Y Đạo Quan Đồ

Chương 1020-2: Chẳng thà không thấy (2)

Cố Doãn Tri nói: "Trụ cột của Tân Hải quá mỏng, muốn phát triển lên thì cần có quyết tâm và dũng khí để cải cách dứt khoát hẳn hoi."

Chu Hưng Dân nói: "Quốc gia và tỉnh lý đều khá coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, tổng cộng chuẩn bị thông qua cấp cho bảy tỷ cho Tân Hải để xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu."

Cố Doãn Tri nói: "Lực đồ bồi dưỡng thật sự là không nhỏ, nếu thực sự có thể thực hiện được như quy hoạch thì phát triển trong tương lai của Tân Hải là không thể hạn lượng."

Diêm Quốc Đào nhìn đồng hồ, tối nay thị chính phủ và thị ủy Bắc Cảng, thị chính phủ và thị ủy Tân Hải liên hợp tổ chức tiệc tối Tân Hải nhà khách thị ủy Tân Hải, mở tiệc chiêu đãi tân khách từ các nơi tới, thời gian đã gần tới rồi, Diêm Quốc Đào nhỏ giọng nhắc nhở Chu Hưng Dân một chút.

Chu Hưng Dân mời Cố Doãn Tri cùng đi, Cố Doãn Tri lại cười nói: "Loại tiệc tối phương này liền không đi đâu, tôi hiện tại chính là nhàn vân dã hạc, nếu thực sự phải tới những nơi như thế thì tôi sẽ cảm thấy không được tự nhiên." Cố Doãn Tri sở dĩ không đi là vì tham dự tiệc tối tối hôm đó có rất nhiều cấp dưới cũ, nếu y tới, ít nhiều sẽ dát mỏng đi hào quang của Chu Hưng Dân, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, y không muốn có tiếng khách lấn chủ.

Chu Hưng Dân nhìn thấy thái độ kiên quyết của Cố Doãn Tri, cũng không miễn cưỡng, cùng Diêm Quốc Đào cáo từ rời đi.

Hai người rời khỏi không bao lâu thì lại có người tới đây bái phỏng Cố Doãn Tri, lần này người tới là Tiết Thế Luân.

Cố Doãn Tri cười cười mời Tiết Thế Luân vào trong phòng khách, Tiết Thế Luân trước tiên cầm hai hộp trà lá ngon biếu y.

Cố Doãn Tri nói: "Hổ thẹn, tôi không chuẩn bị gì cả."

Tiết Thế Luân nói: "Doãn Tri huynh, anh là quan, tôi là thương, trên đời này chỉ có thương nhân tặng lễ cho quan viên, lấy đâu ra nói tặng lễ cho thương nhân?"

Cố Doãn Tri cố ý nghiêm mặt: "Vậy anh cầm đồ về đi, tôi hiện tại đã không còn là quan viên gì cả."

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Doãn Tri huynh chớ trách, chỉ đùa một chút thôi!"

Cố Doãn Tri cũng cười nói: "Tôi hiện tại là người nhẹ bẫng không có quan chức, anh nhận gì tôi cũng dám nhận hết!"

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiết Thế Luân nói: "Doãn Tri huynh, lần này tôi mời anh tới đây chủ yếu là muốn tụ họp đám bạn cũ, đúng rồi, anh còn nhớ Tiêu Quốc Thành không?"

Cố Doãn Tri gật đầu nói: "Đương nhiên là nhớ, hắn lần này cũng tới à?"

Tiết Thế Luân nói: "Đã ở Bắc Cảng."

Cố Doãn Tri nói: " Kể ra thì tôi đã hơn mười năm rồi không gặp hắn."

Tiết Thế Luân nói: "Hắn rất ít ở trong nước."

Cố Doãn Tri nói: "Lần trước gặp hắn là hắn tới Đông Giang tìm tôi bàn chuyện khai phá."

Tiết Thế Luân cười nói: "Kết quả anh không đồng ý!"

Cố Doãn Tri thở dài nói: "Lúc ấy điều kiện các mặt của hắn không đủ xuất chúng."

"Doãn Tri huynh vẫn luôn là người công chính vô tư, cha tôi luôn tán thưởng điểm này của anh." Tiết Thế Luân mỉm cười nói.

