vòng quanh lưng càng chặt.
Hồ Thiên Quảng đi rất chậm, ác ý ma sát điểm mẫn cảm, tra tấn lý trí của Phương Lâm Phàm, mà tay Hồ Thiên Quảng lại đặt nhẹ trên lưng cậu, căn bản không có ôm chặt, vài lần đều thiếu chút nữa buông tay ra, cậu đành phải gắt gao bám vào người Hồ Thiên Quảng, thở dốc khi tiểu huyệt tiếp tục bị đâm chọc.
Lúc Hồ Thiên Quảng thật vất vả đi đến trước giường, Phương Lâm Phàm đã thở hồng hộc, trên chiếc giường mềm mại, Hồ Thiên Quảng không hề khách khí nằm lên người cậu, “Giám đốc, cậu dùng sữa tắm gì vậy? Thơm quá.”
Chóp mũi cố ý cọ xát lên mặt Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng bắt đầu từ mặt cậu, xuôi theo người cậu ngửi mùi sữa tắm thơm ngát, là vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ân… A…” Phương Lâm Phàm vẫn nằm thẳng không nhúc nhích, để cho hắn ngửi mùi trên người mình, chóp mũi nhẹ cọ vào cằm, phun hơi thở nóng bỏng lên cổ, đầu lưỡi khẽ liếʍ lên hầu kết, Phương Lâm Phàm không tự chủ được nuốt vào, đầu lưỡi kia liền liếʍ lên hầu kết đang di chuyển, chơi đùa một lúc lâu, mới lại đi ngửi.
Chóp mũi khẽ chạm vào người, hôn một cái cắn một ngụm, đều cẩn thận ôn nhu như vậy, Phương Lâm Phàm nhẹ giọng rêи ɾỉ, cho đến lúc chóp mũi cọ đến mắt rốn, đầu lưỡi liếʍ lên mắt rốn, Phương Lâm Phàm nắm lấy ga giường, mở chân ra vặn vẹo thắt lưng, Hồ Thiên Quảng nhìn nhìn tính khí, tính khí sạch sẽ một chút mùi hôi cũng không có, “Giám đốc, ngay cả lão Nhị cậu cũng rửa thơm tho như vậy, có phải chờ mong tôi liếʍ lão Nhị của cậu không?”
“A… Anh sẽ không ngại bẩn…” Tính khí của Phương Lâm Phàm dựng đứng lên, tính khí chảy nước đang chờ đợi nam nhân âu yếm.
Nhưng Hồ Thiên Quảng không liếʍ tính khí, đầu rúc vào giữa hai chân Phương Lâm Phàm, môi liếʍ hôn mυ'ŧ vào đùi trong mềm nhẵn, không hề động đến chỗ Phương Lâm Phàm muốn âu yếm nhất ở giữa hai đùi, mặc kệ tính khí chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, lại càng không để ý đến tiểu huyệt có thể lấy lòng nam nhân nhất đang mềm mại khẽ mở miệng.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở đùi trong làm cho Phương Lâm Phàm nôn nóng khó nhịn, cậu nâng thắt lưng muốn cho tính khí của mình đυ.ng vào môi Hồ Thiên Quảng, khát cầu môi hôn, khát cầu đầu lưỡi liếʍ láp tính khí, cho dù chỉ đυ.ng đến lớp ngoài của cậu cũng được, ít nhất thân thể sẽ không khó chịu như vậy, nhưng Hồ Thiên Quảng hoàn toàn không nhìn đến khát cầu của cậu, ôm lấy đùi cậu liếʍ láp nộn thịt tinh tế ở nơi đó, cho đến khi làm cho đùi trong trắng nõn non mềm rải đầy hồng ngân diễm lệ không đếm xuể.
Chụt ——
Hồ Thiên Quảng hôn một cái thật kêu lên một bên đùi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nam nhân trước mắt làm đủ chuyện làm cho cậu không thể nhẫn nại được, Phương Lâm Phàm cầm tính khí của mình, liều mạng nâng thắt lưng lên, tính khí thật vất vả tiến đến trước miệng Hồ Thiên Quảng, thở dốc nói: “Liếʍ tôi…”
Chờ đợi đến giờ khắc này, Hồ Thiên Quảng nhìn tiểu huyệt đang không ngừng cơ khát phía dưới tính khí, giả bộ khó xử, “Tôi chỉ muốn liếʍ lỗ nhỏ vừa da^ʍ vừa đãng của giám đốc.”
Phương Lâm Phàm trợn tròn hai mắt, những lời này sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ, cả người không ngừng run rẩy, tiểu huyệt phía dưới co rút mãnh liệt.
