Chương 23.
Lương Dư Phỉ xác thật là choáng váng.
Ban đầu cô cho rằng Tư Ngữ không biết diễn, ỷ vào mình có được kỹ thuật diễn của nguyên nữ chính mà đắc chí. Cô đã sớm ở trong lòng diễn tập qua vô số lần nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tư Ngữ bị cô dùng kỹ thuật diễn nghiền áp, ảo tưởng Tư Ngữ diễn không ổn bị đạo diễn chửi ầm lên, bị những diễn viên khác cùng nhân viên công tác chỉ chỉ trỏ trỏ, bị cư dân mạng dùng nước miếng dìm chết.
Sau khi biết được Tư Ngữ muốn diễn vai nữ hai, Lương Dư Phỉ mỗi một ngày đều ngóng trông có thể nhanh chóng vào đoàn phim, cô gấp không chờ nổi muốn diễn cùng với Tư Ngữ, cô chính là muốn vả mặt người phụ nữ này, xem người này bị chê cười!
Nhưng mà hiện tại, cốt truyện phát triển cùng với tưởng tượng của cô hoàn toàn tương phản. . . .
Một cảnh quay đơn giản như vậy, cô lại có thể bị Tư Ngữ dọa sợ tới mức liên tục quên lời hai lần. . . .
Sét đánh giữa trời quang.
Lương Dư Phỉ tự mang bàn tay vàng, dựa vào kỹ thuật diễn của nguyên nữ chính mà đóng phim không tốn chút sức lực nào, chỉ là cô không có kinh nghiệm diễn phim, đối mặt với loại tình huống này cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, diễn tiếp không được, trong lòng chỉ còn có hoảng loạn.
Cô thậm chí đã quên các nàng là đang đóng phim, nhìn ánh mắt Tư Ngữ cùng biểu tình, cô không chút nghi ngờ Tư Ngữ thật sự muốn đánh cô, theo phản xạ có điều kiện mà co rụt cổ lại.
“Cắt!” Tiền Lỗi đứng lên, phẫn nộ chỉ vào Lương Dư Phỉ, “Dư Phỉ cô run gì mà run, lời thoại đâu rồi! Trần Sương tuy rằng là một nữ ác bá, nhưng nữ chính Dư Tô mà cô diễn là người ngoài mềm trong cứng, cô sợ hãi, lại không chịu thua, cô muốn đẩy cô ấy ra, đối chất cùng cô ấy!”
Lương Dư Phỉ như ở trong mộng tỉnh lại, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi đạo diễn, tôi. . . Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Lương Dư Phỉ không dám nói mình lại quên lời, giọng đạo diễn rất lớn, mọi người đều đang nhìn cô, cô cảm thấy rất xấu hổ ngượng ngùng, cúi người, khi quay đầu đối diện với ánh mắt sâu xa đầy ý vị của Tư Ngữ, trong lòng ngưng lại, oán hận cắn chặt răng.
Tiền Lỗi thật sự rất không cao hứng, hắn không phải không cho phép diễn viên phạm sai lầm, chỉ là nhìn ra được Lương Dư Phỉ không chuyên tâm diễn phim. Trước khi bắt đầu quay hắn đã giảng giải rất rõ ràng tỉ mỉ cho các nàng mỗi một động tác cùng biểu tình, Lương Dư Phỉ đều không có tập trung nghe.
Nhưng biểu hiện của Tư Ngữ làm Tiền Lỗi ngoài ý muốn.
Nhân vật nữ thứ hai này Tiền Lỗi ban đầu nhìn trúng Quan Xảo Xảo, kết quả bị Quang Ảnh đổi thành Tư Ngữ, hắn đối với chuyện này rất bất mãn, sau khi nhìn thấy những bình luận bôi xấu trên mạng về Tư Ngữ, hắn đã không còn ôm bất kỳ sự kì vọng gì với Tư Ngữ, đã chuẩn bị tốt cảnh quay này không ngừng NG, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Tư Ngữ có thể diễn tốt như vậy!
