Chương 44.
Cố ý nói quy tắc ngầm gì đó, chính là vì muốn làm cho tòa băng sơn kia thể nghiệm một chút cảm giác ăn mệt, nhìn thấy lúc xuống xe sắc mặt của Lục Tịch hơi khó coi, tâm trạng của Tư Ngữ cuối cùng cũng được thư giãn một chút.
Người nào đó rời đi không lâu, Tiểu Hạ đã cầm cơm hộp trở lại, đóng cửa xe, nói: “Em nhìn thấy Lục tổng, ngài ấy tới tìm chị sao?”
Tư Ngữ mở cơm hộp nóng hôi hổi ra, uống một ngụm canh nóng, hàm hồ mà “Ngô” một tiếng.
Hai con mắt của Tiểu Hạ tức khắc tràn ngập ánh sáng bát quái, gấp không chờ nổi mà hỏi: “Ngài ấy tìm chị làm gì a?”
“Tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng.” Tư Ngữ không chút để ý nào, nói.
“. . . .” Tiểu Hạ vừa nghe là biết nàng đang trả lời có lệ với mình, nếu nàng không chịu nói cô cũng không hỏi nữa, mở cơm hộp, nói sang chủ đề khác: “Tiểu Ngữ, chị cảm thấy là ai hại chị?”
Tư Ngữ biết cô là đang hỏi đến chuyện đinh mũ, ánh mắt hơi ngưng, nói như chém đinh chặt sắt: “Lương Dư Phỉ.”
“Không phải là quay không đến bên trong sao? Chị như thế nào khẳng định chính là do Lương Dư Phỉ?”
Tư Ngữ cười lạnh nói: “Lục Vi tuy rằng chán ghét tôi, miệng tiện lại còn ngu xuẩn, vì báo thù cho khuê mật tốt của mình có thể không quan tâm hết thảy, nhưng người này có một cái khuyết điểm rất rõ ràng, đó là cảm xúc luôn hiện lên trên mặt. Vừa rồi cô ta không có nói dối.”
Nhân viên công tác quản lý ngựa càng không có lý do gì để hại nàng, cho nên chỉ có thể là Lương Dư Phỉ.
Thật hiển nhiên, đồ ngốc Lục Vi kia là bị Lương Dư Phỉ lợi dụng.
Tiểu Hạ cắn chiếc đũa dùng một lần, như suy tư điều gì mà nói: “Vậy. . . . Chị tính làm sao bây giờ?”
“Tôi tính tìm mấy tên côn đồ, lại mua thêm hai cái bao tải bền chắc.” Tư Ngữ nghiêm trang mà nói: “Một bao là Lục Vi, một bao là Lương Dư Phỉ. Em cảm thấy thế nào?”
Lần trước lúc quay "Người Mỉm Cười", Tư Ngữ cũng nói qua câu này rồi. Tiểu Hạ không biết nàng thật sự nghiêm túc hay là nói giỡn, khóe miệng giật giật, đè lại đôi tay đang ngo ngoe rục rịch của nàng, nói: “Em cảm thấy chị nên bình tĩnh một chút.”
Sau sự kiện ngã ngựa kia, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được mâu thuẫn của Tư Ngữ và Lục Vi thăng cấp, thời điểm không đóng phim hai người đối chọi gay gắt, lúc đóng phim cũng không ai nhường ai. Khi Lục Vi mắng chửi người khác mồm mép rất trơn tru, chỉ là kỹ thuật diễn quá kém, mỗi lần đối diễn đều bị Tư Ngữ nghiền áp.
Lục Vi bị Tư Ngữ dùng kỹ thuật diễn hung hăng nhục nhã không có chút sức lực nào để chống cự, đành phải gửi gắm hy vọng lên trên người khuê mật tốt, hy vọng Lương Dư Phỉ có thể giúp cô trả thù lại mối hận của cả hai. Đáng tiếc cô gửi gắm sai người rồi.
