Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 28: Chỉ xem anh là bạn

Editor: Hoàng Thái Tử.

Cuối cùng Hoắc Thanh Huy cũng phản ứng lại vì những lời này của cô ta.

Anh xoay người, nhíu mày hỏi: "Chị họ cô là ai?"

Nghê Lạc cắn môi, âm thanh vừa nhanh vừa nhẹ: "Bùi Nhã Nhàn."

Cô ta cho rằng khi nói tên này ra, người trước mặt này sẽ kích động lắm.

Nhưng mà không có.

Hoắc Thanh Huy chỉ hững hờ nhìn cô ta: "Tôi đã nói rồi, không quen biết."

"Cô ấy là vị hôn thê của anh, sao anh có thể không quen biết được?"

Nghê Lạc khó tin nhìn anh.

Nhưng đúng lúc này, túi quần cô ta hơi rung lên, lòng bàn tay cô ta chảy mồ hôi, móc ra, trong lòng nảy lên cảm giác không tốt lắm.

Người gọi điện tới là Bùi Nhã Nhàn, âm thanh nghiêm túc: "Lạc Lạc? Giờ em đang ở đâu?"

"Em?"

Nghê Lạc ngơ người.

Âm thanh này của Bùi Nhã Nhàn không giống như phát hiện vị hôn phu của mình nɠɵạı ŧìиɧ lắm.

"Mặc kệ em đang ở đâu," Bùi Nhã Nhàn nói, "Em nhận sai người rồi, người trên ảnh chụp là anh trai của Hoắc Thanh Hi, Hoắc Thanh Huy."

Hoắc Thanh Huy?

Tên này không phải là lần đầu tiên cô ta nghe được, Bùi Nhã Nhàn từng nói, anh là chủ tịch hiện tại của Anh Ngu.

Mặt Nghê Lạc nháy mắt trắng bệch.

Cô ta thậm chí không dám quay đầu lại nhìn mặt Hoắc Thanh Huy.

Khó trách...

Nghê Lạc ảo não không thôi, cầm chặt điện thoại, cảm thấy ngại ngùng đến khó chịu, khiến cô ta không thốt nổi một câu.

"Lạc Lạc? Lạc Lạc em có nghe không?"

"... Vâng."

Bên Bùi Nhã Nhàn rất lộn xộn, cô ta còn phải vội vàng biểu diễn nữa.

Cô ta không rảnh để ý đến suy nghĩ trong lòng của đứa em họ này, dặn dò: "Đừng có chọc vào Hoắc Thanh Huy, anh ta là một người tàn nhẫn."

... Nhưng cô ta chọc xong rồi còn đâu.

Vẻ mặt Nghê Lạc như đưa đám, chậm rãi cúp điện thoại.

Cô ta quay đầu lại nhìn, người đàn ông đó đã đi rồi.

Thẩm Hiểu Hiểu hồn nhiên không biết chuyện mới xảy ra, chỉ toàn tâm toàn ý chiến đấu với tôm hùm.

Thấy Hoắc Thanh Huy đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu, tay đầy nước sốt, rơi tí tách.

Xoạt.

Hoắc Thanh Huy rút một tờ khăn giấy, lau tay cho cô, hỏi nhỏ: "Thích ăn cái này?"

Tay anh, cách một tầng khăn giấy, vuốt ve khớp xương của cô.

Hoắc Thanh Huy cảm thấy hình như mình lại phát bệnh nữa rồi.

Mà Thẩm Hiểu Hiểu chính là thuốc của anh, có thể trấn an cõi lòng tràn ngập lửa cháy.

Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Tôm này rất tươi luôn, anh có muốn nếm thử không?"

Cô giơ tay lên, lột một con, nhét vào miệng anh.

Hoắc Thanh Huy ngậm lấy theo bản năng, cánh môi khép lại chạm vào ngón tay cô.

Thẩm Hiểu Hiểu rụt tay về.

"Ăn rất ngon."

Hoắc Thanh Huy nhỏ giọng nói.

Vừa trơn vừa mềm.

"Ăn ngon là được."

Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy bầu không khí hôm nay không thích hợp lắm. Hoắc Thanh Huy cứ quái quái thế nào, ánh mắt nhìn cô cũng kỳ kỳ thế nào ấy.

Còn muốn nói kỳ quái chỗ nào... Nhất thời cô cũng không nói được.

Hoắc Thanh Huy ngồi xuống, im lặng bóc tôm cho cô.

Đây là việc cần sự tinh tế, Thẩm Hiểu Hiểu không có kiên nhẫn, thường lột khiến tay mình đầy nước sốt, mà Hoắc Thanh Huy lại không nhanh không chậm lột hết thịt tôm ra, đưa đến miệng cô.

Thẩm Hiểu Hiểu không há miệng.

"Có qua có lại," Hoắc Thanh Huy nói, "Em mời anh ăn, anh cũng muốn mời lại."

Thẩm Hiểu Hiểu chần chờ một lát, nói một câu "cảm ơn".