Chẳng lẽ lời đồn là giả? Hay là trong khoảng thời gian này Tư Ngữ chuyên tâm học biểu diễn?
Tiền Lỗi không muốn nghĩ tiếp chuyện này, hắn nhìn Tư Ngữ: “Diễn rất khá, ánh mắt cùng biểu tình rất đúng chỗ, cứ dựa theo cảm giác này mà phát huy.”
Hắn đột nhiên rất chờ mong kế tiếp Tư Ngữ sẽ có biểu hiện gì làm cho người khác phải kinh hỉ, rốt cuộc nhân vật Trần Sương này có máu có thịt, độc giả rất thích, chính hắn cũng rất thích, nếu bị huỷ hoại thì thật sự rất đáng tiếc.
Tư Ngữ không quan tâm đến hơn thua mà nói: “Cảm ơn đạo diễn, tôi đã biết.”
Biểu tình Lương Dư Phỉ hơi cứng lại.
Đạo diễn lại có thể khen ngợi Tư Ngữ? ? ? Trừ bỏ khϊếp sợ, Lương Dư Phỉ càng khó chịu hơn.
Cô cảm thấy đạo diễn nhất định là nhìn lầm, Tư Ngữ vừa rồi diễn như vậy mà được khen là khá? Thiết lập của Tư Ngữ là nữ phụ ác độc, quát tháo uy hϊếp người khác, đây còn không phải là lấy bản sắc ra biểu diễn sao? Có cái rắm kỹ thuật diễn a!
Không sai, chính là biểu diễn bản sắc.
Lương Dư Phỉ nháy mắt tìm được cân bằng.
Thời kỳ cao trung Trần Sương chính là nữ ác bá việc xấu đầy mình, đây còn không phải là Tư Ngữ thứ hai? Chờ quay đến phân đoạn tiến vào xã hội kia, xem nàng còn có thể diễn như thế nào!
Lương Dư Phỉ một lần nữa tìm lại sự tự tin, chưa kịp đắc ý, nghe được Tiền Lỗi nói: “Dư Phỉ, cô chuyên tâm chút cho tôi, nếu lại không diễn tốt tôi thật sự muốn mắng chửi người khác.”
Hai lần bị phê bình, mặt Lương Dư Phỉ tức khắc lúc đỏ lúc trắng, hít sâu, nói: “Đạo diễn Tiền, cho tôi một cơ hội nữa đi.”
Bàn tay Tiền Lỗi vung lên, ý bảo thư ký trường quay đập bảng.
Quay chụp đến lần thứ ba, Lương Dư Phỉ cuối cùng không quên lời thoại. Bất quá Tiền Lỗi cảm thấy cô không có biểu hiện được tính cách trong nhu có cương của nữ chính ra ngoài, chỉ có nhút nhát sợ sệt cùng yếu đuối.
Lại một lần nữa, Lương Dư Phỉ thật ra có chút cứng lại rồi, diễn hơi quá mức, đã không còn sự hồn nhiên của nữ chính.
Lần thứ năm, Tiền Lỗi cuối cùng cũng vừa lòng, gọi Trương Tư Khải tới đây chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh nam chính Trương Dạng ở dưới hàng hiên đùa giỡn với nữ chính Dư Tô, bị nữ hai Trần Sương nhìn thấy, Trần Sương ghen ghét dữ dội xông tới chất vấn, bị Trương Dạng chế nhạo, cự tuyệt. Cuối cùng Trương Dạng mang theo Dư Tô rời đi, để lại Trần Sương ở dưới hàng hiên âm thầm đau buồn.
Đạo diễn lại tới nói vài thứ cần chú ý cho bọn họ, Lương Dư Phỉ lần này không dám không nghiêm túc nghe.
Phân đoạn mâu thuẫn này tương đối kịch liệt, tình cảm ba người gút mắt, không quay dễ dàng giống như lúc nãy, quay bảy lần mới qua.
Lương Dư Phỉ không bị mắng, nhưng cũng không được khen ngợi, trong lòng có chút mất mát.
