Tây Du Ký

Chương 63: Hai thầy đánh quái vỡ long cung Các thành trừ yêu thâu bửu bối

Khi ấy chúa tôi kinh hãi, lạy thinh không rồi lạy Tam Tạng và Sa Tăng.

Vua Tế Thại phán khen rằng:

– Quả nhơn mắt thịt, ngỡ lịnh đồ có sức mạnh nên bắt đặng yêu quái mà thôi. Bây giờ thấy đằng vân mới biết thần tiên giáng hạ! Xin Lão Phật và Bồ Tát từ bi miễn chấp.

Bá quan văn võ thấy vua kính trọng Tam Tạng, Sa Tăng như vậy, càng cung kính mười phần.

Nói về Tôn Hành Giả với Bát Giới đằng vân tới núi Loạn thạch, đứng trên miệng ao Bích ba, Tôn Hành Giả hóa thiết bãng ra cái dao, cắt tai Hắc ngư tinh và môi dưới Niêm ngư tinh, rồi nói rằng:

– Có Tề Thiên đại thánh là Tôn gia gia ở đây, bảo nó đem bữu bối trả lại cho mau, kẻo chết hết cả lũ!

Nói rồi quăng cặp yêu xuống ao.

Hai con quái ấy mang xiềng lặn mất, chạy vào cung báo rằng:

– Ðại vương ôi, chắc là mang hại!

Khi ấy Vạn Thánh long vương đương ngồi uống rượu với Cửu Ðầu phò mã.

Xảy nghe tin ấy, liền ngưng chén rượu hỏi rằng:

– Chuyện chi mà mang tai mắc họa?

Hai con quái ấy thưa rằng:

– Chúng tôi đi tuần tháp hồi hôm, chẳng ngờ Ðường Tăng và Hành Giả quét tháp, chúng tôi bị Tôn Hành Giả bắt xiềng lại đem giải tới đền. Nay Tôn Hành Giả và Bát Giới dẫn chúng tôi đến mé ao, cắt tai và môi dưới lại tha về mà dặn rằng: Có Tề Thiên đại thánh Tôn gia gia đến đòi bửu bối, bảo Ðại vương đem trả cho mau.

Vạn Thánh long vương nghe nói hồn vía lên mây, run lặp cặp nói với phò mã rằng:

– Hiền tế ôi! Phải là ai còn dám đôi co, chứ như nó chẳng nên cự địch.

Cửu Ðầu phò mã cười rằng:

– Xin nhạc phụ đừng lo việc ấy làm chi. Bởi ngu tế tập rèn võ nghệ từ nhỏ đến nay, bốn biển cũng biết danh hết thảy. Tôi từng cự với nhiều tay hào kiệt, nay lại sợ nó hay sao? Ðể tôi ra đánh ba hiệp, đem thủ cấp hai gã vào nạp trước đền.

Nói rồi nai nịt, cầm cái Nguyệt nha sản nhảy lên mặt nước kêu lớn hỏi rằng:

– Tề Thiên đại thánh nào ở đâu, sao dám đến đây nạp mạng?

Tôn Hành Giả nói:

– Tôn gia gia của ngươi ở đây?”Cửu Ðầu phò mã nói:

– Ta nghe tiếng ngươi là sãi thỉnh kinh, sao lại gánh việc trần tục? Ta ăn cắp bữu bối nước Tế Thại, cũng không can cớ chi ngươi? Sao lại hành hà binh tướng ta, hãy còn tìm tới đây mà gây gổ nữa?

Tôn Hành Giả đáp rằng:

– Ngươi nói nhiều điều không thông lắm! Ta tuy không phải tôi con nước Tế Thại mặc lòng, song tại ngươi mưa ố tháp vàng, ăn trộm bửu bối, báo hại các sãi chùa Kim quang bị hàm oan khảo chết nhiều mạng! Những sãi còn sống thì bị xiềng tỏa mấy năm nay! Ta cũng là sãi tu hành, lẽ nào chẳng cứu người đồng đạo?