“Cắt!” Khương Đại Vệ lần thứ tám kêu cắt, chỉ vào Lương Dư Phỉ đang đối diễn cùng với Tư Ngữ ở trong phim trường, “Dư Phỉ cô rốt cuộc đang làm cái gì?! Hai mắt không có thần, biểu tình dữ tợn, đơn thuần cùng linh khí đâu??? Đừng quên nhân vật cô diễn chính là nữ chính, không phải là nhân vật nữ phụ ác độc gì cả!”
Lương Dư Phỉ kinh sợ: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi cái rắm, có thể diễn cho tốt được không?!” Khương Đại Vệ tức giận đến mức muốn trực tiếp hộc máu.
Lục Vi ở bên cạnh nhìn mà lo lắng suông.
Kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ cùng Tư Ngữ vẫn là có sự chênh lệch rất rõ ràng, tuy xuất thân là chính quy, nhưng kinh nghiệm cùng lịch duyệt đều có hạn, trước mắt diễn xuất của cô chỉ có thể được gọi là tự nhiên. Mà diễn xuất của Tư Ngữ vừa lão luyện vừa tinh vi, cùng những diễn viên phái thực lực gạo cội khác đối diễn không thua kém chút nào.
Lục Vi càng xem càng cảm thấy mê mang, tuổi Tư Ngữ tương đương với cô, cho dù tính là lúc trước từng trộm học qua kỹ năng diễn xuất, cũng không thể có cái loại kỹ thuật diễn lắng đọng tích góp từ năm tháng như này đi? Chẳng lẽ thật sự là diễn viên thiên tài?
Lục Vi khϊếp sợ từ tận đáy lòng, nhưng lại rất không phục.
Đều xuất thân từ hào môn, đều là người ăn chơi trác táng, dựa vào cái gì mà kỹ thuật diễn của Tư Ngữ lại tốt hơn so với cô rất nhiều như vậy?!
Càng tức giận hơn chính là, vốn dĩ kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ không tính là kém, cũng bị kỹ thuật diễn của Tư Ngữ nghiền áp đến mức phát huy thất thường.
Nhìn tâm trạng của Lương Dư Phỉ càng ngày càng nôn nóng, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng bệch ra, Lục Vi tức khắc xuất hiện ra ý nghĩ mãnh liệt muốn bảo hộ, giơ hai tay làm thành hình cái loa, cất giọng hô: “Dư Phỉ cố lên!”
Lương Dư Phỉ hốt hoảng, như là không nghe thấy lời cổ vũ của cô.
Từ ngày Lục Tịch chọc thủng mặt nạ của cô và nghiêm khắc cảnh cáo cô, cả người Lương Dư Phỉ đều không có tinh thần.
Cô biết nơi này là thế giới tiểu thuyết, cô vẫn luôn cho rằng mình chính là nữ chính, cho nên cô cũng kiên định mà cho rằng Lục Tịch là thuộc về cô. Nhưng mà tình thế hiện tại đã phát triển vượt xa hoàn toàn ra khỏi tình tiết trong tiểu thuyết, Lục Tịch chẳng những không có ly hôn cùng Tư Ngữ, mà còn sinh chán ghét với cô.
Tất cả chuyện này, có lẽ đều là bị người xuyên vào Tư Ngữ thật thật giả giả giống cô quấy rầy.
Lúc ý thức được không còn có biện pháp nào để giữ lấy Lục Tịch, Lương Dư Phỉ bị vô tận mê mang cùng tuyệt vọng bao phủ.
Kế tiếp cô nên làm cái gì bây giờ?
Cả ngày cô chỉ miên man suy nghĩ, còn chỗ nào tĩnh tâm xuống được để đi đóng phim?
Lúc mới vừa xuyên qua đây, Lương Dư Phỉ còn bởi vì “Kế thừa” kỹ thuật diễn của nữ chính mà đắc chí, ảo tưởng về sau mình sẽ có hào quang giống như nữ chính. Nhưng mà sau khi diễn xong hai bộ phim, cô phát hiện ra cô một chút cũng không thích đóng phim.