Tiền Lỗi nhìn máy quay cười ha hả mà nói: “Chi tiết trong mắt Tư Ngữ rưng rưng mang theo ý hận này xử lý không tồi, không có lời thoại, chỉ là một ánh mắt mà lại có thể biểu hiện được nội tâm rối rắm của Trần Sương đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, rất tốt!”
Một màn cuối cùng này Lương Dư Phỉ không có nhìn qua, cô không tin Tư Ngữ diễn tốt như lời đạo diễn nói, chạy đến trước máy quay xem cảnh vừa rồi, càng xem trong lòng càng không phục.
Trần Sương giương tay muốn tát cô một cái, còn có ánh mắt ghen ghét phát cuồng nhìn chằm chằm cô cùng Trương Dạng, không giống cách làm người của Tư Ngữ hay sao?
Xử lý rất tốt cái gì, vô cùng nhuần nhuyễn cái gì, nàng chính là lấy bản thân ra biểu diễn a đạo diễn!
Tiền Lỗi nghe không được hò hét trong lòng của Lương Dư Phỉ, hắn càng nhìn Tư Ngữ càng vừa lòng, biểu tình trịnh trọng mà nói: “Lúc trước trên mạng nói cô không biết diễn phim, tôi nghe lời đồn mà hiểu lầm cô, đối với cô có sự bất mãn, hiện tại muốn xin lỗi cô. Thật xin lỗi.”
Lúc chụp ảnh tạo hình, Tư Ngữ cảm giác được thái độ của Tiền Lỗi đối với nàng có chút lãnh đạm. Sau khi vào đoàn phim, Tư Ngữ vẫn luôn điệu thấp hành sự, không có lấy lòng Tiền Lỗi, chỉ nghĩ đi đóng phim cho tốt để chứng minh bản thân.
Tiền Lỗi trước sau hai lần khích lệ nàng, thật rõ ràng thái độ đối với nàng có chút chuyển biến, Tư Ngữ trong lòng vui mừng, lại không nghĩ rằng Tiền Lỗi làm đạo diễn lại có thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy đi xin lỗi nàng.
Tư Ngữ thụ sủng nhược kinh, vội nói: “Đạo diễn Tiền quá khách khí rồi.”
Tiền Lỗi là người rất sảng khoái, hắn không cảm thấy xin lỗi diễn viên là chuyện to tát gì, cao giọng cười to, nói: “Vốn dĩ tôi còn lo lắng cô sẽ hủy hoại nhân vật Trần Sương này, hiện tại xem ra, cô vô cùng thích hợp. Diễn rất tốt!”
Tư Ngữ nhoẻn miệng cười, nói: “Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ nỗ lực.”
Đứng ở bên cạnh bị làm lơ, bộ mặt Lương Dư Phỉ hơi hơi dữ tợn, đợi nửa ngày không thấy Tiền Lỗi tới khen cô, nén giận đi ra khỏi phim trường.
Trong nhóm khách mời diễn vai học sinh có một người là fan của Lương Dư Phỉ, nhìn thấy đầu cô đầy mồ hôi, ân cần mà đưa chai nước khoáng lên, nói: “Dư Phỉ, cô diễn rất hay a.”
Tâm tình Lương Dư Phỉ cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, nở một nụ cười thanh thuần, uống ngụm nước khoáng fans đưa, đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Mới vừa ngồi xuống liền nghe thấy những người khác khen ngợi cô.
“Khí chất Lương Dư Phỉ rất sạch sẽ, 23 tuổi rồi mà vào vai nữ sinh cao trung một chút cũng không thấy già, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.”
“Tôi rất thích vai diễn "Sủng phi" của cô ấy, quả thật diễn vai Linh nhi như muốn sống lại.”
“Diễn Dư Tô cũng không tồi a, thanh thuần ngoan ngoãn, còn rất xinh đẹp, thật đáng yêu.”
