Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr

Chương 49: Gọi chồng đi

“Cái gì?” Vương Hội Văn kinh ngạc há to miệng.

“Đúng thế.” Anh ôm Trần Ngữ Sương vào ngực ung dung nói chuyện, vẻ mặt rất thú vị: “Tôi và Sương Sương quen nhau lâu rồi…”

Trần Ngữ Sương đột nhiên không đành lòng nhìn thẳng.

Cô nắm chặt góc áo Lâm Cạnh, kéo anh đi ra ngoài.

Lâm Cạnh ngoái đầu, cười vui vẻ: “Về sau còn tò mò với đời tư tình cảm của người nhà tôi thì cứ tới hỏi tôi.”

Vương Hội Văn: “…”

Trần Ngữ Sương bước nhanh hơn, cô cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy.

Cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt của mọi người, cô mới xấu hổ rời khỏi ngực Lâm Cạnh, mím môi không nói gì.

Lâm Cạnh rất hiểu cô, biết vừa nãy nói những lời đó làm cô xấu hổ nên cũng không trêu cô nữa, cẩn thận nhéo đầu ngón tay cô, nắm chặt trong tay.

Cả đoạn đường không ai nói gì.

Hôm nay Lâm Cạnh lại đổi một chiếc xe khác, gia cảnh Trần Ngữ Sương không tồi, cũng nhận ra chiếc xe này có giá không rẻ.

Cô cảm thấy nghi ngờ, nghĩ làm streamer kiếm được nhiều tiền như vậy ư, nhưng lại nhanh chóng ném ra sau đầu.

Trần Ngữ Sương vẫn còn đang giận dỗi, Lâm Cạnh mở ghế phụ nhưng cô coi như không thấy, tự mình chui xuống sau xe.

“Haizz.” Lâm Cạnh thở dài, thôi rồi, đùa quá trớn, Sương Sương giận rồi, không dỗ không được.

Anh cũng không ngồi ghế trước, mở một bên ghế sau ngồi vào.

Thật ra cô cũng không tức giận lắm, chủ yếu vẫn là xấu hổ, nhưng sự xấu hổ này cũng nhanh chóng tan biến. Cô nghĩ chờ xe chạy đến cửa nhà, cô nói ra thì coi như không có việc gì rồi.

Lâm Cạnh lại ngồi cạnh cô.

Cả nửa người đều ghé vào trước ngực cô, khóe môi dán sát, hơi thở ấm áp mềm mại đập vào gò má cô: “Sương Sương xấu hổ sao?”

Trần Ngữ Sương bị nói trúng tim, ánh mắt hơi động rồi lại ngoảnh đi, không muốn đối mặt với anh.

Môi anh dán lên môi cô, giọng nói như đang say, hàm hồ lười biếng: “Bảo bối ngoan, đừng ngại ngùng, lần sau không chọc em tức giận nữa,”

Tim cô như bị mèo cào lập tức mềm nhũn, tê ngứa theo tần suất trái tim đập đến khắp người, làm đầu ngón tay cô cuộn tròn lại.

Cô rốt cuộc cũng chịu nhìn anh, con mắt óng ánh hơi nước nhìn anh, gương mặt cũng hồng hồng: “Dạ.”

“Cục cưng thật ngoan.” Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi liếʍ quanh môi cô rồi đi vào trong, dịu dàng đảo qua đảo lại.

Cô không chịu nổi biện pháp quyến rũ kiểu này, khẽ hừ duỗi tay ôm cổ anh, há miệng đưa đầu lưỡi ra ngoài.

Âm thanh hôn môi ướŧ áŧ vang lên trong buồng xe yên tĩnh, một chút thở dốc, động tình cực kỳ.

Sau đó là một màn mất khống chế.

Từ trước tới giờ, Lâm Cạnh là người nói được thì làm được.

Trần Ngữ Sương che miệng, gắng ức chế tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra, mắt sũng nước như sắp rơi nước mắt.

Nửa người cô dựa vào xe, hai chân mở rộng, hạ thân bị người liếʍ mυ'ŧ điên cuồng.