Nghề nghiệp diễn viên này căn bản không phải là dành cho con người!
Vì để khống chế thể trọng cô đến cơm cũng ăn không đủ no, phải gặm rau xanh trái cây, thịt cũng không thể ăn nhiều; mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bị kêu đi vào phòng hoá trang tạo hình, đến tám tiếng ngủ cơ bản cũng không ngủ đủ, thường thường vì để đuổi theo tiến độ của đoàn phim mà quay chụp suốt đêm; học lời thoại học đến mức cô muốn chết, nhìn thấy kịch bản trong tiềm thức liền sẽ bài xích. Điểm chết người chính là, hiện tại đang là mùa đông, trời giá rét, cô còn phải mặc cổ trang mỏng manh để đóng phim! Càng miễn bàn đến các loại khảo nghiệm đáng sợ như ngâm mình ở trong nước lạnh mấy giờ, bị treo ở trên dây thép giữa không trung mấy tiếng.
Cô cho rằng trước khi xuyên sách mình cũng đã đủ khổ rồi, không nghĩ tới sau khi xuyên sách lại còn vất vả hơn!
Nếu có thể làm một người ăn no chờ chết cũng tốt, chỉ là hai trăm vạn trong thẻ của nguyên nữ chính đã sớm bị cô tiêu xài sạch sẽ, không đóng phim cô có khả năng sẽ bị chết đói. . . . .
Vì sao cô không có số tốt như Tư Ngữ?
Vì sao con ngựa kia không dẫm chết Tư Ngữ ả đàn bà ác độc này đi!
“Cắt!”
Lương Dư Phỉ lại bị mắng.
Lục Vi không đành lòng nhìn, đuổi theo đạo diễn đang sắp nổi bão, giải vây cho khuê mật của mình: “Đạo diễn Khương, nghỉ ngơi trước một chút đi, Dư Phỉ có thể là quá mệt mỏi.”
Khương Đại Vệ bận tâm cô là em gái của người đầu tư, đành phải cho cô mặt mũi.
Lục Vi kéo Lương Dư Phỉ đến khu nghỉ ngơi: “Cậu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Lương Dư Phỉ gắt gao cắn chặt môi dưới, vẻ mặt ủy khuất mà gật đầu.
Lục Vi đau lòng mà ôm cô một cái.
Lương Dư Phỉ rúc vào trong l*иg ngực của cô, lo sợ hỏi: “Vi Vi, cậu sẽ luôn đối xử tốt với mình chứ?”
“Mình sẽ đối xử tốt cả đời với cậu!” Lục Vi vỗ vỗ ngực nói lời thề son sắt.
Lương Dư Phỉ miễn cưỡng cười cười.
Nhìn thấy Lương Dư Phỉ bị mắng, trong lòng Tiểu Hạ rất vui vẻ, ngoài miệng không buông tha mà nói: “Tâm tư không thuần, có thể đóng phim hay mới là lạ! Thật muốn để fans của cô ta nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta!”
Tư Ngữ không tiếp chuyện, nghĩ đến những tiểu thiên sứ ấm áp bị Lương Dư Phỉ lừa gạt mà không tự biết, thổn thức một lúc.
Phần diễn nhân vật Anh Cơ cũng không khác sắp xong là bao.
Một ngày nào đó, mới vừa quay xong một cảnh diễn, lúc nhìn thấy Trần Nghiên đứng ở phía sau máy quay, trong lòng Tư Ngữ lộp bộp nhảy dựng, cho rằng Lục Tịch lại tới thăm đoàn phim.
Trần Nghiên đi tới chỗ nàng, mỉm cười chào hỏi: “Tư tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Tư Ngữ nhìn chung quanh, không phát hiện ra hình bóng quen thuộc nào đó.