Cửu Ðầu phò mã đáp rằng:

– Nói như vậy thì chắc ngươi quyết tranh cao thấp! Lời xưa nói: Việc võ chẳng nên dùng, vì một thác một sống. Nếu ta giao chiến e rủi ro thiếu kẻ khinh.

Tôn Hành Giả nghe nói nổi giận hét lớn rằng:

– Loài yêu quái tài phép bao nhiêu, mà dám khoe mình như vậy.

Nói rồi giá thiết bãng đập liền.

Cửu Ðầu phò mã đưa Nguyệt nha sản đỡ rồi đánh lại hai mươi hiệp đồng lực, chưa biết hơn thua.

Bát Giới thấy hai người mè trận liền lén ra sau lưng Cửu Ðầu phò mã, giơ đinh ba đập đùa. Chẳng ngờ Cửu Ðầu phò mã cốt là chín đầu, tới mười tám con mắt, nên ngó thấy Bát Giới ở sau lưng mới giữ gìn trước.

Khi ấy Bát Giới đập xuống một cái, Cửu Ðầu phò mã giơ cán Nguyệt nha sản đỡ liền. Tôn Hành Giả đập một Thiết bãng, Cửu Ðầu phò mã đưa lưỡi Nguyệt nha sản ra đỡ, cán đỡ với Bát Giái, lưỡi cự với Ngộ Không! Rán chịu đặng sáu bảy hiệp, Cửu Ðầu phò mã liệu bề cự không lại liền nhào xuống một cái, hiện nguyên hình là thú chính đầu lại có cặp cánh, hình tướng dữ dằng! Bát Giới xem thấy kinh hãi nói rằng:

– Anh ôi! Tôi thuở nay chưa thấy con gì dị kỳ như vậy, không phải cầm cũng không phải thú, chẳng biết nó là vật gì sanh ra!

Tôn Hành Giả nói:

– Ta cũng lấy làm lạ lùng, vì chưa từng thấy. Vậy thì chúng ta đuổi theo đánh nó cho mau.

Nói rồi đồng đằng vân bay theo. Con thú ấy quạt cánh bay đảo qua gần Bát Giái, giữa lưng ló ra một cái đầu rất dài, miệng lớn va đỏ như chậu máu, táp đầu Bát Giới kéo xuống ao Bích ba.

Rồi hiện hình người nắm đầu Bát Giới vật xuống trước sân, truyền tiểu yêu trói lại, rồi khiêng Bát Giới về dinh.

Vạn Thán long vương mừng rỡ khen rằng:

– Thiệt hiền tế có tài mới bắt đặng nó.

Nói rồi truyền dọn tiệc rượu ăn mừng.

Nói về Tôn Hành Giả ngó thấy yêu tinh bắt Bát Giới thì ngẩm nghĩ rằng:

– Con yêu nầy thiệt dữ quá! Nếu ta về thuật lại chi khỏi chúa tôi nước Tế Tại cười chê. Còn tính bề đánh thì có một mình, cự sao lại chúng nó. Vì ta đánh dưới nước không quen. Chi bằng đi thám thính coi thể nào, rời tính mới đặng.

Nghĩ rồi hóa ra con cua, nhãy xuống ao lặn như khi trước, vì đường cũ đã quen. Bò tới ngoài rào thấy Vạn Thánh long vương nội nhà ăn tiệc, Tôn Hành Giả không dám bò gần. Ngó thấy mấy con tôm và mấy con cua đương chơi giởn, Tôn Hành Giả men lại hỏi thăm rằng:

– Phò Mã gia gia bắt được hòa thượng mỏ dài, còn sống hay chết?

Mấy con cua đáp rằng:

– Hãy còn sống, bị trói tại hiên Tây, nó đương rên hì hì đó.

Tôn Hành Giả nghe nói, lén bò qua mé Tây, thiệt thấy Bát Giới bị trói vào cây cột, đương rên siết vì bởi trầy đầu.

