Trên mặt Nữ lang cũng mang theo nụ cười, nhưng cô ta rất lý trí, tuyệt không kích động khi gặp thân nhân: "Chào ngài, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?" Cô ta hiển nhiên chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của y khi nhìn thấy mình.
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Cô rất giống con gái của tôi!"
Nữ lang hơi ngẩn ra, cô ta có chút kinh ngạc nói: "Theo như lời ngài nói thì có phải là Cố Giai Đồng không?"
Cố Doãn Tri chậm rãi gật đầu, y cũng có chút ngạc nhiên, nữ lang này sao lại gọi ra được tên của Giai Đồng.
Nữ lang cười nói: "Tôi tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử, trước đây cũng từng có người nhận nhầm tôi thành Cố Giai Đồng, nhưng tôi là người Nhật, bản nhân tôi cũng từng được xem ảnh của Cố Giai Đồng, cô ta và tôi quả thực rất giống nhau."
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Cô xem ảnh của cô ta ở đâu?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, ngài chắc hẳn biết hắn, hắn đã cho tôi xem cảnh của Cố tiểu thư."
Cố Doãn Tri mấp máy môi, Tiết Thế Luân ở bên cạnh nói: "Vị tiểu thư này, cô là người của gia tộc Nguyên Hòa?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói với Tiết Thế Luân: "đúng vậy! Tiên sinh là..."
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Tôi là bằng hữu của bí thư Cố!" Tiết Thế Luân nói như vậy hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận của mình.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười, cô ta chào hai người rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Cố Doãn Tri nhìn theo bóng dáng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cho đến khi bóng của cô ta biến mất khỏi gò đất mới thở dài một tiếng.
Tiết Thế Luân nói: "Cô ta rất giống Giai Đồng!"
Cố Doãn Tri gật đầu, tâm tình trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, nói khẽ: "Gặp lại không bằng không gặp, chỉ thêm hoài niệm mà thôi...”
Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân khi tiệc tối bắt đầu thì làm một bài diễn thuyết kí©ɧ ŧìиɧ dào dạt sau đó thì nâng cốc chúc mừng, đối lập với vẻ cao hứng phấn chấn của mọi người, Hạng Thành tối nay biểu hiện ra trạng thái vô cùng không vui, nếu không phải Cung Hoàn Sơn nhắc nhở, y thậm chí quên cả chủ động kính rượu tỉnh trưởng Chu.
Chu Hưng Dân uống rượu rất ít, có điều y đi đến đâu cũng gọi Trương Dương theo đó, y là có lý do, Trương Dương là bí thư thị ủy Tân Hải, là địa chủ đúng nghĩa, cho nên bảo Trương Dương bồi rượu là đúng, năng lực quản lý của Trương đại quan nhân rốt cuộc thế nào? Đối với việc này có không ít người mang thái độ hoài nghi, nhưng nếu nói tửu lượng của Trương đại quan nhân ở trong thể chế Bình Htrong là số một thì tuyệt đối không có bất kỳ ai sẽ tỏ vẻ hoài nghi.
Trương Dương tối nay đỡ không ít rượu cho Chu Hưng Dân, cũng uống không ít rượu, rất nhiều người đều cho rằng thằng cha này là đang vuốt mông ngựa, nhưng ai cũng đều rất hâm mộ, trong những năm này vuốt mông ngựa cũng phải có quan hệ, anh muốn vuốt cũng chưa chắc đã vuốt được. Vả lại tửu lượng của Trương Dương là thực lực thật, cho dù cho anh cơ hội vuốt mông ngựa thì anh cũng không có được loại tửu lượng nghịch thiên này.
Ai cũng có thể nhìn ra sự thiên vị của Chu Hưng Dân đối với Trương Dương, tuy rằng Trương Dương là địa chủ thật, lần Tân Hải bỏ huyện lập thành phố cũng không sai, nhưng Hạng Thành mới là người đứng đầu Bắc Cảng, người đi bên cạnh phải là Hạng Thành mới đúng, nhưng Chu Hưng Dân căn bản không để Hạng Thành vào mặt.