Cố Doãn Tri nhìn Tiết Thế Luân, trong đôi mắt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp, một lát sau y nói khẽ: "Thế Luân, chuyện năm đó anh có trách tôi hay không?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Chuyện gì? Anh đột nhiên nói như vậy khiến cho tôi có chút hồ đồ."

Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri xuyên thấu qua hai mắt của Tiết Thế Luân, hòng nhìm vào nội tâm của y, nhưng Cố Doãn Tri rất nhanh ý thức được mình đã phí công, nụ cười của Tiết Thế Luân vẫn sáng lạn rưc rỡ, nhưng phái sau sự sáng lạn là sương mù dày đặc, dưới sương mù lại là đại hải sâu không lường được, Cố Doãn Tri cũng không rõ vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy với Tiết Thế Luân, nhưng loại cảm giác này thực sự tồn tại.

Tiết Thế Luân nhìn Cố Doãn Tri, ánh mắt của Cố Doãn Tri khiến y giống như trở về nhiều năm trước kia, Tiết Thế Luân không thích loại ánh mắt này một chút nào, y không thích mình bại lộ trước người khác, không thích bị người ta hiểu thấu. Giả bộ hồ đồ trước mặt Cố Doãn Tri hiển nhiên là không cần thiết, Tiết Thế Luân cười cười: "Doãn Tri huynh, anh đang nói chuyện năm đó tôi từ bỏ sĩ đồ lựa chọn tòng thương ư?"

Cố Doãn Tri nói: "Tôi thủy chung cho rằng, sĩ đồ của anh bị mất trong tay tôi."

Tiết Thế Luân cười nói: "Là tự tôi lựa chọn, lúc trước nếu không phải đầu óc tối quá nóng, cũng sẽ không làm sai chuyện."

Cố Doãn Tri nói: "Trách nhiệm chủ yếu nên để tôi gánh vác, nhưng..."

Tiết Thế Luân mỉm cười lắc đầu nói: "Doãn Tri huynh, vốn chính là công tác mà tôi được phân, vả lại sau khi trải qua chuyện đó, tôi đối với sĩ đồ đã nản lòng thoái chí, là tôi tự mình chủ động đề xuất từ bỏ với lão gia tử, không trách được ai cả."

Cố Doãn Tri cảm khái nói: "Nếu không là vì sự kiện đó, tiền đồ của anh ở trong quan trường là không thể hạn lượng, khẳng định sẽ đi xa hơn tôi nhiều."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi hiện tại cũng rất tốt, cả người nhẹ nhõm, chỉ có rời khỏi quan trường mới biết được áp lực của người làm quan lớn thế nào."

Cố Doãn Tri nhìn Tiết Thế Luân, luôn cảm thấy lời nói của y có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiết Thế Luân rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện cũ, y đứng lên cười nói: "Doãn Tri huynh, chúng ta ra bờ biển đi dạo chút đi!"

Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu, hai người rời khỏi biệt thự, từ cửa sau của hải dương hoa viên dọc theo đường núi đi xuống tới bờ cát.

Tiết Thế Luân đứng trên bờ cát, chỉ vào phương hướng chính: "Quốc Thành mua năm trăm mẫu đất ở bên kia, hiện tại Triệu Vĩnh Phúc của Thái Hồng muốn từ trong tay hắn mua lại, Trương Dương tìm tôi muốn tôi hỗ trợ thuyết phục Quốc Thành bỏ ý định này."

Cố Doãn Tri nói: "Thằng ôn này cuối cùng cũng hiểu được đi đường vòng cứu nước!"

Tiết Thế Luân cười ha ha: "Hắn trước giờ đều biết mà, có điều lần này chậm một bước rồi, Quốc Thành đã đáp ứng lão Triệu, con người của Quốc Thành thì chắc anh cũng hiểu, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói rồi thì không bao giờ thay đổi."

Cố Doãn Tri nói: "Tôi vừa rồi giành thời xem đọc quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thực sự là không tồi."

Tiết Thế Luân nói: "Doãn Tri huynh, tôi nợ Trương Dương một phần nhân tình, hắn lại là nghĩa huynh của con gái tôi, chuyện này tôi không thể giúp hắn, luôn cảm thấy băn khoăn."

Cố Doãn Tri cười nói: "Thế Luân, thật ra anh không cần phải quá để ý, mấu chốt của chuyện không ở khu đất."