“Lục tổng có việc nên không tới.” Trần Nghiên phảng phất như có thể nhìn thấu tâm sự của nàng, nói.
Biểu tình Tư Ngữ cứng đờ, ậm ừ nói: “Cô ấy có tới hay không. . . . Thì có liên quan gì tới tôi.”
Thật sự không có liên quan gì sao? Bộ dáng hai người này mạnh miệng thật là giống nhau như đúc.
Đạo diễn nói dự toán hạng mục nào đó không đủ, Trần Nghiên mới bị an bài tới phim trường xác minh. Nghĩ đến trước lúc mình tới thành phố điện ảnh, biểu tình Lục tổng vừa ảo não lại vừa rối rắm, Trần Nghiên cười đến ý vị thâm trường.
Quay ngược thời gian trở về lúc trước, Trần Nghiên hỏi: “Lục tổng, ngài muốn đi cùng tôi không?”
“Cô cũng đã lớn như vậy rồi, đi ra ngoài đường còn cần tôi đi cùng sao?” Lục Tịch lãnh đạm nói.
Trần Nghiên nghẹn họng, thầm nói: “Tôi cho rằng ngài muốn đi xem ai kia.”
Trần Nghiên cho rằng tiếng mình nói đã rất nhỏ, không nghĩ tới Lục Tịch vẫn nghe thấy được, mặt lộ vẻ không vui: “Lúc trước tôi đã nhắc nhở cô rồi, không được ở trước mặt tôi nhắc đến tên cô ấy.”
Trần Nghiên thu lại sắc mặt, lời lẽ chính đáng nói: “Lục tổng, tôi đang nói tới Lục Vi tiểu thư, là ngài tự mình suy nghĩ nhiều.”
Lục Tịch: “. . . .”
Trần Nghiên thật sự không nghĩ tới, ngày thường Lục tổng không hiện vui buồn lên sắc mặt, ở trong công việc sát phạt lại quyết đoán, một khi đυ.ng tới vấn đề của Tư Ngữ lại giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Việc riêng của BOSS, làm trợ lý Trần Nghiên không dám lắm miệng, cô thu hồi lại tâm tư đang bay xa, nhìn Tư Ngữ trước mắt mặc cổ trang diễm lệ vô song, khôi phục lại vẻ tươi cười, chuyển đề tài: “Tư tiểu thư có phải sắp đóng máy rồi không?”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì tầm một tuần sau.” Tư Ngữ nói.
“Vậy đầu tiên phải chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.”
Kết cục của Anh Cơ rất thảm thiết, nàng bị người khác phát hiện ra thân phận là mật thám của Liêu Quốc, vì không để liên lụy đến quốc gia, nhận hết khổ hình cũng không có khai cung. Sau khi chết, thi thể của nàng bị đóng đinh ở trên tường, tùy ý để bá tánh Dục Quốc giẫm đạp nhục nhã, cuối cùng cũng không có người nào dám vì nàng mà nhặt xác.
Anh Cơ là một nhân vật tràn ngập tính tranh luận, nàng từng hại rất nhiều người, thủ đoạn tàn nhẫn, làm người khác hận không thể rút gân lột da nàng. Nhưng nàng làm tất cả đều là vì Liêu Quốc, nàng dùng tánh mạng của mình để tránh cho chiến tranh xảy ra, cứu lại toàn bộ quốc gia. Không có người nào có thể nói rõ nàng làm chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai, do lập trường bất đồng thôi.
Cảnh diễn cuối cùng của Tư Ngữ là nhẹ nhàng nhất, chỉ cần mặc tù phục đầy người là “Máu”, nhắm mắt lại dựa vào tường không nhúc nhích gì.
Lúc quay xong, nhân viên công tác đưa cho nàng bao lì xì.
Đến thời điểm này, Tư Ngữ mới đóng máy.