“Mọi người chẳng lẽ không phát hiện ra Tư Ngữ diễn cũng rất khá sao? Lúc trước cũng không biết là ai bịa đặt nói cô ấy đi cửa sau không có kỹ thuật diễn.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng bị những lời đồn đó mà hiểu lầm, cho rằng Tư Ngữ chỉ là bình hoa có diện mạo, không nghĩ tới diễn tốt như vậy! Vừa rồi Lương Dư Phỉ cũng chưa tiếp được cô ấy, ánh mắt Trần Sương lúc nãy kia rất tuyệt, tôi còn bị dọa.”
“Tôi cảm thấy Tư Ngữ so với Lương Dư Phỉ diễn tốt hơn rất nhiều.”
“Tôi cũng cảm thấy kỹ thuật diễn của Tư Ngữ rất tốt, ánh mắt của cô ấy rất có hồn.”
“A ——” Hiểu Yến đang giơ cái quạt nhỏ quạt mát cho Lương Dư Phỉ, thình lình bị nước bắn lên trên người, kinh ngạc nhìn chai nước khoáng trong tay Lương Dư Phỉ bị siết chặt, lại đi nhìn Lương Dư Phỉ, phát hiện sắc mặt cô có chút cổ quái, “Dư Phỉ, làm sao vậy a?”
Lương Dư Phỉ như là bị người khác ấn chốt mở nào đó, nhanh chóng giấu đi hận ý trong mắt, lại trở thành tiểu bạch hoa như vừa rồi, cười nói: “Không có gì, có chút mệt.”
Buổi tối còn có một cảnh quay, lúc Tư Ngữ kết thúc công việc chỉ nhìn thấy trợ lý Tiểu Hạ, hỏi: “Chị Kỳ đi về rồi?”
“Không có a, ở bên kia.”
Tư Ngữ theo phương hướng ngón tay cô chỉ mà nhìn qua, thấy Chu Kỳ cùng Lương Dư Phỉ đang đứng mặt đối mặt, trên mặt hai người đều treo ý cười, một bộ dáng trò chuyện với nhau rất vui.
Đại khái nói chuyện được hai phút, Chu Kỳ mới phát hiện đã kết thúc công việc, đi tới chỗ Tư Ngữ.
Tư Ngữ trực tiếp nói: “Chị cùng cô ta nói gì vậy?”
Chu Kỳ nhìn chung quanh đều là người, thấp giọng: “Lát nữa nói tiếp.”
Lên xe bảo mẫu, Chu Kỳ mới nói cho nàng: “Lương Dư Phỉ này thật kỳ quái, đột nhiên hỏi tôi về sau còn thu nhận nghệ sĩ khác không.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi hỏi cô ấy có phải muốn giới thiệu cho tôi nghệ sĩ nào hay không, cô ấy lại nói không phải, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Chu Kỳ dừng một chút, nói: “Hiện tại công ty quản lý kia của cô ấy không có tài nguyên gì, tôi hoài nghi cô ấy đang muốn đi ăn máng khác.”
Đáy lòng Tư Ngữ cười lạnh một tiếng. Người nào đó sợ là thiếu kiên nhẫn, muốn cùng nàng tranh đoạt người đại diện.
Trong tiểu thuyết Chu Kỳ là người đại diện của nguyên nữ chính, nếu Lương Dư Phỉ vẫn là Lương Dư Phỉ ban đầu, cô muốn đi ăn máng khác tới đây với Chu Kỳ, Tư Ngữ không có ý kiến. Nhưng hiện tại Lương Dư Phỉ này đã thay đổi nội tâm bên trong, nói không chừng còn nghẹn một bụng ý nghĩ xấu, Tư Ngữ sao có thể để cô thực hiện được?
Tư Ngữ cười khanh khách mà nói: “Nếu Lương Dư Phỉ thật sự đi ăn máng khác tới Quang Ảnh, chị Kỳ có muốn cô ta không?”
Chu Kỳ không nghĩ tới vấn đề này, suy tư một lúc, nói: “Lương Dư Phỉ rất có tiềm lực, rất đáng giá bồi dưỡng, nếu không phải ký hợp đồng với cô trước, tôi sẽ suy xét cô ấy.”