Khi ấy Tôn Hành Giả bò lại gần, kêu:

– Bát Giái.

Rồi lấy càng kẹp đứt sợi dây. Lại bảo rằng:

– Mau lén trốn đi cho khỏi.

Bát Giới nói:

– Anh ôi! Ðinh ba tôi nó cất trong đền. Nếu tôi lén trốn đi tay không; rủi gặp nó lấy chi mà đỡ gạt?

Tôn Hành Giả nói:

– Ngươi hãy ra ngoài hè chờ ta một chút thì có.

Nói rồi liền tàng hình vào đền, lấy Ðinh ba đưa cho Bát Giái.

Bát Giới mừng rở nói rằng:

– Anh lên mé ao hờm đó, để Lão Trư thừa cơ xông vào phá đền, nếu mặc may thắng trận cũng tốt, bằng thua thì chạy lên mé ao, sẳn có anh tiếp cứu.

Tôn Hành Giả y kế đi liền.

Còn Bát Giới vác Ðinh ba vào đền đυ.ng ai đập nấy. Loài thủy tộc kinh hãi vào báo rằng:

– Hòa Thượng mỏ dài bứt dây rồi xông vào đền làm hổn.

Vạn Thánh long vương và Cửu Ðầu phò mã trở tay không kịp, chạy vào cung trốn với nhau. Bát Giới thừa thắng phá cửa đập đồ tan nát.

Còn Cửu Ðầu phò mã đem công chúa giấu vào cung, rồi lấy Nguyệt nha sản ra mở cửa cung nạt rằng:

– Mi là đứa thô tục, sao dám làm cho gia quyến ta giựt mình?

Bát Giới đáp rằng:

– Chuyện nầy chẳng phải tại ta đâu! Bởi ngươi rước ta về mà phá nhà đó. Ngươi muốn êm thì trả bửu bối lại, đặng đem về cho vua Tế Thại thì thôi. Bằng không thời ta gϊếŧ hết cả ổ.

Cửu Ðầu phò mã nổi xung, nghiến răng đánh với Bát Giái.

Khi ấy Vạn Thánh long vương đã hết hãi kinh, liền dẫn Long tử Long tôn kéo binh yêu trợ chiến với phò mã.

Bát Giới biết thân mình không ai tiếp, nên bại tẩu rồi chạy lên mé ao.

Vạn Thánh long vương dẩn con cháu theo đuổi riết.

Tôn Hành Giả thấy Bát Giới nhảy lên rồi, thì cầm Thiết bãng hờm đó.

Xảy thấy Vạn Thánh lão long vương ló đầu lên, Tôn Hành Giả xáng Thiết bãng nhằm đầu Vạn Thánh long vương bể nát sọ, máu ra đỏ ao, thây phơi mặt nước Long tử, Long tôn kinh hãi chạy mất. Cữu Ðầu phò mã đem thây cha vợ về cung.

Còn Tôn Hành Giả và Bát Giới không theo, ngồi tại mé ao đàm đạo.

Xảy nghe gió thổi vo vo, từ hướng Tây thổi qua hướng Nam thấm thoát.

Tôn Hành Giả coi rõ là Nhị Lang hiển thánh đi săn với sáu người em, có dắt muông và đem ó.

Còn bảy anh em mang cung tên và cầm khí giái, đi bộ hăm hở mười phần! Tôn Hành Giả nghĩ rằng:

– Ấy là ngặt hổ mặt với anh Hiển thánh, vì khi trước bắt mình.

Nghĩ rồi nói rằng:

– Hiền đệ, hãy đón đầu mấy người ấy mà kêu rằng:

– Chơn quân, xin dừng lại một chút. Ðợi Hiển thánh trụ lại, ta sẽ ra mắt hỏi thăm.

Bát Giới y lời, nhảy lên mây, đón đầu kêu lớn rằng:

– Xin chơn quân dừng lại một chút, có Tề Thiên đại thánh muốn xin ra mắt.