Đầu ngón tay hưng phấn tiến đến banh hai mông ra, tiểu huyệt đầy nếp uốn như hoa cúc bị nhẹ nhàng kéo ra một cái lỗ, tiểu huyệt sưng đỏ bị thao suốt hai giờ nghỉ trưa, vừa rồi lại bị đâm nửa ngày, nhan sắc đỏ tươi, Phương Lâm Phàm vẽ ra một nụ cười quyến rũ, “Hoan nghênh đến liếʍ…”
Một câu “hoan nghênh” làm cho Hồ Thiên Quảng dục hỏa ngập trời, toàn bộ vọt đến côn th*t phía dưới, hai tay túm lấy đùi Phương Lâm Phàm, kéo mạnh sang hai bên, hai mắt đỏ tươi chỉ nhìn thấy tiểu huyệt đang bị ngón tay Phương Lâm Phàm khẽ vuốt.
Miệng phủ lên tiểu huyệt, lần đầu tiên liếʍ nơi này của nam nhân, Hồ Thiên Quảng nghĩ ít nhất mình sẽ có chút chán ghét, bài xích, một lúc lâu sau mới có thể liếʍ, nhưng khi môi vừa chạm vào tiểu huyệt, trong lòng hắn chỉ còn suy nghĩ phải làm thế nào liếʍ ướt tiểu huyệt này, liếʍ cho giám đốc dâʍ đãиɠ thét chói tai không ngừng.
“Chết tiệt! Ngay cả động cũng thơm! Con mẹ nó, cậu chính là rửa mông thật tốt chờ lão tử thao cậu có phải không? Có phải còn muốn lão tử thao mông cậu đến phun ra nước đúng không?”
“Ân a…” Giờ này phút này, Phương Lâm Phàm không hề che giấu du͙© vọиɠ muốn bị liếʍ tiểu huyệt của mình, chỉ là tưởng tượng đến kɧoáı ©ảʍ khác với khi bị côn th*t cương cứng làm đến cao trào, tiểu huyệt cậu liền hưng phấn đến co rút rồi lại buông lỏng.
Đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ lên từng nếp uốn, Hồ Thiên Quảng nhìn thấy nước miếng của mình dính đầy tiểu huyệt, thủy quang trong suốt làm cho nhan sắc tiểu huyệt càng thêm diễm lệ, nếp uốn sớm bị côn th*t kéo căng rất nhanh xốp ra, huyệt khẩu khẽ nhếch, đầu lưỡi thử đâm vào.
Cảm giác được một vật sống mềm mại ẩm ướt tiến vào dũng đạo, nội bích của mình bị đầu lưỡi liếʍ ướt từng tấc từng tấc một, nhất thời nội bích trở nên vô cùng mẫn cảm, tập trung toàn bộ tinh thần cảm thụ tư vị tốt đẹp khi được đầu lưỡi liếʍ, Phương Lâm Phàm kích động ôm lấy đầu Hồ Thiên Quảng, theo bản năng nâng mông lên, hy vọng hắn có thể liếʍ sâu một chút.
Đầu lưỡi bắt chước động tác tính giao đâm vào tiểu huyệt, nước miếng Hồ Thiên Quảng lần lượt đưa vào trong tiểu huyệt, đầu lưỡi lại quấy một vòng trong tiểu huyệt, Phương Lâm Phàm chưa từng hưởng qua loại tư vị này, không vào sâu như côn th*t, nhưng mỗi một chỗ của mình đều bị đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận liếʍ qua, từng đợt run rẩy bắn ra, mấp máy dâʍ đãиɠ.
Ngón tay thô to với vào trong tiểu huyệt, đầu ngón tay ôm lấy huyệt khẩu, kéo tiểu huyệt sang hai bên, san bằng nếp uốn, tràng thịt màu đỏ bên trong dính đầy nước miếng, nước miếng từng chút từng chút chảy ra huyệt khẩu, lần đầu Hồ Thiên Quảng cẩn thận quan sát bên trong tiểu huyệt Phương Lâm Phàm như vậy.
Phía dưới của mình bị một nam nhân cẩn thận quan sát từ trong ra ngoài, mặt Phương Lâm Phàm lộ ra vẻ bối rối, “Đừng nhìn…”
“Tôi thích nhìn.” Hồ Thiên Quảng mê muội thưởng thức phản ứng bên trong, hóa ra đây là tiểu huyệt vẫn thích hắn muốn chết, ở trong mắt hắn cũng không xấu xí, chỉ cảm thấy thật xinh đẹp, muốn dùng hết sức yêu thương động này.
Đầu lưỡi với vào trong tiểu huyệt, liếʍ lên tràng thịt, tràng thịt kịch liệt mấp máy, nội bích chặt lại, nước miếng chảy ra bên ngoài, tựa hồ muốn phun ra nước miếng.
