Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 206

Chương 206: Cậu chủ Quách giúp cô cài áσ ɭóŧ

Sau cùng Kiều Bích Ngọc không mua chiếc

váy công chúa kia nữa, vẻ mặt buồn rầu xoay

người rời khỏi cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh.

Có mấy lời anh không nói, cô cũng không

tiện nhắc đến.

Hai người cứ như thế sóng vai nhau đi dạo

trên con phố sầm uất, nhìn sang hai bên, nhưng

đều không có tâm trạng nhìn hai bên cửa hàng,

không nói tiếp.

Chẳng qua lúc Kiểu Bích Ngọc cúi đầu

xuống, chú ý đến tay phải anh đang ôm eo cô,

anh không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng đặt lên. Lúc

này là giờ tan làm, bốn phía càng lúc càng có

nhiều người đi lại, động tác của anh che chở cho

cô, để người đi qua đường không đυ.ng đến cô.

“Dáng dấp của chồng cô ấy rất đẹp trai.”

Dáng vẻ của hai người bọn họ rất xuất

chúng, Kiều Bích Ngọc mặc chiếc váy bầu rộng

thùng thình, cúi đầu cẩn thận bước đi, còn người

đàn ông ở bên cạnh cô thì giống như ngày

thường không dễ thân cận, gương mặt lạnh lùng

anh tuấn. Quách Cao Minh rất ít khi xuất hiện ở

nơi công chúng, nhất là khí chất lạnh lùng của

anh, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta khắc

sâu.

“Trở về thôi.”

Cô đột nhiên không muốn đi nữa, như thế

rất kỳ quái.

Cô không hy vọng xa vời cậu chủ Quách anh

sẽ giống như người bình thường theo cô đi dạo

phố, đi xem phim, mua sắm.

Cũng không biết hôm nay có chuyện gì xảy

ra với anh, nhưng rõ ràng Quách Cao Minh anh

không thích đường phố náo nhiệt, càng không

thích xuất hiện ở nơi chen chúc.

Người đàn ông ở bên cạnh cô dừng bước,

cúi đầu nhìn cô, lại không trả lời.

“Nhà họ Quách không thiếu gì cả, không

cần mua”

Kiểu Bích Ngọc không cần ngẩng đầu cũng

cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng cô

không được tự nhiên nói một câu.

Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều rõ

ràng, còn khoảng một tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra

đời, tất cả mọi chuyện trước đó, bọn họ đều ăn ý

không nhắc đến, giữ yên lặng, giả bộ như không

xảy ra chuyện gì.

Đây chính là biện pháp xử lý tốt nhất, chỉ là

tất cả mọi người đều rất phiền muộn, chẳng ai

thoải mái.

“Đi cùng anh thêm một đoạn đường.”

Lời nói của anh khiến Kiều Bích Ngọc có

chút nghe không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn thẳng

vào sườn mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt của

anh nhìn thẳng vào con đường phía trước, có

chút cố chấp.

“Anh muốn mua gì?“ Cô đành phải đi theo

bước chân của anh, đi về phía trước.

“Không biết.

“Chúng ta đi đâu?”

Bọn họ vẫn luôn đi thẳng về phía trước, đi

qua cửa hàng hai bên đường, anh cũng không có

tâm tư nhìn.

“Không biết.

Anh như thế này trả lời lại Kiều Bích Ngọc, rõ

ràng là đang qua loa, điều này khiến cô cảm thấy

hơi tức giận.

Kiều Bích Ngọc không đi nữa.

“Quách Cao Minh, rốt cuộc anh muốn làm

gì?“ Cô có chút tức giận, trực tiếp lên tiếng hỏi.

Không biết.

Anh buông tầm mắt xuống nhìn cô, nhìn vẻ

mặt của cô vào trong mắt, dường như có một sự

trầm mặc xen giữa hai người, rất nặng nề.

“Cô gái à, hôm nay cửa hàng chúng tôi vừa

mới nhập một số đồ lót cho phụ nữ mang thai,

cô có hứng thú xem không?”

Phía bên tay phải là một cửa hàng thời trang

đồ lót của một thương hiệu quốc tế, nhân viên

bán hàng mang theo nụ cười ngọt ngào, đột

nhiên nói với Kiều Bích Ngọc một tiếng.

Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói thì vô

thức quay đầu nhìn về phía đối phương.

Nhìn thấy nụ cười xán lạn của cô gái cố

gắng chào hàng với mình, trong lúc nhất thời, cô

không biết nên trả lời như thế nào, người đàn

ông ở bên cạnh thì tiếp tục giữ yên lặng không

phát biểu.

“Áσ ɭóŧ rất quan trọng với phụ nữ, một chiếc

áσ ɭóŧ tốt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tạo hình,

nhất là lúc mang thai, áσ ɭóŧ nhất định phải thử

trực tiếp ở cửa hàng mới là tốt nhất.

Nhân viên nữ này rất nhiệt tình kéo tay cô,

gần như nửa kéo nửa lôi Kiều Bích Ngọc vào

trong cửa hàng.

“Trong nhà tôi đã có rất nhiều đồ lót rồi.”