Nhị Lang hiển thánh trụ lại hỏi rằng:

– Tề Thiên đại thánh đang ở đâu?

Bát Giới nói:

– Ở dưới chơn núi Loạn thạch.

Nhị Lang hiển thánh truyền sáu em đồng xuống ra mắt Tề Thiên đại thánh.

Tôn Hành Giả kêu tặng Nhị Lang hiển thánh là đại ca.

Nhị Lang hiển thánh nắm tay Hành Giả mà hỏi rằng:

– Ðại Thánh khỏi nạn, nay đã tu hành không bao lâu cũng thành công, tôi lấy làm mừng lắm!

Tôn Hành Giả nói:

– Tôi chưa biết ngày nào mà thành công! Nay đi ngang nước Tế Thại, gặp các sãi mắc hàm oan, vì yêu tinh trộm bửu bối trên tháp, nên tôi đi đánh yêu mà đòi bữu bối, thời may thấy đại ca nên tôi mừng thầm, muốn cầu anh trợ lực, song chẳng biết có thương em mà giúp chăng?

Nhị Lang hiển thánh cười rằng:

– Tôi ở không vô sự, nên săn bắn loài hồ ly mà giải buồn, cũng có ý cứu dân luôn thể. Nay Ðại Thánh đã cậy, lẽ nào chúng tôi chẳng hết lòng? Song chẳng hay con quái ấy tên chi. Ở động nào làm lộng như vậy?

Tôn Hành Giả nói:

– Ðại ca quên hay sao? Ðây là núi Loạn thạch, có ao Bích ba.

Vạn Thánh Long vương là đầu giọc.

Nhị Lang hiển thánh nghe nói sững sờ! Liền hỏi rằng:

– Vạn Thánh Lão long không hay sanh sự, lẽ nào lại ăn trộm bữu bối trong chùa?

Tôn Hành Giả thuật chuyện rể Vạn Thánh ăn trộm bữu bối vân vân…rồi nói rằng:

– Tôi đã đập Vạn Thánh Lão Long chết rồi, nên chúng nó đương tẩn liệm. Anh em tôi thương nghị, muốn đi khiêu chiến, thời này gặp anh trợ lực chắc đắc thắng chẳng sai.

Nhị Lang hiển thánh nói:

– Ðã gϊếŧ Lão Long rồi, thì thừa dịp nầy đánh bắt Cửu Ðầu phò mã và trừ các yêu tinh.

Bát Giới liền nói:

– Phải phải, ngặt trời gần tối, biết tính làm sao?

Nhị Lang hiển thánh nói:

– Tôi có đem đồ ăn và rượu theo đây. Vậy thì anh em đồng lên núi, ăn uống cho vui, rạng ngày sẽ khiên chiến.

Tôn Hành Giả và Bát Giới y lời, đồng lên non uống rượu, nương màn trời chiếu đất, nhờ quạt gió đèn trăng.

Rạng ngày Bát Giới còn hơi xoàng xoàng, liền đứng dậy xách đinh ba nói rằng:

– Trời sáng rồi, lão Trư đi khiêu chiến.

Nói rồi xách xăn áo, nhảy xuống ao Bích ba.

Lúc ấy Long tử đương bận áo tang, ôm thây cha mà khóc, còn Long tôn với phò mã đương sửa soạn quan tài đàng sau.

Vừa ưa Bát Giới xông vào, đập Long tử một Ðinh ba chết tốt!

Long bà vừa mới ló ra ngó thấy, liền sửng sốt chạy vào cung khóc rống lên rằng:

– Hòa Thượng mỏ dài đập con ta chết.

Cửu Ðầu phò mã nghe nói nổi nóng, cầm Nguyệt nha sản dẩn Long Tôn ra trước đánh liền. Bát Giới và đánh và chạy, tới ao liền nhảy lên trên.

Cửu Ðầu phò mã và Long tôn nhảy theo hổn chiến, bị Tôn Hành Giả và Thất thánh phủ vây, bằm Long tôn đứt làm hai đoạn!