“A… A a…” Đùi Phương Lâm Phàm phát run, ma sát kɧoáı ©ảʍ trong tràng thịt tốc hành trong óc, não bộ trống rỗng, đầu lưỡi lại liếʍ láp tràng thịt, làm cho tràng thịt co rút mạnh hơn, kɧoáı ©ảʍ hội tụ thành triều dâng, cắn nuốt Phương Lâm Phàm.
Máu sôi trào, trong óc không nghĩ ra từ nào để hình dung trạng thái lúc này của mình, Phương Lâm Phàm dùng sức ấn đầu Hồ Thiên Quảng vào giữa hai chân mình, vẻ mặt tan vỡ nói: “Dùng sức liếʍ tôi, van cầu anh dùng sức liếʍ lỗ nhỏ của tôi ——”
Nói xong câu cuối đã khóc thét lên, hiển nhiên đã sắp đạt đến cao trào, đầu lưỡi mạnh mẽ liếʍ tiểu huyệt, tràng thịt không có chỗ trốn bị đầu lưỡi mở ra, đều hoan nghênh đầu lưỡi đùa bỡn nó.
“A ——” Phương Lâm Phàm run rẩy thét chói tai, Hồ Thiên Quảng đè lại đùi cậu, không cho cậu khép lại lúc cao trào, tiếp tục vươn đầu lưỡi, liếʍ láp miệng tiểu huyệt đang bị đầu ngón tay ôm lấy, bên trong xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn, tràng bích co rút bóp ra nước miếng bên trong của hắn, cả tiểu huyệt ướt sũng.
Hồ Thiên Quảng dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra của Phương Lâm Phàm bôi lên côn th*t sắp nổ của hắn, côn th*t được bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức tỏa sáng, qυყ đầυ cứng rắn mượt mà vô tình đâm vào tiểu huyệt đang trong cao trào, mạnh mẽ tách ra tràng bích đang co rút, nhắm ngay điểm mẫn cảm đâm mạnh vào, Phương Lâm Phàm gặp kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt, cái mông được bàn tay to nâng đến háng, nhận động tác cuồng dã của côn th*t, rốt cuộc nhiều lần, tiểu huyệt ướŧ áŧ chịu đủ mọi sự tàn phá, đâm vào lại đâm vào, đâm đến dịch ruột non cũng bắt đầu tiết ra, thuận lợi chen vào chỗ sâu nhất, bắt buộc Phương Lâm Phàm nhận lực lượng tìиɧ ɖu͙© dã man của Hồ Thiên Quảng.
Lúc này Hồ Thiên Quảng không thể khống chế du͙© vọиɠ bắn tinh của mình, sớm một chút làm cho Phương Lâm Phàm đến cao trào, muốn cùng cậu đạt đến cao trào.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở tuyến tiền liệt làm cho Phương Lâm Phàm khóc thét, bắt lấy cánh tay hắn khóc lóc kêu to không nên làm chỗ đó, lại điên cuồng vặn vẹo hạ thể, nghênh đón động tác đâm chọc ngày càng cuồng dã của nam nhân, tràng bích cũng càng ngày càng chặt, cho đến lúc sắp bị Hồ Thiên Quảng làm đến kêu không ra, tiểu huyệt mới kịch liệt run rẩy, côn th*t lại hung dữ đâm vài cái, ở chỗ sâu nhất đang co rút bắn ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng đến mức làm cậu tan vỡ.
Bắn tinh kéo dài một lúc, Phương Lâm Phàm bị bắn tinh, cả người vô lực ngồi phịch ở trên giường, khuôn mặt dính đầy mồ hôi nghiêng sang một bên, mắt kính méo mó đặt trên mũi, khóe miệng chảy ra nước bọt trong suốt, ánh mắt thất thần hơi mở ra, thân thể vẫn đang hơi run rẩy.
Hồ Thiên Quảng nhẹ nhàng rời khỏi tiểu huyệt của cậu, buông đùi cậu ra, cúi đầu nhìn giữa hai chân cậu, tiểu huyệt đã bị côn th*t biến thành màu đỏ vô cùng dâʍ đãиɠ, huyệt khẩu mở rộng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, Hồ Thiên Quảng quỳ trước hai chân Phương Lâm Phàm, ngón tay banh tiểu huyệt ra, tràng thịt mấp máy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ bên trong, tràng thịt màu đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đan vào thành một hình ảnh da^ʍ mĩ đến cực điểm.
Hồ Thiên Quảng vừa thỏa mãn lại ôn nhu hôn lên đùi Phương Lâm Phàm, “Giám đốc, cái động bị bắn tinh của cậu rất đẹp.”
Trong mắt Phương Lâm Phàm hiện lên dị sắc, cậu nhắm lại đôi mắt đang tiết lộ một tia cảm xúc, bị Hồ Thiên Quảng ôm vào trong lòng.