Tư Ngữ thích cô nói trắng ra, nghiêm mặt nói: “Chị Kỳ, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy, ký hợp đồng với tôi càng có giá trị hơn so với Lương Dư Phỉ.”
Chu Kỳ muốn nói lại thôi, bận tâm đến Tiểu Hạ còn có tài xế ở đây, đem lời nói bên miệng nuốt xuống.
Cô đương nhiên biết ký hợp đồng với Tư Ngữ so với ký hợp đồng với Lương Dư Phỉ càng có giá trị hơn, không nói đến kỹ thuật diễn, chỉ nói đến hậu trường, Tư Ngữ liền mạnh hơn so với Lương Dư Phỉ không biết bao nhiêu lần.
Sau khi trở về khách sạn, Chu Kỳ nhịn không được hỏi: “Tôi nhớ rõ trước kia công ty có một đại cổ đông họ Tư, cô cùng người nọ có quan hệ gì?”
Lần đó trợ lý Trần dặn dò cô về sau phải đem tài nguyên tốt ưu tiên đưa cho Tư Ngữ, Chu Kỳ liền hoài nghi Tư Ngữ có phải cùng Lục Tịch có quan hệ gì hay không. Lúc sau cô mới nhớ ra có cổ đông nào đó họ Tư, ý thức được mình có khả năng đã nghĩ trật.
Tư Ngữ chớp chớp mắt, cũng không giấu cô: “Đó là ba tôi.”
“Tôi biết ngay mà!” Chu Kỳ kinh hô: “Từ đầu đến chân đều là hàng xa xỉ, đi siêu xe, ở biệt thự cao cấp, trợ lý Trần còn đặc biệt dặn dò tôi phải chiếu cố cô cho tốt, hóa ra cô là con gái của Tư tổng!”
Tư Ngữ cười cười.
“Nhưng tôi nghe nói ba cô giống như đã. . .”
“Đã chết.” Tư Ngữ nói tiếp đoạn sau giúp cô. Cha mẹ nữ phụ không phải là cha mẹ nàng, Tư Ngữ kỳ thật không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ là liên tưởng đến cha mẹ mình cũng giống như vậy, đáy lòng hơi ảm đạm, thanh âm trầm thấp: “Hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ nên đã chết rồi.”
“Thật xin lỗi, tôi. . . .”
“Không có việc gì, chuyện cũng đã qua. Còn có nghi vấn gì nữa không?”
Môi Chu Kỳ giật giật, nói: “Không có.”
Kỳ thật vẫn có chút nghi vấn, chỉ là Chu Kỳ sợ chạm vào chuyện cũ thương tâm của nàng, ngượng ngùng hỏi.
Quang Ảnh còn chưa công bố thành viên cổ đông với bên ngoài, Chu Kỳ không rõ ràng lắm công ty có cụ thể bao nhiêu cổ đông, chỉ là hai năm trước nghe nói Tư tổng đại cổ đông thứ ba của công ty bỏ mình vì tai nạn xe cộ, sau đó chủ tịch Lục Chấn Nam thu mua cổ phần của ông?
Kỳ thật không có.
Cha nữ phụ sau khi chết, cổ phần kia rơi vào trong tay nữ phụ, chỉ là người ngoài không biết.
Những cổ đông khác đều muốn cổ phần trong tay nữ phụ, Lục Chấn Nam vì sợ địa vị chủ tịch bị ảnh hưởng, đã lén tìm nữ phụ nói chuyện. Nữ phụ cũng không phải hoàn toàn ngốc nghếch, nàng không có nhường ra cổ phần, mà là đưa ra một điều kiện —— muốn cùng Lục Tịch kết hôn.
Hai năm thời gian cũng đủ cho Lục Chấn Nam thu mua những cổ phần khác, Lục Tịch tán đồng hợp đồng kết hôn.
Chu Kỳ đi rồi, Tư Ngữ đi gội đầu tắm rửa.
