Thủ hạ đưa điện thoại cho Sử tổng.
Sử tổng thầm nghĩ “toi rồi”, lão nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo.”
“Ông chủ, không xong, công ty đã xảy ra chuyện!”
“Tai tiếng của tôi đã nổ ra, đối với công ty nhất định là có ảnh hưởng, đừng hốt hoảng, tôi…”
“Ong chủ, không phải chuyện này, là người bên trên đến, muốn kiểm tra đối chiếu sự thật tất cả các khoản mục của chúng ta, nghe nói có người gửi thư nặc danh, nói chúng ta làm giả sổ sách, trốn thuế, vừa rồi tổng giám đốc tài chính đã bị mang đi.”
Cái gì?
Sử tổng không hít thở được nữa, lão cảm giác mình bị người đẩy vào rồi trong vực sâu, mấy năm nay các khoản mục lão làm rất cẩn thận, không thể bị
Đây chính là phạm pháp, phải ngồi tùI Có Dạ Cần…
Hiện tại Sử tổng đầy đầu đều là cái tên “Cố Dạ Cẩn” đó, là anh, nhất định là anh, anh thật là một con ác quỷ!
Sử tổng hối hận, lão không nên chọc tới tên ác quỷ này!
Tập đoàn Cố thị.
Trong phòng làm việc Chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi ở trên ghế làm việc, cầm trong tay một cây bút máy ở trên văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên của mình.
Mây ngày nay anh không ở đây, có một đống văn kiện chờ xử lý.
Lúc này “cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, thư ký riêng đi đến, thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, tất cả đều dựa theo chỉ thị của ngài tiến hành thuận lợi.”
Cố Dạ Cần không ngắng đầu, kỳ thực vốn anh không tính chơi với Sử tổng, dù sao, không phải là người nào cũng đáng giá anh tốn thời gian để chơi một hồi, thế nhưng, Sử tổng này đã thành công gợi lên sự chú ý của anh, vậy anh chỉ đành chơi với lão ta một chút, cho đến khi… chơi chết lão mà thôi.
Cố Dạ Cần nhìn thời gian một chút: “Đã biết, hiện tại đã khuya lắm rồi, tôi tan làm.”
Cố Dạ Cần ném văn kiện cho thư ký riêng, sau đó đứng dậy cầm áo khoác ngoài và chìa khóa xe đi ra cửa.
Thư ký riêng cũng nhìn thời gian một chút, chỉ hơn sáu giờ…
Hơn sáu giờ đã khuya lắm rồi sao?
Chủ tịch, ngài có phải đã quên trước đây ngài là kẻ cuồng công việc, thức đêm chạy deadline không?
Trong biệt thự.
Cố Dạ Cẩn chỉ không cho phép Diệp Linh đi ra ngoài, cũng không có chặt đứt Diệp Linh liên hệ với thê giới bên ngoài, cho nên Hoa tỷ gọi điện tới, Diệp Linh đã biết chuyện của Sử tổng rồi.
Hoa tỷ ở đầu điện thoại bên kia liền thao thao bất tuyệt biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình với Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, Cố tổng thực sự quá ngầu quá uy vũ đó, lập tức đã giải quyết xong lão sắc quỷ Sử tổng kia, tối hôm nay em có nên thưởng Cố tổng thật tốt một chút không?”
Diệp Linh nháy mắt: “Hoa tỷ, chị đang nói cái gì thế, em nghe không hiểu.”
“Linh Linh em cứ giả vờ đi, ở trước mặt chị còn giả vờ được, chứ ở chỗ Cố tổng thì đừng có mơ…”
Lúc này dưới lầu truyền đến giọng của người làm nữ: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”
Có Dạ Cần đã trở về.
“Hoa tỷ, em không tám với chị nữa, cúp đây.” Diệp Linh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó mở cửa phòng chạy xuống lầu.