“Chụt chụt.” Tiếng nước khiêu gợi thỉnh thoảng phát tán trong không khí, dâʍ ɖu͙© khiến người ta hít thở không thông.

Trần Ngữ Sương lùi về thì bị anh mạnh mẽ đuổi theo, hung mãnh liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt, đùi cô bị áp đến đỏ rực.

Cô sắp khóc thành tiếng, hạ thân bị mυ'ŧ đến sắp rớt, hộŧ ɭε phồng lên như sắp nổ.

Cô nhớ tới câu nói vừa nãy anh nhắn: “Lưỡi liếʍ lên hộŧ ɭε, liếʍ sạch em được không?”

Khóe mắt không nhịn được nữa mà rớt nước mắt, cô ngẩng đầu thét chói tai, vòng eo phập phồng như sóng biến, hai chân không kiềm được run rẩy, tiểu huyệt co rút phun ra một luồng thủy dịch, xả hết vào mặt Lâm Cạnh.

Sau cao trào, Trần Ngữ Sương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng bị anh kéo lên đùi, gương mặt đẹp trai đầy du͙© vọиɠ lộ ra trước mắt cô, cả mặt đều là mật dịch ướt dính, gợϊ ɖụ© vô cùng.

Chỗ hạ thân bỗng có một cây gậy thịt bị thả ra, phồng lên dí sát vào hoa huyệt đẫm nước, ngo ngoe rục rịch.

Cô mở to mắt nhìn Lâm Cạnh, song lại bị anh lấp kín môi, nước bọt có mùi tanh dâʍ đãиɠ của cô, môi lưỡi dây dưa cuồn cuộn.

“Ưm… a…” Cô chỉ có thể rêи ɾỉ mấy tiếng, vật cứng không chịu nổi cọ xát mấy cái ở cánh môi, sau đó mạnh mẽ thọc vào.

Mông cô mềm nhũn ngồi lên đùi anh.

Phập phồng, một làn sóng triều rồi lại bị bàn tay anh mạnh mẽ xoa bóp, cả người đỏ tươi như máu.

Tư thế này càng làm anh đâm thêm sâu, cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé tan, ba hồn sáu phách đều run rẩy, lúc bị xóc lên thì cố gắng phun ra hai chữ: “Bao… đâu?”

Anh xốc áo cô lên, cởi toàn bộ nội y cùng áo ngoài ra, lộ ra bờ vυ' nhộn nhạo, hung hăng mυ'ŧ lấy: “Anh không bắn vào.”

Trần Ngữ Sương yên tâm, ôm cổ anh khóc đến đỏ mắt, tùy anh chọc ghẹo.

Đây là lần đầu hai người làm không có bao, cảm giác khác biệt vô cùng. Hai thân thể trần trụi chạm vào nhau càng khiến anh thêm hưng phấn, động tác cũng độc ác hơn nhiều.

Trần Ngữ Sương bị anh cắm đến mất hồn, lúc đầu còn gượng được như theo từng đợt công phá của anh thì cũng dần không chịu nổi, hai chân run như cái sào.

“Không làm nữa…” Cô bị cắm đến cao trào một lần, mật dịch tưới hết lên nơi hai người giao thoa, vì vậy tiếng thân thể bạch bạch càng rõ, khiến lòng người hốt hoảng.

Cô khóc lóc xin tha: “Sâu quá…”

Lâm Cạnh không tha cho cô, xoa đỏ nhũ thịt, lại yêu cầu: ““Cái gì?” Vương Hội Văn kinh ngạc há to miệng.

“Đúng thế.” Anh ôm Trần Ngữ Sương vào ngực ung dung nói chuyện, vẻ mặt rất thú vị: “Tôi và Sương Sương quen nhau lâu rồi…”

Trần Ngữ Sương đột nhiên không đành lòng nhìn thẳng.

Cô nắm chặt góc áo Lâm Cạnh, kéo anh đi ra ngoài.

Lâm Cạnh ngoái đầu, cười vui vẻ: “Về sau còn tò mò với đời tư tình cảm của người nhà tôi thì cứ tới hỏi tôi.”