Thông qua chuyện này, đám quan viên này có thể từ trong đó đọc hiểu rất nhiều sự ảo diệu, có lẽ chuyện này vốn cũng rất phức tạp, có lẽ chuyện này căn bản là rất đơn giản, nhưng thông qua sự đọc hiểu của họ, không có chút ngoại lệ nào sẽ trở nên phức tạp.
Phó bí thư thị ủy Tân Hải Tưởng Hồng Cương tối nay phụ trách tiếp đoàn đại biểu thành phố Lam Sơn, hắn tiếp đón khách nhân, đồng thời cũng thủy chung lưu ý tất cả biến hóa ở hiện trường, hắn nhìn thấy sự thiên vị của Chu Hưng Dân đối với Trương Dương, cũng nhìn ra sự xa lánh của Chu Hưng Dân đối với Hạng Thành, sự đọc hiểu về vấn đề này chính là, Chu Hưng Dân đang cố ý bất hòa với Hạng Thành, tỉnh trưởng Chu hôm nay từ lúc bắt đầu xuống xe rõ ràng là khó chịu với Hạng Thành, điều này khiến cho Tưởng Hồng Cương nắm chắc được huyền cơ trong đó, Bắc Cảng tương lai có thể sẽ có biến đổi, Hạng Thành không được sủng ái trước mặt lãnh đạo, thì có nghĩa là tiền đồ của Cung Hoàn Sơn tràn ngập biến số, đồng dạng cũng có nghĩa là hắn sẽ có cơ hội, Tưởng Hồng Cương thầm vui sướиɠ trong lòng.
Cung Hoàn Sơn phụ trách tiếp đãi đoàn đại biểu thành phố Nam Tích, nhìn thấy Chu Hưng Dân đối đãi với Hạng Thành như vậy hắn trong lòng y cũng vô cùng không yên, từ đầu tới cuối, y đều kiên định đứng bên cạnh Hạng Thành, Hạng Thành ở Bắc Cảng kinh doanh nhiều năm, là con lật đật danh phù kỳ thực trên chính đàn Bắc Cảng, nhưng theo sự lui dần của Tiết lão, chính đàn Bình Hải cũng thay cũ đổi mới, địa vị chính trị của Hạng Thành rõ ràng bị ảnh hưởng, nếu nói những lãnh đạo lịch nhiệm trước kia còn nể mặt Tiết lão mà bảo trì vài phần tôn trọng với vị lão đồng chí Hạng Thành này, nhưng biểu hiện của Chu Hưng Dân hôm nay chính là không hề cố kỵ, vị tỉnh trưởng tân nhiệm này căn bản không bận tâm tới cảm thụ của lão đồng chí, thật ra y đối với Trương Dương biểu hiện ra vẻ thiên vị chẳng khác nào đang gián tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt ban lãnh đạo Bắc Cảng. Cung Hoàn Sơn bắt đầu cảm thấy hướng gió của chuyện có chút không đúng, lúc trước làm lễ mừng này là ban lãnh đạo Bắc Cảng đề xướng đầu tiên, người khởi xướng là bọn họ, Trương Dương lúc ban đầu cũng không muốn, thậm chí có chút ý tứ không muốn làm, nhưng hôm nay nhân vật chính ngược lại thành hắn, đám lãnh đạo Bắc Cảng bọn họ hoàn toàn đóng vai phụ. Nội tâm Cung Hoàn Sơn rất khó chịu, y từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác làm mướn không công, sớm biết Chu Hưng Dân có thái độ này, bọn họ làm lễ mừng này để làm gì? Không phải ăn no rửng mỡ ư?
