Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 27: Đến trường

Editor: Hoàng Thái Tử.

Bởi vì tới trường tìm Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy cố ý không mặc tây trang mà chỉ mặc sơ mi trắng quần tây đen.

Thân hình anh vẫn gầy yếu như cũ, nhưng cũng càng thêm thanh tú.

Thật ra anh chỉ lớn hơn Thẩm Hiểu Hiểu hai tuổi, hàng năm không ra nắng, làn da trắng nõn, mặt mũi như ngọc, nếu nói anh là sinh viên cũng không ai nghi ngờ.

Vẻ mặt Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"

Hoắc Thanh Huy giải thích: "Hôm nay em đóng máy, anh muốn mời em ăn một bữa cơm chúc mừng."

"Nhưng buổi chiều tôi còn có tiết, hơn nữa, anh mời tôi ăn cơm nhiều lần như vậy, lần này để tôi mời đi?"

Thẩm Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, thù lao đóng phim đã được chuyển vào tài khoản của cô, tuy rằng phải trả thuế khá cao nhưng tiền còn dư lại cũng là một con số khổng lồ.

Nghê Lạc đúng lúc này trở về từ WC, đi qua hai người, khi nhìn thấy mặt của Hoắc Thanh Huy thì ngẩn người, dưới chân tuy rằng không dừng lại nhưng đi được một khoảng rồi cô ta vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Thiếu chút nữa đυ.ng vào một bạn học nam đang cầm ly nước.

Hoắc Thanh Huy một lòng một dạ đặt hết lên người Thẩm Hiểu Hiểu, làm gì còn tâm trí đâu nhìn người khác, anh nhìn Thẩm Hiểu Hiểu không chớp mắt: "Anh có thể chờ em."

Thời gian nghỉ giữa tiết kết thúc rất nhanh, Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, không thể để anh đứng trơ trơ ở đây được.

Trong phòng học còn không ít chỗ ngồi trống, cô nghĩ giảng viên sẽ không để ý đến trong lớp có nhiều thêm một bạn học đâu...

"Nếu không anh ngồi trong lớp chờ tôi luôn đi," Thẩm Hiểu Hiểu đề nghị, "Bên ngoài lạnh lắm."

Hoắc Thanh Huy không có bất kỳ ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo sau cô vào phòng học.

Anh vừa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Anh lớn lên vốn dĩ đã đẹp, vóc người còn cao, người đã từng trải qua không ít chuyện nên khí chất xuất sắc hơn người.

Tuy rằng nói trong trường trai xinh gái đẹp nhiều như mây, nhưng mọi người không ngại nhìn thêm người càng đẹp trai hơn để bổ mắt đâu.

Ngũ Thanh Tuyết không nghĩ tới anh sẽ bước vào, cười chế nhạo, dịch vào bên trong một chỗ, nhường ra hai chỗ trống gần đường đi.

Thẩm Hiểu Hiểu ngồi vào gần cô ta.

Ngũ Thanh Tuyết liếc mắt nhìn Hoắc Thanh Huy một cái, kề tai nói nhỏ với Thẩm Hiểu Hiểu: "Soái ca này từ đâu tới vậy? Lúc đóng phim quen biết hả? Là người mới sao? Tôi chưa từng thấy luôn."

Thẩm Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Nói ra có lẽ cậu không tin, nhưng đây là đàn em mà tôi từng che chở thời còn học sơ trung đấy."

Khi cô nói chuyện, Hoắc Thanh Huy vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe lén, sau khi nghe rõ lời cô nói, khoé môi cong lên.

Che cũng che không được ý cười.

Ngũ Thanh Tuyết vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Cậu còn quen nhiều soái ca không? Có thể giới thiệu cho tôi một người không?"

Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không có, chỉ có người này mới đẹp thôi."

Cô đang khen mình đẹp kìa!

Trong lòng Hoắc Thanh Huy không tự chủ đập bum ba đa bum không ngừng.

Ngay lúc này, anh bỗng nhiên cảm giác bả vai mình bị người ta chọt chọt.

Tươi cười vừa rồi lập tức biến mất không thấy dấu vết, Hoắc Thanh Huy quay đầu lại, thấy khuôn mặt cười hì hì vui vẻ của Nghê Lạc.

Cô ta cầm bút, đôi mắt xoay tròn, nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết Bùi Nhã Nhàn không?"

Tên này nghe có chút quen tai.

Hoắc Thanh Huy nghĩ nghĩ, à, là cô bạn gái kia của Hoắc Thanh Hi.

Nghê Lạc còn đang chờ anh trả lời.

Cô gái trước mắt, tuy rằng cười đến mức mi mắt cong cong, nhưng lại làm người ta có chút không thoải mái.

Cười quá giả tạo.

Anh nói: "Chưa từng nghe."

Tiện đường quay mặt đi.

Nụ cười của Nghê Lạc cương cứng trên mặt.

Cô ta cắn cắn môi, mở điện thoại ra, chụp trộm một tấm bóng dáng của Hoắc Thanh Huy, sau đó nghiêng người chụp một bên sườn mặt của anh rồi gửi cho Bùi Nhã Nhàn.