Vào đoàn phim được gần một tháng, trừ bỏ Lục Vi cùng Lương Dư Phỉ, những người khác trong đoàn phim đều đối đãi với Tư Ngữ rất tốt. Thời tiết càng ngày càng lạnh, những người khác còn phải quay chụp, ngẫm lại rất vất vả. Nàng trước tiên để Tiểu Hạ đi mua trà sữa âm ấm, phát xong trà sữa cho mọi người rồi mới rời đi.
Nhìn trong tay Tiểu Hạ nhiều thêm hai ly trà sữa, Tư Ngữ hỏi: “Mua thừa sao?”
“Không phải.” Tiểu Hạ bĩu môi nói: “Hai ly này vốn là đưa cho Lục Vi tiểu thư cùng trợ lý của cô ấy, nhưng người ta không cần.”
Nếu Lục Vi cần, vậy thì mới là kỳ quái.
Tư Ngữ cười cười nói: “Không có việc gì, để chúng ta uống.”
Tiểu Hạ cắm ống hút, đưa cho nàng một ly, nhìn nhìn trái phải không có người nào, nhỏ giọng nói: “Em cho rằng Lương Dư Phỉ cùng trợ lý của cô ta cũng sẽ không cần nữa cơ.”
Tư Ngữ kéo kéo khóe môi, châm chọc nói: “Lương Dư Phỉ thích ở trước mặt người khác giả bộ đơn thuần thiện lương, nếu không cần thì chẳng phải là OOC?”
Tiểu Hạ “Ùng ục” uống vào mấy ngụm trà sữa, vỗ đùi, nói: “Chị nói không sai, cô ta chỉ thích giả vờ ở trước mặt người khác! Nhưng mà vừa rồi em quay được một thứ rất là thú vị!”
“Thứ gì mà thú vị?”
“Đợi chút.”
Tư Ngữ thấy cô một tay ôm trà sữa, một tay khác lao lực đi lục túi xách, liền giúp cô cầm đỡ trà sữa.
Tiểu Hạ tìm ra điện thoại cùng tai nghe, ngón tay bận rộn mà ở trên màn hình ấn tới ấn đi, tìm ra một cái video, đưa một bên tai nghe cho nàng ý bảo nàng đeo lên, sau đó ấn nút phát video.
Nhân vật trong video chính là Lương Dư Phỉ cùng trợ lý Hiểu Yến của cô.
Ở gần một chiếc xe bảo mẫu, Hiểu Yến cắm ống hút trà sữa đưa cho Lương Dư Phỉ mới vừa diễn xong, nói: “Thật lạnh a, uống ly trà sữa ấm áp thân thể đi.”
Lương Dư Phỉ nếm một ngụm, nhìn nhãn trên ly, oán giận nói: “Cô như thế nào lại mua ly nhiều đường cho tôi, lần sau nhớ rõ phải mua loại ít đường, bằng không anh Đào lại phải nhắc mãi việc tôi giảm béo.”
“Đây không phải là do em mua.” Hiểu Yến cười hì hì nói: “Là trợ lý Tiểu Hạ của Tư Ngữ đưa cho, đoàn phim mỗi người đều có.”
“Khụ ——” Lương Dư Phỉ đang uống trà sữa thì bị sặc.
“Không có việc gì đi? Chị uống chậm một chút.” Hiểu Yến vỗ vỗ lưng giúp cô.
Lương Dư Phỉ đột nhiên đẩy cô ra, mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Hiểu Yến không rõ nguyên do: “Sao. . . Làm sao vậy?”
“Ai bảo cô đi lấy trà sữa chị ta mua?” Trên mặt Lương Dư Phỉ dữ tợn hẳn lên, “Tôi cùng chị ta có thù oán cô không biết sao?!”