Thịt tôm rất tươi, Thẩm Hiểu Hiểu nhai nhai, tim đập như nổi trống.

Chắc chắn là có chỗ nào đó không thích hợp.

Từ lúc gặp lại, Hoắc Thanh Huy giúp cô ký hợp đồng Anh Ngu, cho cô vai nữ chính của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》...

Cái đó còn có thể nói là "tình anh em".

Rồi sau đó thì thăm đoàn phim, chúc mừng sinh nhật cô, tặng cô món quà quý giá như vậy, còn ở bên cạnh chăm sóc khi cô gãy chân.

Hoắc Thanh Huy hiện giờ đối xử với cô tốt quá, tốt đến mức Thẩm Hiểu Hiểu không biết làm sao.

Anh thật sự đang "báo đáp" sao?

Hay là...

Thẩm Hiểu Hiểu không dám nghĩ nhiều.

Nhưng suy nghĩ như vậy đã hiện ra, lập tức không thể kìm chế nó lại được.

Thẩm Hiểu Hiểu chậm rãi nhai một quả táo rất ngọt, trong lúc vô tình nhìn qua phía Hoắc Thanh Huy. Anh đang mìm cười nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tim cô đập lỡ một nhịp.

Không thích hợp, thật sự là quá không thích hợp.

Hoắc Thanh Huy còn đang hỏi cô: "Em có nhớ ba mẹ không? Muốn ra nước ngoài thăm họ không?"

"Không cần," Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu nói, "Họ ở nước Mỹ sống rất vui, tôi còn có tiết phải học, không thể đi được."

Cô lưu ý nhìn bàn tay của Hoắc Thanh Huy, thon dài trắng nõn, trên mu bàn tay có một chút nốt đỏ. Lúc cô nằm viện, những nốt đỏ đó đã biến mất từ từ, mà hiện giờ lại xuất hiện lần nữa.

Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên ý thức được đó là cái gì.

Đó là lỗ kim, là dấu vết khi truyền dịch lưu lại, rất dày đặc.

Cô đột nhiên nhớ tới, trước đóng máy một ngày, An Tân Tri có dặn dò cô.

"... Hình như tinh thần Hoắc Thanh Huy có chút vấn đề, đây chỉ là lời đồn, anh vẫn nhắc em một câu..."

Lúc trước khi chúc mừng sinh nhật cho cô, Hoắc Thanh Huy và Hoắc Thanh Hi ra ngoài nói chuyện riêng, lúc đó cũng có nhắc đến mấy chữ bệnh viện.

Khi đó cô còn tưởng người nhà họ bị bệnh.

Cẩn thận nghĩ lại, có rất nhiều chuyện bị cô xem nhẹ. Hoắc Thanh Huy trong mấy tháng này gầy đi rất nhanh, tuy rằng luôn nói chuyện nhỏ nhẹ với cô, nhưng với những người khác đều cáu bẳn dữ dằn.

Hoắc Thanh Huy nói thêm cái gì đó, Thẩm Hiểu Hiểu chỉ nhìn thấy bờ môi anh lúc đóng lúc mở, không thể nghe được bất cứ thứ gì.

Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Lo âu thấp thỏm.

"Hiểu Hiểu?" Hoắc Thanh Huy gọi cô một tiếng, "Em sao vậy?"

"Hôm nay nhiều tiết nên tôi có chút mệt mỏi."

Thẩm Hiểu Hiểu cười cười, thổi thổi chén trà trước mặt, nhấp một ngụm, cố gắng ngăn chặn nỗi bất an dâng lên trong lòng.

Hẳn là cô đang suy nghĩ nhiều nhỉ?

Hoắc Thanh Huy làm sao mà thích cô được chứ...

Nói là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lần nghỉ ngơi này của Thẩm Hiểu Hiểu là nghỉ đến khi mùa đông bắt đầu luôn.

Trong lúc này, cô chỉ tham gia một ít hoạt động tuyên truyền của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, những thứ khác Chu Thục Sơn đều giảm tải hết cho cô, nói là muốn cô yên tâm chăm sóc cái chân bị thương của mình.

Thẩm Hiểu Hiểu không biết trong đó có mưu kế gì của Hoắc Thanh Huy hay không.

Thời gian chế tác hậu kỳ của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》cũng không tính là dài, phê duyệt cũng rất nhanh, dù sao cũng là phim hợp tác với truyền hình địa phương, Tết Nguyên Đán vừa hết đã bắt đầu tung ra.

Lúc trước khi《 giày thuỷ tinh 》chiếu, hầu như không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng thật ra cũng có mấy người chú ý tới Thẩm Hiểu Hiểu trong vai Tô Xán Tuyết.

Nhưng cũng chỉ khen một câu "Em gái này thật đẹp mắt", có người lướt lướt Tieba của cô cũng chỉ thấy lạnh lẽo, chỉ có một tấm ảnh Thẩm Hiểu Hiểu đang cố gắng bốc vác.