Trong lòng mọi người đều có một quyển sổ, nếu nói người trong lòng lúc này khó chịu nhất thì phải là Hạng Thành, Hạng Thành ở Bắc Cảng đảm nhiệm vị trí của người đứng đầu nhiều năm như vậy, bất kể đi đâu cũng đều là tiền hô hậu ủng, người khác không ai là không nể mặt y, cho dù là Chu Hưng Dân là tỉnh trưởng, anh năm nay mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, tôi đã sắp sáu mươi rồi, trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, anh ngay cả một chút tình cảm cũng không lưu lại cho tôi! Bí thư Cố, bí thư Kiều trước đây, cho dù là bí thư tỉnh ủy đương nhiệm Tống Hoài Minh, có ai mà không nể mặt tôi vài phần, anh cho hết Trương Dương mặt mũi, chỉ chừa lại cho tôi một cái mông lạnh, Chu Hưng Dân anh cũng quá không coi ai ra gì rồi, bực tức thì bực tức, Hạng Thành cũng không thể không thừa nhận, người ta có lý do để tự đại, quan to hơn một cấp thì đè chết người, cấp bậc của người ta sờ sờ ra đó, khinh thường mình thì mình cũng chẳng làm gì được. Hạng Thành tự hỏi có Tiết lão làm hậu đài, nhưng nội tình chính trị của gia tộc Chu thị y làm sao mà so sánh được, Hạng Thành lặng lẽ phân tích thái độ của Chu Hưng Dân hôm nay có nghĩa là gì? Chẳng lẽ Chu Hưng Dân đã quyết định đứng trên lập trường của Trương Dương?
Chu Hưng Dân kính rượu một vòng, trở lại vị trí của mình, đến phiên thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đứng dậy đi kính rượu.
Đi cùng y còn có mấy vị thường ủy đến từ Bắc Cảng, Hạng Thành là một trong số đó, có cả bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương.
Hạng Thành cầm chén rượu lên, bất kể trong lòng y không vui như thế nào thì y vẫn phải kính rượu Chu Hưng Dân, phải áp dụng chủ động, y ngồi xuống bên trái Chu Hưng Dân, chén này vừa bưng lên nửa chừng còn chưa kịp nói gì thì Chu Hưng Dân đã bưng chén của mình lên, người mà y tìm tới là Trần Cương, Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Lão Trần, đội ngũ cán bộ của Bắc Cảng gần đây xảy ra không ít chuyện, công tác của Ủy ban kỷ luật Ủy ban kỷ luật phải tăng mạnh nhé!"
Hạng Thành rượu bưng lên được một nửa, liền cứ vậy đơ ra đó, mặt cũng đỏ bừng, rất nhanh biến thành tím, nhiều người như vậy đều đang nhìn, Chu Hưng Dân rõ ràng nhìn thấy mình cầm chén rượu lên, nhưng y căn bản chính là cố ý, y căn bản chính là muốn mình mất mặt. Tay cầm chén rượu của Hạng Thành cứng đờ ra đó.
Vào thời khắc mấu chốt bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành cầm chén rượu lên nói: "Bí thư Hạng, tôi kính ngài!" Y nhìn ra chỗ vi diệu trong đó, hoạn nạn thấy chân tình, vào thời khắc mấu chốt, y phải dũng cảm lao ra đưa thang cho bí thư Hạng xuống, Hoàng Bộ Thành tuy rằng lấy hết dũng khí đưa thang ra, nhưng trong lòng y không nghi ngờ gì nữa cũng không yên.
Chu Hưng Dân giống như không hề lưu ý thấy hành động bên này, y chạm cốc với Trần Cương, uống rượu rồi nói: "Lão Trần à, chuyện Triệu Kim Khoa Triệu Kim Khoa có kết quả chưa?"
Trần Cương không ngờ Chu Hưng Dân chú ý tới chuyện này như vậy, thậm chí còn nhớ rõ cả tên của Triệu Kim Khoa, Trần Cương không dám chậm trễ, y cung kính nói: "Chuyện này đã có kết quả xử lý bước đầu rồi ạ."
Chu Hưng Dân gật đầu nói: "Đối đãi với quan viên làm trái pháp luật loạn kỷ cương, nhất định không thể nuông chiều, bất kỳ sự dung túng nào đối với hành vi không hợp pháp đều là thương tổn đối với người dân, đều là thương tổn đối với quốc gia."
Trần Cương nói: "Tỉnh trưởng Chu yên tâm, tôi sẽ nắm chặt việc kỷ luật cán bộ."
Chu Hưng Dân kính rượu từng người theo hướng ngực kim đồng hồ, như vậy Hạng Thành liền biến thành người cuối cùng, Hạng Thành mang đầy một bụng tức, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, hôm nay vị tỉnh trưởng Chu này căn bản chính là muốn chơi mình.
Đến phiên Hoàng Bộ Thành thì Chu Hưng Dân cười cười: "Vị này là..."