Đã lâu không đóng phim nên có chút mệt, Tư Ngữ tắm xong cũng không muốn xem kịch bản, cầm lấy điện thoại muốn chơi một chút rồi đi ngủ, mới vừa mở khóa, nhìn thấy một tin nhắn trong WeChat, ngẩn người.
Lục Tịch: “Xong việc rồi sao?”
Thời gian gửi đi là nửa giờ trước, lúc ấy Tư Ngữ ở trong phòng tắm nên không biết.
Lục Tịch lại có thể chủ động quan tâm đến tình hình đóng phim của nàng, chẳng lẽ là động tâm với nàng rồi? ? ?
Nghĩ đến khả năng này, Tư Ngữ nháy mắt sống lại, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: “Xong việc đã về khách sạn rồi!”
Gửi đi đã thật lâu mà chưa có đáp lại.
Tư Ngữ chờ đến mức nhàm chán, quyết định đảo khách thành chủ, mới vừa gõ ra mấy chữ “Cô nhớ tôi sao” này, đang muốn gửi đi, trước mắt lại có thêm một tin nhắn.
Lục Tịch: “Call video không?”
Video! ! !
Vậy mà muốn call video! ! !
Cảm xúc Tư Ngữ mênh mông, xóa mấy chữ vừa nhập kia, rất mau tìm được một cái sticker tràn đầy khí thế: “[ Đến đây đi Tiểu Bảo bối ].”
Giây tiếp theo, di động “Leng ka leng keng” vang lên.
Tư Ngữ theo bản năng nhận cuộc gọi, đột nhiên dừng lại.
Đây chính là lần đầu tiên nàng gọi video với Lục Tịch! Còn là Lục Tịch chủ động tìm nàng! Cơ hội khó có được!
Nàng tháo dây buộc tóc, cố ý vò vò mái tóc cho hỗn loạn, kéo kéo hai cái dây của váy ngủ, loáng thoáng lộ ra rãnh khe ngực vô cùng gợi cảm, để điện thoại ở trên đầu giường, ghé vào trên giường, bày ra tư thế gợi cảm liêu nhân.
Không biết Lục Tịch nhìn thấy tư thế này của nàng có thể tâm thần nhộn nhạo cầm giữ không được hay không. . . .
Tư Ngữ vừa mới nghĩ như thế liền kích động không thôi, trước lúc tiếng chuông sắp kết thúc nhận cuộc gọi video.
“Honey ~”
“Kiều Kiều!” Đầu bên kia video lại là Lục lão phu nhân tóc trắng xoá sắc mặt hồng nhuận, mắt bà không tốt lắm, để mặt sát vào màn hình, nhìn thấy bả vai cùng trước ngực của Tư Ngữ trắng mịn, nói: “Con không có mặc quần áo sao?”
“Bà nội!” Tư Ngữ sợ tới mức hồn cũng phải rớt, luống cuống tay chân chỉnh lại dây váy ngủ, kéo kéo quần áo, xác định không có lộ ra địa phương không nên lộ, đem điện thoại giơ lên, cười gượng nói: “Không nghĩ tới là bà muốn gọi video với con. . . . Bà ăn chưa?”
Cũng may Lục lão phu nhân đối với việc nàng vừa rồi õng ẹo tạo dáng không có hoài nghi, nói: “Đã sớm ăn qua, bà lo lắng con ngày đầu tiên đi đóng phim không quen, cho nên bảo Tịch Tịch gọi video giúp bà. Hôm nay đóng phim có thuận lợi không? Vất vả không a?”
Những cái suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu Tư Ngữ sớm đã bị dọa chạy, may mắn vừa rồi không có lõa thể, định định thần, nói: “Không vất vả a bà nội, quay phim thật sự rất thuận lợi, mọi người đều chiếu cố con.”
“Ăn như thế nào a?”
“Khá tốt, có xương sườn có thịt chân giò (món chính) có cà tím bông cải xanh. . . .”