【 Chị họ, người này có phải là anh rể họ không? 】

Nghê Lạc và người chị họ này quan hệ không phải là rất tốt, hai người từ nhỏ đã giành giật đồ chơi, lớn lên thì giành quần áo.

Tuy nói sau đó Bùi Nhã Nhàn làm người mẫu, một bước lên trời thì hai người cũng không liên lạc gì nhiều lắm, nhưng Nghê Lạc biết người chị họ này xem như cũng bước nửa chân vào giới hào môn, vì cô ta sắp thành hôn với nhị công tử Hoắc gia Hoắc Thanh Hi.

Hoắc Thanh Hi hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc điều hành ở Anh Ngu, nhưng cô ta nghe chị họ nói, thân thể của chủ tịch Hoắc Thanh Huy không tốt, quan hệ với ba mình cũng không thân thiết gì, Anh Ngu sớm hay muộn gì cũng sẽ là của Hoắc Thanh Hi.

Chờ đến khi chị họ đã gả cho Hoắc Thanh Hi, Nghê Lạc cô ta muốn tiến vào giới giải trí còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nghê Lạc chưa từng thật sự gặp qua Hoắc Thanh Hi, nhưng đã thấy Bùi Nhã Nhàn chụp ảnh chung với anh ta, soái khí bức người.

Chỉ tiếc mới nhìn có vài lần, cô ta không nhớ rõ khuôn mặt đó cho lắm, chỉ mang máng nhớ một chút, khuôn mặt đó cực kì giống người đang ngồi đằng trước này.

Bùi Nhã Nhàn gần đây hình như phải ra nước ngoài biểu diễn, khác biệt múi giờ nên không thể trả lời cô ta ngay được. Mà Nghê Lạc càng cân nhắc lại càng cảm thấy người ngồi trước mặt mình chính là Hoắc Thanh Hi.

Cô ta nghe nói, Thẩm Hiểu Hiểu ký hợp đồng với Anh Ngu, người biểu diễn hệ chuyên nghiệp đi tới phỏng vấn chỉ một chút là rớt, Thẩm Hiểu Hiểu chỉ là một diễn viên quần chúng, sao có thể ký hợp đồng thành công được?

Bộ phim《 giày thủy tinh 》kia Nghê Lạc cũng xem rồi, kỹ thuật diễn của Thẩm Hiểu Hiểu cũng không được coi là quá tốt, suất diễn cũng không nhiều, rating thì có thể nói là nằm liệt giữa đường, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào là sẽ nổi tiếng.

Cô có tư cách gì mà ký hợp đồng với Anh Ngu chứ? Nhất định là làm chiêu trò gì đó.

Nếu như người trước mặt này là Hoắc Thanh Hi vậy thì mọi thứ đều có thể thuyết phục.

Nghê Lạc từng nghe mợ cố ý giả vờ vô tình như giận dỗi, nói Hoắc Thanh Hi rất lăng nhăng, mà con gái nhà mình phải cưới anh ta, thật là uỷ khuất.

Nhưng bà ta không nghĩ tới, Bùi Nhã Nhàn dù sao cũng chỉ là người mẫu mà thôi, làm gì có cửa so sánh với Hoắc gia.

Cô ta cắn cắn môi.

Thẩm Hiểu Hiểu và người đàn ông nhỏ giọng nói cái gì đó, người đàn ông cười cong mi mắt, nốt ruồi lệ dưới mắt thấy được rất rõ ràng.

Nghê Lạc nhịn không được mở điện thoại nhìn một lần.

Vẫn trống không, không có chút hồi âm nào.

Mãi cho đến khi tan học, Nghê Lạc vẫn không chờ được câu trả lời của Bùi Nhã Nhàn.

Khi thấy Hoắc Thanh Huy và Thẩm Hiểu Hiểu dọn dẹp mọi thứ xong rồi, chuẩn bị rời đi, cô ta nói với những người khác có người chờ lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng học.

Đi theo đằng sau hai người bọn họ, cô ta nhìn Thẩm Hiểu Hiểu leo lên một chiếc xe màu đen.

Nghê Lạc càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Ngón tay cô ta bay nhanh, nhắn thêm một tin nhắn cho Bùi Nhã Nhàn.

【 Chị họ, em thấy anh rể họ cặp kè với một con nhỏ trong lớp em. 】

Thẩm Hiểu Hiểu nói muốn mời Hoắc Thanh Huy ăn cơm, tất nhiên là để anh chọn nơi để ăn rồi.

Hoắc Thanh Huy mới đầu nói ăn xung quanh trường được rồi, Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu nói không được.

Những lần trước Hoắc Thanh Huy mời cô ăn cơm, có lần nào không phải là hoàn cảnh thanh lịch sáng sủa, đồ ăn tinh xảo ngon miệng đâu chứ?

"Anh không cần tiếc tiền cho tôi đâu," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Bây giờ tôi là người có tiền, nếu như anh lại chọn những nơi như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh đang xem thường tôi."