Thẩm Hiểu Hiểu và đám người Nghê Lạc vẫn ở chung một cách không nóng không lạnh, nhưng Nghê Lạc rất ít khi tìm cô gây phiền phức, miệng cũng sạch sẽ lên không ít, không hề giống trước đây, động một chút là chỉ cây dâu mắng cây hòe, rất khó nghe.

Thậm chí một ngày trước khi《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》chiếu, Nghê Lạc chủ động nói phải vì rating phim mới của Thẩm Hiểu Hiểu mà cống hiến sức lực mới được, còn kêu gọi mọi người follow web đăng video nữa.

Thẩm Hiểu Hiểu không rõ vì sao thái độ của cô ta lại thay đổi lớn như vậy.

360 độ là xoay tròn, còn cô ta chắc phải xoay hai ba vòng mới đủ.

Ngũ Thanh Tuyết lén nói nguyên nhân cho cô nghe.

"Tôi nghe Nghê Lạc nói với người ta là cậu tìm được một chỗ dựa rất lớn," Ngũ Thanh Tuyết nói, "Gió chiều nào theo chiều ấy, tôi thấy dáng vẻ này của Nghê Lạc chắc là muốn nịnh nọt cậu đấy."

Thẩm Hiểu Hiểu ngồi đối diện Ngũ Thanh Tuyết cắn hạt dưa, nghe thế bật cười: "Chỗ nào..."

Lời nói của cô bỗng nhiên dừng lại.

Hoắc Thanh Huy không phải là chỗ dựa của cô à!

Ngũ Thanh Tuyết thấy cô hạ khoé miệng, hỏi: "Có phải là người tới trường tìm cậu rồi học cùng lần trước không?"

Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Thật ra tôi cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào..."

Ngũ Thanh Tuyết dùng răng chậm rãi cắn một hạt dưa nhỏ: "Cậu ngủ với anh ta rồi?"

"Gì?"

Thẩm Hiểu Hiểu thiếu điều nhảy dựng lên, vội vã nói: "Sao có thể!"

"Bình tĩnh đi," Ngũ Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cắn hạt dưa, "Không ngủ thì không phải sợ, anh ta thích cậu?"

"... Tôi cũng không biết."

Thẩm Hiểu Hiểu trả lời thật thà.

Một sợi tóc rơi từ bên tai cô xuống, Ngũ Thanh Tuyết duỗi tay sửa lại cho cô.

"Đừng luẩn quẩn trong lòng như vậy Hiểu Hiểu," Ngũ Thanh Tuyết nói, "Mọi người đều là người trưởng thành rồi, trai gái yêu nhau không có gì phải ngại cả. Không cần quá để ý tới cái nhìn của người khác, lời nói của họ cũng không thể làm cuộc sống của cậu tốt hơn."

"Tôi thật sự không phải đang ngại ngùng..."

Thẩm Hiểu Hiểu nói tóm tắt câu chuyện từ khi gặp Hoắc Thanh Huy cho cô ta nghe, mở tay ra: "Hiện giờ tôi cũng rất mơ màng, không rõ lắm rốt cuộc anh ấy có ý gì."

"Chắc chắn là coi trọng cậu rồi," Ngũ Thanh Tuyết cười, "Anh ta không nói trực tiếp với cậu à? Thật là ngoài lạnh trong nóng."

... Cái tính tình kia của Hoắc Thanh Huy, thật sự là có chút ngoài lạnh trong nóng.

"Trước tiên đừng nói tới anh ta đang nghĩ thế nào, tôi hỏi cậu một chút, Hiểu Hiểu, cậu nghĩ thế nào?"

Ngũ Thanh Tuyết chọt chọt cánh tay Thẩm Hiểu Hiểu, đôi mắt lập loè tinh thần hóng bát quái, "Cậu có thích anh ta không?"

"Chuyện này..." Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, có chút buồn rầu, "Tôi cũng không biết nói sao."

Đối với cô, Hoắc Thanh Huy là người cần được chăm sóc mà thôi, anh rất đáng thương.

Nhưng hiện tại, Hoắc Thanh Huy không cần người khác chăm sóc nữa, anh có thể tự mình sống thật tốt.

"Tôi cảm thấy, tôi chỉ xem anh ấy là bạn tốt thôi," Thẩm Hiểu Hiểu hạ xuống một cái kết luận, "Nếu như anh ấy thật sự thích tôi, tôi sẽ cảm thấy rất hoang mang."

Ngũ Thanh Tuyết lắc đầu nói: "Đáng tiếc."

"Hiểu Hiểu!"

Đất trời đang tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên một giọng nói vang trời, vẻ mặt Nghê Lạc cũng không đẹp lắm, cô ta bò lên giường, cầm điện thoại, thiếu chút nữa đập vào mặt Thẩm Hiểu Hiểu: "Cô lên hot search!"

Thẩm Hiểu Hiểu tập trung nhìn vào.

【 mới 】tấm màn đen của Đinh Thính Xuân trong《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》.