Hai bà cháu hàn huyên với nhau được khoảng hai mươi phút, Tư Ngữ càng nói càng hưng phấn, nhưng thấy Lục lão phu nhân mặt mày hơi ủ rũ, nhìn nhìn thời gian ở góc điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Bà nội nên nghỉ ngơi rồi.”
“Được a.” Lục lão phu nhân cũng không níu kéo, ngáp một cái, nói: “Điện thoại bị bà chiếm lâu như vậy, hai người các con cũng chưa nói được gì. Lấy đi đi, bà trở về phòng, các con nói chút lời nói tư mật.”
Câu nói kế tiếp là Lục lão phu nhân nhìn ngoài màn hình điện thoại nói.
Tư Ngữ không rõ nguyên do, nghe được một thanh âm quen thuộc: “Bà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Là Lục Tịch.
Hóa ra Lục Tịch vẫn luôn ở đây!
Không biết Lục Tịch vừa mới nãy có nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng không. . . .
“Kiều Kiều, ngủ ngon.”
“Bà nội ngủ ngon.”
Tư Ngữ choáng váng nói ngủ ngon, nín thở tĩnh khí, chờ đợi.
Hình ảnh lại đong đưa một chút, tiếng sột sột soạt soạt qua đi, một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện ở trước màn hình.
Đầu óc Tư Ngữ đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên không biết nên nói cái gì, ánh mắt mơ hồ, ấp úng: “Tôi còn tưởng rằng là cô muốn gọi video với tôi.”
Quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều.
Lục Tịch hẳn là cũng đã tắm rồi, đuôi tóc hơi ướt rơi trên xương quai xanh quyến rũ, tùy ý, lười biếng, đôi mắt không lãnh đạm giống như ngày thường, nói: “Bà nội vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho cô, sau đó lại nghe nói có thể gọi video, bà cảm thấy rất hay, muốn thử xem.”
“Nga.”
“. . .”
“. . .”
Hai người không tiếng động nhìn nhau vài giây, Lục Tịch đánh vỡ trầm mặc: “Bà nội kỳ thật rất luyến tiếc cô đi, chỉ là sợ cô lo lắng không chịu nói, lúc không đóng phim cô có thể tâm sự với bà nhiều hơn chút.”
“Tôi biết.” Luôn giơ điện thoại rất mỏi, Tư Ngữ lại nằm bò lên trên giường, tròng mắt vừa chuyển, nói: “Cô không có gì khác muốn nói cùng tôi sao?”
“Nói cái gì?”
“Lời nói tư mật a.”
“. . . . Giữa chúng ta có thể có lời nói tư mật gì.”
Tư Ngữ nghĩ nghĩ, hình như không có thật.
Vợ chồng son nhà người khác gọi video đều là “Anh nhớ em em có nhớ anh không” “Em yêu anh” “Anh cũng yêu em”, nhưng mà những lời này giống như không thích hợp với nàng cùng Lục Tịch.
Quan hệ hiện tại của các nàng vẫn rất xấu hổ.
Ban ngày diễn đủ rồi, cũng mệt mỏi, Tư Ngữ lúc này không nghĩ lại diễn vai nữ phụ thâm tình nữa, gục đầu xuống, có chút buồn ngủ.
Sáng sớm ngày mai còn phải đi đóng phim, giương mắt nhìn như vậy không phải là biện pháp, Tư Ngữ đang cân nhắc muốn kết thúc video như thế nào, bỗng dưng nghe thấy có người gõ cửa.
Tới thật đúng lúc.
Tư Ngữ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo ý cười mà nói: “Có người tìm tôi, không hàn huyên nữa, cúp máy đi.”
“Từ từ.” Lục Tịch đột nhiên gọi nàng lại.
“Ân?”
Ánh mắt thanh lãnh đảo qua dây váy ngủ trượt xuống khi nàng đứng dậy, đảo qua làn da lõα ɭồ trước ngực của nàng, đôi mắt Lục Tịch hơi lóe, nói: “Khoác thêm một cái áo nữa rồi đi mở cửa.”