Đây là lần đầu tiên Hiểu Yến thấy cô phát hỏa lớn như vậy, bả vai rụt lại, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng mà. . . Không phải chị thường xuyên nói với em là chị không chán ghét cô ấy sao? Hơn nữa em cảm thấy nhân cách của Tư Ngữ rất tốt, những thông tin trên mạng đó hẳn là có người cố ý công kích cô ấy, fans hai nhà chúng ta đối nghịch cũng là vì hiểu lầm, chị kỳ thật. . A ——”
Một ly trà sữa chuẩn xác không có lầm mà đập vào trên mặt, đau đến mức lời nói của Hiểu Yến còn chưa có nói xong, đã bụm mặt kêu to.
Lương Dư Phỉ lạnh lẽo nhìn, âm trầm mà nói: “Nếu cô thích chị ta như vậy, dứt khoát đi làm trợ lý cho chị ta đi!”
Hiểu Yến chỉ cho là tự mình nói sai chọc giận cô, bất chấp đau đớn vội đuổi theo cô.
Video đến đây là kết thúc.
Tư Ngữ tháo tai nghe xuống, tán thưởng nói: “Rất được a Tiểu Hạ, cái này mà cũng có thể bị em quay được, em có thể đi làm trinh thám được rồi đó!”
Tiểu Hạ hơi đỏ mặt, nói: “Từ khi biết Lương Dư Phỉ là người dối trá âm hiểm tiểu nhân, em liền lưu ý cô ta mọi lúc. Em cố ý trốn đi, chính là vì muốn nhìn xem cô ta rốt cuộc có thể uống trà sữa chị mua hay không, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn thu được cái video này!”
Tư Ngữ dùng sức lay lay cô, khóe miệng mỉm cười mà nói: “Không tồi không tồi, tháng này thêm tiền thưởng cho em.”
“Oa! Tiểu Ngữ chị thật tốt!” Thanh âm Tiểu Hạ khó nén kích động mà nói: “Lương Dư Phỉ ở sau lưng đâm chọc chị nhiều như vậy, rốt cuộc cũng không nín được tự bạo phát! Chúng ta đăng cái này lên trên Weibo đi, làm mọi người trên mạng xã hội đều có thể nhìn xem bộ mặt thật dối trá của cô ta!”
“Không vội.”
“Vì sao!” Tiểu Hạ khó hiểu: “Không dễ gì mới quay được cảnh như này, chị không muốn đánh trả lại sao?”
“Vô dụng.” Tư Ngữ nói: “Cái video này chỉ có thể phản ánh giữa cô ta cùng tôi có mâu thuẫn, không thể chứng minh được cái gì. Nhân duyên người qua đường của Lương Dư Phỉ rất tốt, fans trung thành cũng có rất nhiều, em đăng lên trên mạng, khẳng định là sẽ có người tẩy trắng nói cô ta là có bất mãn với tôi, nên mới trút giận lên trên người trợ lý. Ai mà chả có thời điểm tâm tình không tốt? Ngẫu nhiên phát tính tình một lần cũng là hợp tình hợp lý.”
Tiểu Hạ gục mặt xuống dưới: “Vậy là video em quay không có ích gì?”
“Cũng không phải là một chút cũng không có chỗ dùng.” Tư Ngữ hơi trầm ngâm, nói: “Một người giả tạo như thế nào đi chăng nữa đều sẽ lộ ra dấu vết, lộ một lần sẽ có lần thứ hai. Cứ lưu trữ video trước, nói không chừng về sau Lương nữ sĩ sẽ cho chúng ta một kinh hỉ lớn hơn nữa.”
Nghe vậy, tâm tình Tiểu Hạ lại tốt lên, cẩn thận mà lưu video vào trong một cái folder tên là “Thu thập chứng cứ tự bôi đen của LYF”*.
(*) LYF = Liáng Yú Fēi [梁予菲]: Lương Dư Phỉ.
Tư Ngữ “Phụt” cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, nói: “Đóng máy rồi, đi, chị đây mời em ăn một bữa tiệc lớn.”
“Được a!”
Ăn xong bữa tiệc lớn, về khách sạn thu thập hành lý, các nàng trở về nội thành trong đêm.