Tiết Thế Luân có hứng thú nói: "Xin thứ cho huynh đệ ngu muội, Doãn Tri huynh có thể nói rõ hơn không?"

Cố Doãn Tri nói: "Lợi ích của Quốc gia cao hơn tất cả, muốn biết người thắng cuối cùng là ai thì phải xem ai đứng ở lợi ích của quốc gia."

Tiết Thế Luân mỉm cười nhắc nhở: "Thái Hồng cũng là xí nghiệp nhà nước cỡ lớn!"

Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: "Xí nghiệp nhà nước từ lúc nào cũng thuộc cơ cấu quyền lực quốc gia vậy?"

Tiết Thế Luân không nói gì, những lời này của Cố Doãn Tri rõ ràng là đang nói, Thái Hồng trong tranh đoạt khu đất góc Thương Gia không có bất kỳ phần thắng nào, một xí nghiệp có lợi hại đến mấy, chung quy cũng không thể đấu tranh với cơ cấu quyền lực, chẳng lẽ Cố Doãn Tri cho rằng Trương Dương thắng chắc rồi? Tiết Thế Luân lập tức nghĩ tới, y có thể từ chỗ Chu Hưng Dân có được sự ám chỉ nào đó, nếu tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cờ xí tiên minh ủng hộ Trương Dương, như vậy cho dù là Triệu Vĩnh Phúc cũng bất lực.

Tịch dương dần dần hạ xuống khỏi mặt biển, Cố Doãn Tri nhìn tịch dương màu quýt, ánh nắng chiều phía chân trời mơ hồ vạch ra giới hạn giữa trời và biển, từ xa một nam một nữ đi về phía họ, Cố Doãn Tri cảm thấy thân ảnh đó có chút quen thuộc, y nheo mắt lại, nhưng rất nhanh y liền mở to hai mắt hắn trong đôi mắt y tràn ngập vẻ kinh hãi, y nhìn thấy con gái Giai Đồng.

Nhân sinh của Cố Doãn Tri đã trải qua vô số sóng to gió lớn, trong bất kỳ chuyện gì y cũng có thể bảo trì bình tĩnh, cho dù dưới tình huống này, Cố Doãn Tri vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn nữ hài tử đang từ tư đến gần đó, Cố Doãn Tri cảm thấy sống mũi cay cay, y hít sâu một hơi, thử bỏ đi loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác này lại vẫn theo hô hấp của y mà xâm nhập vào phế tạng, vào nội tâm y.

Tiết Thế Luân lưu ý thấy biến hóa vi diệu của Cố Doãn Tri, y thuận theo ánh mắt của Cố Doãn Tri mà nhìn, có chút ngạc nhiên nói: "Cô gái đó là Giai Đồng ư?" Vẻ mặt của y cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc và khϊếp sợ, Cố Giai Đồng ché ớ sông Niagara nước Mỹ là sự thật mà mọi người đều biết, một người đã chết sao có thể một lần nữa xuất hiện ở trên bờ cát Tân Hải.

Cố Doãn Tri ngóng nhìn cô gái đó, ánh mắt y cực kỳ phức tạp, có bi thương có trìu mến Hắn Y từ trên mặt cô gái đó tìm được chỗ bất đồng, trên mi phải của cô ta không có nốt ruồi của Giai Đồng, mỗi của cô ta lại hơi dày, nhưng Cố Doãn Tri vẫn không thể tin, trên đời này có người giống nhau như vậy.

Ánh mắt của Cố Doãn Tri khiến nữ lang đó chú ý, cô ta cũng nhìn lại Cố Doãn Tri, bên cạnh bên cạnh rất cảnh giác đi đến trước người cô ta.

Nữ lang đó thấp giọng nói gì đó, nam tử đó vội vàng khom người tránh ra.

Cố Doãn Tri nghe ra nữ lang đó dùng tiếng Nhật nói tránh ra.

Tiết Thế Luân nhìn Cố Doãn Tri, phát hiện vẻ mặt của Cố Doãn Tri lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, y không khỏi thầm bội phục, lịch lãm quan trường nhiều năm sớm đã khiến tâm tính của Cố Doãn Tri hơn người thường một bậc.

Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu với nữ lang đó, nói khẽ: "Chào cô!"