Khi ấy Cửu Ðầu phò mã cự không lại, liền hiện nguyên hình quạt cánh bay cao 2 trượng. Nhị Lang hiển thánh lấy cung và đạn vàng bắn lên, con thú Cửu Ðầu tràng khỏi, liệng ngang muốn xớt Nhị Lang hiển thánh, chẳng ngờ con Hạo thiêu khuyển ở sau lưng Nhị Lang hiển thánh thấy con quái ấy ló cái đầu sau lưng ra, thì con chó nhảy bổ lên cắn ngang cần cổ đứt nghiến, máu chảy ròng ròng!

Con quái ấy kinh hoàng, vỗ cánh bay thẳg qua biển Bắc, Bát Giới quyết đuổi theo; Tôn Hành Giả cản rằng:

– Nó đã túng cùng mình chẳng nên đuổi. Vã lại nó bị chó cắn đứt đầu, không lẽ sống đặng. Ðể ta biến hình nó, ngươi rẻ nước ra đi và giả đò theo đuổi, đặng ta vào cung gạt Công Chúa đưa bửu bối cho thành công.

Nhị Lang hiển thánh nói:

– Nói như vậy cũng phải, song để giống độc ấy sanh sản ra nhiều, chắc đời sau bị hại!

Thiệt quả như vậy, nên nay còn có giống thú chín đầu có cánh, mà sau lưng máu nhểu ướt hoài, gọi là Cửu đầu trùng đích huyết, là giống ấy lai sanh.

Khi ấy Bát Giới y lời Hành Giả, theo đuổi phò mã giả luôn luôn.

Phò Mã giả làm bộ thối lui. Vạn Thánh công chúa hỏi:

– Phò Mã hãi kinh chuyện chi vậy?

Phò Mã giả nói:

– Bát Giới thừa thắng đuổi theo, ta sợ nó vào đến đáo soát cỏ chi và xá lợi. Nên ta chạy vào trước bảo nàng đưa hai món ấy ta cất cho kỹ càng.

Công Chúa mắc kế, vào phòng lấy cái hộp bằng vàng và cái hộp bằng ngọc đựng báu xá lợi, cái hộp ngọc đựng cỏ linh chi, đều còn nguyên hiện.

Phò Mã giả lấy lận lưng rồi bôi mặt, hiện nguyên hình Hầu Vương!

Vạn thánh công chúa thất sắc, biết mình mắc mưu, liều mạng kéo lưng giựt hộp. Chẳng ngờ Bát Giới chạy tới, đập công chúa chết ngay.

Long bà hoảng hồn chạy đại.

Bát Giới đuổi theo, Tôn Hành Giả can rằng:

– Ðừng có gϊếŧ hết, để bắt sống Long bà dẫn về nạp làm tang.

Bát Giới nghe nói thôi đánh, Long bà hiện nguyên hình, Bát Giới bắt rồng cái dẫn lên miệng ao, Tôn Hành Giả đi theo bén gót.

Ðoạn Tôn Hành Giả lên mé, đưa hai cái hộp cho Nhị Lang hiển thánh xem và nói rằng:

– Nhờ oai huynh trưởng nên trừ đặng loài yêu, và thâu bửu bối về nước Tế Thại.

Nhị Lang hiển thánh kiếu rằng:

– Nay Ðại Thánh đã thành công rồi, anh em tôi đồng từ giã.

Nói rồi bảy anh em đằng vân về Quán giang khẩu.

Còn Tôn Hành Giả bưng hai cái hộp, Tôn Hành Giả kéo rồng cái, đồng đằng vân về đền. Các sãi chùa Kim quang đồng lạy mừng, chúa tôi đều bái tạ.

Tôn Hành Giả nói:

– Chúng tôi đã gϊếŧ loài yêu và lấy bửu bối lại, có dẫn rồng cái là Long bà theo đây.