Cô nói như vậy, Hoắc Thanh Huy đành phải chọn quán lại lần nữa.

Khi chờ đồ ăn bưng ra, Hoắc Thanh Huy hỏi dự định của cô: "Sắp tới em còn muốn diễn tiếp không? Hay là muốn nghỉ ngơi một thời gian đã?"

"Nghỉ ngơi trước đi," Thẩm Hiểu Hiểu thành thật trả lời, "Khuyết điểm cả người tôi quá nhiều, trước đây còn không rõ, sau khi giao lưu nhiều với các tiền bối trong đoàn làm phim thì tôi mới biết mình gà noop bao nhiêu."

Lời này không phải giả, cô vốn không phải xuất thân chính quy, làm sao có thể so sánh với các tiền bối đã lâu trong ngành?

Thẩm Hiểu Hiểu không cam lòng chỉ làm một bình hoa, nhất định phải cố gắng và trả giá gấp mười.

"Chân em bây giờ sao rồi? Còn đau không?"

"Đã sớm không đau nữa rồi, bình phục rất tốt."

Thẩm Hiểu Hiểu nói, còn muốn vỗ vỗ chân làm mẫu cho anh.

Nhưng tay cô vừa mới nâng lên, Hoắc Thanh Huy lập tức nghiêng người nắm lấy: "Đừng, bác sĩ nói còn phải chăm sóc thêm."

Tay anh rất lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay cô, đại khái khi còn nhỏ đã phải làm việc nhiều, tay anh cực kì thô ráp, lòng bàn tay có không ít vết chai.

Cứng cứng, có chút nóng.

Hoắc Thanh Huy buông lỏng tay ra, nói câu "Xin lỗi", nhưng trong lòng còn đang âm thầm nhớ mong sự mềm mại mình vừa nắm.

Nhỏ nhắn, mềm mụp, cực kỳ giống viên kẹo bông gòn lần đầu tiên anh ăn.

Anh đều không thể bỏ được.

Món thứ nhất được bưng ra là khoai lang nướng cắt khoanh tròn, Thẩm Hiểu Hiểu gắp cho anh một miếng, chính mình cũng ăn một cái. Vừa mở ra, vỏ ngoài đen cháy, bên trong lại mềm mại ngọt ngào, đại khái là ngọt quá nên Thẩm Hiểu Hiểu chỉ cắn một ngụm, nóng tới đầu lưỡi, lại ngại nhổ ra nên chỉ mở miệng quạt gió vào.

Cái miệng nhỏ nhắn, cánh môi căng đầy, nhìn qua... Còn ngon miệng hơn đẹp mắt hơn đống đồ ăn này nhiều.

Cái cảm giác bồng bềnh hây hẩy lại nổi lên, nội tâm Hoắc Thanh Huy nôn nóng bất an, anh muốn đi tới ôm cô, nói bên tai cô bản thân mình nhớ nhung cô bao nhiêu, khát vọng cô bao nhiêu.

Nhưng mà không được.

Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên đứng lên, doạ Thẩm Hiểu Hiểu sợ: "Sao vậy?"

Anh nói: "Anh vào WC."

Ào ào.

Mở vòi nước lạnh hết cỡ, Hoắc Thanh Huy duỗi tay hứng một tay tràn đầy, hất lên mặt.

Nước lạnh lẽo cũng không thể làm khô nóng trong lòng anh bình tĩnh lại.

Lại tái phát nữa.

Hai tháng gần đây, cảm xúc của anh vẫn luôn dao động giữa hai giai đoạn hưng cảm và trầm cảm.

Anh chán ghét giai đoạn trầm cảm khiến nội tâm anh vừa bất lực vừa sợ hãi, nhưng cũng sợ giai đoạn hưng cảm khiến cả người anh lâng lâng và lòng tự tin bộc phát vô hạn.

Đặc biệt là cái sau.

Cảm giác này khiến thần kinh anh căng chặt, như sắp nổ tung.

Lau khô tay, sửa sang lại tóc tai lần nữa, Hoắc Thanh Huy ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh đã bình tĩnh lại, không còn nôn nóng bất an như vừa rồi nữa.

Trên tấm thảm mềm mại ngoài hành lang, có một cô gái đang đứng bên cạnh, cắn môi, nhút nhát sợ hãi nhìn anh.

Là cô gái ngồi phía sau Thẩm Hiểu Hiểu, người hỏi anh có quen biết Bùi Nhã Nhàn hay không.

Mắt Hoắc Thanh Huy nhìn thẳng, đi qua bên người cô ta.

"Anh đứng lại."

Nghê Lạc gọi anh.

Dưới chân Hoắc Thanh Huy không hề dừng lại.

Nghê Lạc nóng nảy, cô ta chạy đến trước mặt Hoắc Thanh Huy, vươn tay cản anh lại.

Nghê Lạc lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thanh Huy, kiên định nói: "Hoắc tiên sinh, mong anh đừng phụ lòng chị họ của tôi."