Vương Hội Văn: “…”

Trần Ngữ Sương bước nhanh hơn, cô cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy.

Cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt của mọi người, cô mới xấu hổ rời khỏi ngực Lâm Cạnh, mím môi không nói gì.

Lâm Cạnh rất hiểu cô, biết vừa nãy nói những lời đó làm cô xấu hổ nên cũng không trêu cô nữa, cẩn thận nhéo đầu ngón tay cô, nắm chặt trong tay.

Cả đoạn đường không ai nói gì.

Hôm nay Lâm Cạnh lại đổi một chiếc xe khác, gia cảnh Trần Ngữ Sương không tồi, cũng nhận ra chiếc xe này có giá không rẻ.

Cô cảm thấy nghi ngờ, nghĩ làm streamer kiếm được nhiều tiền như vậy ư, nhưng lại nhanh chóng ném ra sau đầu.

Trần Ngữ Sương vẫn còn đang giận dỗi, Lâm Cạnh mở ghế phụ nhưng cô coi như không thấy, tự mình chui xuống sau xe.

“Haizz.” Lâm Cạnh thở dài, thôi rồi, đùa quá trớn, Sương Sương giận rồi, không dỗ không được.

Anh cũng không ngồi ghế trước, mở một bên ghế sau ngồi vào.

Thật ra cô cũng không tức giận lắm, chủ yếu vẫn là xấu hổ, nhưng sự xấu hổ này cũng nhanh chóng tan biến. Cô nghĩ chờ xe chạy đến cửa nhà, cô nói ra thì coi như không có việc gì rồi.

Lâm Cạnh lại ngồi cạnh cô.

Cả nửa người đều ghé vào trước ngực cô, khóe môi dán sát, hơi thở ấm áp mềm mại đập vào gò má cô: “Sương Sương xấu hổ sao?”

Trần Ngữ Sương bị nói trúng tim, ánh mắt hơi động rồi lại ngoảnh đi, không muốn đối mặt với anh.

Môi anh dán lên môi cô, giọng nói như đang say, hàm hồ lười biếng: “Bảo bối ngoan, đừng ngại ngùng, lần sau không chọc em tức giận nữa,”

Tim cô như bị mèo cào lập tức mềm nhũn, tê ngứa theo tần suất trái tim đập đến khắp người, làm đầu ngón tay cô cuộn tròn lại.

Cô rốt cuộc cũng chịu nhìn anh, con mắt óng ánh hơi nước nhìn anh, gương mặt cũng hồng hồng: “Dạ.”

“Cục cưng thật ngoan.” Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi liếʍ quanh môi cô rồi đi vào trong, dịu dàng đảo qua đảo lại.

Cô không chịu nổi biện pháp quyến rũ kiểu này, khẽ hừ duỗi tay ôm cổ anh, há miệng đưa đầu lưỡi ra ngoài.

Âm thanh hôn môi ướŧ áŧ vang lên trong buồng xe yên tĩnh, một chút thở dốc, động tình cực kỳ.

Sau đó là một màn mất khống chế.

Từ trước tới giờ, Lâm Cạnh là người nói được thì làm được.

Trần Ngữ Sương che miệng, gắng ức chế tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra, mắt sũng nước như sắp rơi nước mắt.

Nửa người cô dựa vào xe, hai chân mở rộng, hạ thân bị người liếʍ mυ'ŧ điên cuồng.

“Chụt chụt.” Tiếng nước khiêu gợi thỉnh thoảng phát tán trong không khí, dâʍ ɖu͙© khiến người ta hít thở không thông.

Trần Ngữ Sương lùi về thì bị anh mạnh mẽ đuổi theo, hung mãnh liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt, đùi cô bị áp đến đỏ rực.

Cô sắp khóc thành tiếng, hạ thân bị mυ'ŧ đến sắp rớt, hộŧ ɭε phồng lên như sắp nổ.

Cô nhớ tới câu nói vừa nãy anh nhắn: “Lưỡi liếʍ lên hộŧ ɭε, liếʍ sạch em được không?”