Vua Tế Thại mừng rỡ ngợi khen, truyền dọn yến chay thiết đãi. Tam Tạng tâu rằng:

– Khoan đã, xin đợi học trò tôi để bửu bối lên tháp như xưa, rồi sẽ hầu tiệc.

Vua Tế Thại phán hỏi rằng:

– Long bà là rồng cái, mà biết nói tiếng người chăng?

Bát Giới nói:

– Long bà là vợ Vạn Thánh long vương, lẽ nào không biết nói tiếng người, thì khai việc ăn trộm bửu bối cho rõ?

Long bà khai rằng:

– Tôi chẳng hề dụ vào việc ăn trộm bữu bối, ấy là chồng tôi nghe lời thằng rễ bất lương là Cửu đầu Trùng, ba năm trước làm mưa huyết rồi ăn trộm hột xá lợi.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Còn cỏ linh chi nầy, ngươi ăn trộm của ai?

Long bà nói:

– Vạn thánh công chúa là con gái tôi lén tới trước đền Linh hư bứng bụi cỏ chi chín lá. Nếu hột xá lợi để gần cỏ linh chi, thì ngàn năm cũng chiếu sáng không lu, như lấy bụi cỏ ấy quét xuống đất, cũng chiếu hào quang muôn trượng. Nay người đã lấy bữu bối lại thêm đoạt cỏ linh chi, thì cũng nên tha tôi làm phước! Vì đã gϊếŧ chồng con và cháu nội của tôi, với công chúa, tính là bốn mạng.

Tôn Hành Giả nói:

– Phải, nội nhà không lẽ gian hết, cũng nên thứ tội cho ngươi. Song ngươi phải ở hoài chỗ nầy mà giữ gìn cái tháp mới đặng!.

Long bà nói:

– Thà sống cực cũng còn hơn thác, sai việc chi tôi cũng phải vưng.

Tôn Hành Giả truyền đem xiềng lại, lấy dùi dùi xương cổ Long bà xỏ dây sắt xiềng vào cột tháp. Rồi mời vua quan vào chùa, xem để bửu bối trên tháp.

Khi ấy vua quan và Tam Tạng, Sa Tăng đồng đến chùa thấy Tôn Hành Giả đem bửu bối lên từng thức mười ba để hột xá lợi trong bình bằng ngọc. Rồi niệm chú thâu Chư thần mà truyền thinh không rằng:

– Các thần phải nhớ cứ ba ngày cho Long bà ăn no một bữa, giữ như vậy luôn luôn, nếu sai ngoa thì ta xử tử.

Tôn Hành Giả dặn vừa dứt lời, nghe tiếng dạ thinh không, ai nấy đều lấy làm lạ!

Khi ấy Tôn Hành Giả cầm bụi cỏ linh chi quét mười ba từng tháp, hào quang chiếu sáng thấu trời. Quét rồi đem bụi cỏ ấy để theo bình ngọc.

Vua quan thấy bửu bối chiếu sáng hơn xưa càng thêm mừng rỡ.

Vua Tế Thại tạ ơn rằng:

– Nếu không có lão Phật với ba vị Bồ Tát đến đây, thì làm sao mà minh được việc oan ức.

Tôn Hành Giả nói:

– Bệ Hạ ôi! Hai chữ Kim quang không tốt, vì mau sáng chẳng bền! Ðể tôi cải hiệu chùa là Phục Long Tự, thì càng tốt hơn xưa.

Vua Tế Thại y lời, truyền thay tấm biển khác, đề bảy chữ như vầy:

– Sắc kiến Hộ Quốc Phục Long Tự.

Truyền chỉ rồi mời bốn thầy trò ngồi vào tiệc, đãi đằng càng hậu hơn xưa. Mản tiệc rồi truyền đòi thợ vẽ hình bốn thầy trò, đề danh hiệu rõ ràng, treo tại lầu Ngũ phụng, rồi đem bạc vàng châu báu đền ơn, thầy trò không nhận vua kiếp truyền bày loan giá đặng đưa bốn thầy trò.