Lục Tư Tước mím môi, không hề do dự tạt cô một chậu nước lạnh: “Tôi sẽ không về, các người về đi.”
Nói xong, Lục Tư Tước trực tiếp xoay người rời đi, không có bắt kỳ chỗ thương lượng nào.
Liễu Anh Lạc kéo lại Hạ Tịch Quán, nhỏ giọng nói: “Quán Quán, mỗi quyết định của con khẳng định có lý do của con, dì có thể trở về Đế Đô với con, nhưng Lục Tư Tước thì, chuyện ông ấy quyết định rồi chắc chắn sẽ không thay đổi, ông ấy sẽ không trở về.”
Hạ Tịch Quán chớp chớp đôi mắt sáng, đẹp đẽ lại lanh lợi cười nói: “Lần này con phải mang bác Lục về, mọi việc đều có ngoại lệ a, bác Lục cũng có ngoại lệ.”
Liễu Anh Lạc tò mò: “Ngoại lệ trong đời này của Lục Tư: Tước là cái gì thế?”
Hạ Tịch Quán cười nhạt không nói, ngoại lệ trong đời này của Lục Tư Tước chính là… dì đó, dì Anh Lạc!
Hạ Tịch Quán mang theo. Liễu Anh Lạc cùng ra bệnh viện, bởi vì phải trở về, nhất định sẽ phải thăm Lục lão phu nhân, cho nên Hạ Tịch Quán và Anh Lạc đi tới phòng đấu giá, muốn tìm một chút đồ cổ về tặng cho Lục lão phu nhân, dù sao ánh mắt Lục lão phu nhân rất cao, đồ bình thường bà lại không cần.
Vừa mới đến phòng đấu giá, Hạ Tịch Quán liền thấy hai người quen, là… Bố Trầm và mẹ Trầm.
Hai ngày này bố Trầm mẹ Trầm trực tiếp từ xóm nghèo phi thăng vào thiên đường, bọn họ hôm nay mặc style nhà giàu mới nổi yêu thích, đeo vàng bạc khắp người, cổ treo một chuỗi dây chuyền vàng to giống như xích chó, năm ngón tay đầu đều đeo nhẫn vàng thật to, sáng loáng đâm đến mắt người đau.
Lục Hàn Đình cho bọn họ một tắm thẻ, tiền bên trong có thể tùy tiện quẹt, bố Trầm mẹ Trầm hai ngày này ở bên ngoài bận rộn, nghĩ nên xài tiền như thế nào, bọn họ xem như đã trải nghiệm được cảm giác tiêu tiền như nước.
Bọn họ mua quần áo mua đồ trang sức mua đủ cả, vô ý nghe nói kẻ có tiền đều sẽ tới phòng đấu giá chơi một chút, cho nên bọn họ chạy đến phòng đấu giá lớn nhất rêu rao khắp nơi.
Trên mặt của bọn họ đều viết ba chữ to – Tôi có tiền!
Bồ Trằm mẹ Trầm đi tới một ghé lô xa hoa, bồi bàn đưa tới điểm tâm tỉnh xảo và nước trà cho bọn họ, bố Trầm hét lên: “Này, gọi cậu đấy, ông chủ phòng đầu giá này của các cậu là ai, gọi ông ta ra đây, chúng tôi không thiều tiền, để ông ta giới thiệu cho chúng tôi một chút trong phòng đấu giá đều có thứ gì tốt, chúng tôi muốn mua.”
Mẹ Trầm ăn một chút điểm tâm, bà ta cảm thấy phòng đấu giá này phục vụ rất tốt, không hỗ là cao cáp, đến điểm tâm cũng ăn ngon như vậy, bà ta vội vã nhét một khối bánh vào trong miệng: “Đúng, chúng tôi có tiền, thứ đắt tiền nhất nơi đây của các cậu là thứ gì, chúng tôi liền mua cái đó!”
Phòng đấu giá này ra vào đều là thượng lưu nhân sĩ thành công, nên bồi bàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dạng người như bố Trầm Mẹ Trầm, bồi bàn né sang bên cạnh, tránh những thứ trong miệng Mẹ Trầm phun ra ngoài, lịch sự nói: “Thưa ngài, thưa bà, ông chủ của chúng tôi không tiếp khách, dù cho ông bà có bao nhiêu tiền.”
“Cái gì?” Bố Trầm hết sức bất mãn: “Chủ của các cậu cũng ngon đấy, nhưng chúng tôi không thiếu tiền.” Bố Trầm vỗ vỗ tắm chi phiều trong túi.
Bồi bàn mỉm cười: “Thật ngại quá, ông chủ chúng tôi cũng không thiếu tiền.”
Bồ Trầm bị phản kích: “…” Ông ta ngược lại hiếu kỳ, ông chủ phòng đấu giá này rốt cuộc là ai vậy, không thiếu tiền đến thế cơ à!
Bồi bàn lại nói: “Ông bà, xin nghỉ ngơi một chút, lát nữa buổi bán đấu giá sẽ bắt đầu, đến lúc đó ông bà thích thứ gì có thể giơ thẻ bài hô giá, người trả giá cao sẽ có được thứ đó.”
Nói xong bồi bàn rời đi.
Bồ Tràm Mẹ Trầm bát mãn lầm bằm một câu, lúc này bọn họ ngắng đầu một cái, liền thấy Hạ Tịch Quán và Liễu Anh Lạc.
Bây giờ thấy Hạ Tịch Quán, hai mắt bố Tràm mẹ Trầm đều sáng: “Ôi chao, ai đây? Không phải là tình cũ của Lục tổng, người mới vừa bị Lục tổng ruồng bỏ đây ư?”
Mẹ Trầm ghen ty nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, khuôn mặt nhỏ ấy đẹp gấp bội lần con gái Trầm Tiểu Liên của bà ta, nếu như con gái bà ta đẹp như vậy, thật tốt biết bao!