“Cô gái à, cô thử chiếc áσ ɭóŧ màu hồng nhạt

này đi, phụ nữ chúng ta ấy mà, cho dù độ tuổi

nào đều phải giữ gìn tâm hồn thiếu nữ.”

“Đúng thế, phụ nữ chúng ta nhất định phải

đối xử tốt với chính mình, phải tiêu tiền cho

mình, đầu tư vào bản thân mới chính là sự lựa

chọn thông minh nhất, đàn ông đều là động vật

nhìn bằng mắt, chúng ta xinh đẹp thì bọn họ mới

yêu thương.”

Mấy nhân viên trong cửa hàng đều xông lên

nói một tràng.

Kiểu Bích Ngọc nhìn vẻ nhiệt tình trên mặt

bọn họ, không biết phải làm sao bây giờ, đúng

thế, ngày thường cô mạnh mẽ, nhưng cô thật sự

không biết từ chối người khác.

“Vậy tôi mua một chiếc” Một lúc lâu sau,

Kiều Bích Ngọc bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Ở trong cửa hàng bán đồ hiệu, tiền lương

của nhân viên bán hàng chủ yếu dựa vào việc

trích phần trăm hoa hồng, cô đồng ý mua đồ,

bọn họ càng thêm nhiệt tình: “Cô gái, phòng

thay đồ của chúng tôi ở bên trong.”

“Tôi đi lấy thêm mấy mẫu khác nữa, dù sao

lúc mang thai thì nơi đó thay đổi rất nhiều, cô

gái, cô đừng đóng cửa, tôi còn muốn đi vào giúp

cô mặc thử.”

“Không cần, không cần, cô đừng vào.”

Kiều Bích Ngọc lập tức cảm thấy hối hận,

cho dù da mặt cô dày cũng không có nghĩa cô

thích tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác.

“Cô gái, cô không cần xấu hổ đâu, chúng ta

đều là phụ nữ, tôi đi vào xem mới biết được chiếc

áσ ɭóŧ kia có thích hợp với cô hay không.” Nhân

viên của cửa hàng này quá chuyên nghiệp.

“Tôi tự biết có thích hợp hay không, không

Gần cac có.”

“Tôi nói đừng vào.” Kiều Bích Ngọc có phần

buồn bực, váy trên người đã bị cô cởi ra, nghe

thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng che ở trước ngực.

“Anh.”

Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Bích Ngọc đột

nhiên trợn tròn mắt: “Anh, anh vào đây làm gì?”

Cô nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, không

biết làm sao

“Quách Cao Minh, anh nhanh ra ngoài đi.”

Cô xụ mặt, vội vàng đẩy anh ra.

Có một số việc, cô thật đúng là dễ thẹn

thùng.

Ánh mắt thâm trầm của anh lướt qua ý cười,

cứ như thế thẳng tắp nhìn cô: “Nơi này còn có

mấy kiểu, em thử hết đi.”

Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn anh, trên tay

anh là chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ, màu tím, cậu chủ

Quách như anh cứ thế đàng hoàng cầm đồ lót

của phụ nữ, thật đúng là xấu hổ.

“Ai bảo anh vào đây, anh ra ngoài đi” Lần

này ngay cả lỗ tai của cô cũng đỏ lên.

“Lúc mang thai ngực sẽ thay đổi rất lớn,

đừng siết chặt.

Liên quan đến chuyện này, Quách Cao Minh

rất rõ ràng.

“Em tự mặc được.”

Kiều Bích Ngọc đã mặc đồ lót mười mấy

năm, nhưng chưa khi nào mặc chậm như thế,

mặt cô đỏ bừng, không nhịn được nhắc nhở một câu.

“Em đã quen cài nút ngoài cùng rồi.”

“Ừ””

Giọng của người đàn ông trên đỉnh đầu rất

bình tĩnh, lúc này đầu ngón tay của Quách Cao

Minh có chút vụng về, bình thường lúc ký văn

kiện rất lưu loát, sao có thể làm những việc này.

Đại khái bởi vì mang thai cho nên làn da của

Kiểu Bích Ngọc trở nên mềm mại trắng nõn,

trước ngực càng thêm đầy đặn hơn, đầu ngón

tay lạnh lẽo của anh lướt qua cô, ánh mắt rơi trên

người cô có phần nóng lên.

Không biết có phải do phòng thay đồ quá

nhỏ hay không, trong lòng của Kiều Bích Ngọc

rất mất tự nhiên, rất xấu hổ.

Sao anh lại nhìn chằm chằm cô như thế.

“Có thích hợp không?”

“Được.” Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình,

tùy ý trả lời một câu, người đàn ông ở phía sau

cũng thuận thế giúp cô kéo váy lên.

Lại là trầm mặc.

Kiều Bích Ngọc có chút suy nghĩ, không

nhịn được lên tiếng: “Dì Phương đã chuẩn bị cho

em rất nhiều, trên dưới nhà họ Quách đều đối xử

với em rất tốt, em không thiếu gì cả, đủ là được

ồi, em không cần quá nhiều.” Cô có ý riêng.