Khóe mắt không nhịn được nữa mà rớt nước mắt, cô ngẩng đầu thét chói tai, vòng eo phập phồng như sóng biến, hai chân không kiềm được run rẩy, tiểu huyệt co rút phun ra một luồng thủy dịch, xả hết vào mặt Lâm Cạnh.

Sau cao trào, Trần Ngữ Sương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng bị anh kéo lên đùi, gương mặt đẹp trai đầy du͙© vọиɠ lộ ra trước mắt cô, cả mặt đều là mật dịch ướt dính, gợϊ ɖụ© vô cùng.

Chỗ hạ thân bỗng có một cây gậy thịt bị thả ra, phồng lên dí sát vào hoa huyệt đẫm nước, ngo ngoe rục rịch.

Cô mở to mắt nhìn Lâm Cạnh, song lại bị anh lấp kín môi, nước bọt có mùi tanh dâʍ đãиɠ của cô, môi lưỡi dây dưa cuồn cuộn.

“Ưm… a…” Cô chỉ có thể rêи ɾỉ mấy tiếng, vật cứng không chịu nổi cọ xát mấy cái ở cánh môi, sau đó mạnh mẽ thọc vào.

Mông cô mềm nhũn ngồi lên đùi anh.

Phập phồng, một làn sóng triều rồi lại bị bàn tay anh mạnh mẽ xoa bóp, cả người đỏ tươi như máu.

Tư thế này càng làm anh đâm thêm sâu, cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé tan, ba hồn sáu phách đều run rẩy, lúc bị xóc lên thì cố gắng phun ra hai chữ: “Bao… đâu?”

Anh xốc áo cô lên, cởi toàn bộ nội y cùng áo ngoài ra, lộ ra bờ vυ' nhộn nhạo, hung hăng mυ'ŧ lấy: “Anh không bắn vào.”

Trần Ngữ Sương yên tâm, ôm cổ anh khóc đến đỏ mắt, tùy anh chọc ghẹo.

Đây là lần đầu hai người làm không có bao, cảm giác khác biệt vô cùng. Hai thân thể trần trụi chạm vào nhau càng khiến anh thêm hưng phấn, động tác cũng độc ác hơn nhiều.

Trần Ngữ Sương bị anh cắm đến mất hồn, lúc đầu còn gượng được như theo từng đợt công phá của anh thì cũng dần không chịu nổi, hai chân run như cái sào.

“Không làm nữa…” Cô bị cắm đến cao trào một lần, mật dịch tưới hết lên nơi hai người giao thoa, vì vậy tiếng thân thể bạch bạch càng rõ, khiến lòng người hốt hoảng.

Cô khóc lóc xin tha: “Sâu quá…”

Lâm Cạnh không tha cho cô, xoa đỏ nhũ thịt, lại yêu cầu: “Gọi chồng đi.”

Cô cắn môi không chịu nói, bị anh tàn nhẫn đâm chọc vào tử ©υиɠ, mới bằng lòng nghẹn ngào mở miệng: “Anh trai nhẹ thôi.”

Lâm Cạnh cắn lên vυ' cô, không nói gì, càng mạnh mẽ làm hơn.

“Huhu…” Eo cô cong lên, toàn thân hồng như tôm luộc, run rẩy khóc lóc: “Chồng… Em không làm nữa.”

Lúc này Lâm Cạnh mới hung hăng chọc hai cái, rút ra bắn lên bụng nhỏ đang run rẩy.

.”

Cô cắn môi không chịu nói, bị anh tàn nhẫn đâm chọc vào tử ©υиɠ, mới bằng lòng nghẹn ngào mở miệng: “Anh trai nhẹ thôi.”

Lâm Cạnh cắn lên vυ' cô, không nói gì, càng mạnh mẽ làm hơn.

“Huhu…” Eo cô cong lên, toàn thân hồng như tôm luộc, run rẩy khóc lóc: “Chồng… Em không làm nữa.”

Lúc này Lâm Cạnh mới hung hăng chọc hai cái, rút ra bắn lên bụng nhỏ đang run rẩy.