Tây Du Ký

Chương 62: Tam Tạng có lòng quét tháp Ngộ Không gặp dịp bắt yêu

Nói về bốn thầy trò đi đặng tám trăm dặm đường.

Tới hết mùa đông lạnh lẽo, xa xa thầy thành trì nước khác.

Tam Tạng dừng ngựa nói rằng:

– Ngộ Không, lầu đài nào đó vậy?

Tôn Hành Giả coi rồi nói rằng:

– Chắc là thành vua thời phải.

Tam Tạng nghe giục ngựa tới, thấy chợ búa đông đầy, người bộ hành như kiến.

Ði một đỗi thấy thầy than rằng:

– Rất đỗi con thỏ chết, con chồn ngó thấy còn thảm thay, vì thương loài thú như nó. Huống chi mình gặp sãi mắc nạn mà chẳng động lòng? Vậy thời Ngộ Không hỏi thăm thử vài lời, coi các sãi ấy vì cớ nào mà mắc tội như vậy?

Tôn Hành Giả vưng lời, bước tới hỏi rằng:

– Mấy ông Hòa Thượng kia? Chẳng hay ở chùa nào, phạm tội chi mà mang gông mang xiềng như vậy?

Các sãi đồng quì xuống thưa rằng:

– Gia gia ôi! Chúng tôi ở chùa Kim quang, thiệt người ngay mà mắc nạn, oan ức biết chừng nào.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Chùa kim quang ở đâu?

Các sãi nói:

– Ði khỏi đường nầy thì tới.

Tam Tạng bước lại hỏi rằng:

– Các ông bị hàm oan làm sao?

Các sãi nói:

– Tuy gia gia ở phương xa mới đến đây, song chúng tôi có biết mặt. Ngặt chỗ nầy không dám nói cho cạn lời, xin vời vào chùa kim quang sẽ đàm đạo.

Tam Tạng nói:

– Phải.

Ðồng đi theo các sãi đến cửa núi, thấy trên có tấm biển đề bãy chữ vàng như vầy:

– Sắc kiến Hộ quốc Kim quang tự.

Nghĩa là: Vua lập chùa Kim quang để giúp nước. Tuy chùa cao lớn, ngặt bây giờ phong cảnh rất buồn.

Thiệt là:

Hoa rơi đầy đất chùa không sãi,

Chim nói rầy tai nẻo vắng người.

Tam Tạng xem thấy động lòng rơi lụy.

Các sãi mở cửa tam quan. Tam Tạng và Tôn Hành Giả, Bát Giái, Sa Tăng đồng vào lạy Phật.

Xong rồi xuống nhà phương trượng, thấy các sãi nhỏ bị xiềng trong gốc cột.

Tam Tạng xemthấy thãm thương!

Khi ấy các sãi đồng làm lễ hỏi rằng:

– Chẳng hay các lão gia ở Ðông Ðộ đến đây chăng?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Mấy thầy nầy có học quẻ vị bốc tiên tri tiên mới đặng như vậy

Các sãi nói:

– Chúng tôi không biết bói khoa chi hết. Bởi chúng tôi bị hàm oan khổ sở, cứ niệm phật, kêu trời có khi cảm động chư thần, nên hôm qua nội chùa đồng thấy một điềm chiêm bao như nhau. Thần nhơn mách bảo rằng: Có thánh tăng ở Ðông Ðộ Ðại Ðường, ngày mai đến cứu nạn. Bởi cớ ấy nên chúng tôi thấy các lão gia dị tướng, đi đến phải ngày, chúng tôi chắc là thánh tăng đến đây cứu nạn

Tam Tạng hỏi:

– Ðây là nước chi, các ông bị hàm oan làm sao; cắt nghĩa cho bần tăng rỏ?

Các sãi nói:

– Ðây là nước Tế thại, lớn hơn các nước xung quanh. Thường năm có bốn nước gần đến cống sứ, bốn nước gần ấy là: Phía Nam nước Nguyệt đa; phía Bắc nước Cao xương; phía Ðông nước Tây lương; phía Tây nước Bổn bát. Bốn nước ấy năm nào cũng đem ngọc lành châu sáng, gái tốt ngựa hay mà cống sứ cho bổn quốc, cầu xin khỏi chinh phạt nước mình.

Tam Tạng nói:

– Như vậy thì nước nầy là thượng bang, nên các nơi tùng phục, chắc là vua sáng tôi ngay, văn hiền vỏ chánh. Bởi vua có đạo, nên lân quốc mới kinh vì.

Các sãi nói:

– Vua đã không đạo, văn võ cũng chẳng hiền. Nguyên chùa Kim quang nầy thuở nay trên tháp hiện hào quang, ban đêm càng tỏ rạng hơn nữa, nên các nước ngó thấy kinh phục mười phần, thường năm đồng cống sứ. Chẳng ngờ cách ba năm trước, mồng một tháng bảy, nửa đêm trời mưa huyết, tháp ấy đỏ lòm, nên hào quang mất chiếu, hai năm nay bốn nước nhỏ không cống sứ nữa. Vua muốn hưng binh vấn tội bốn nước ấy, các quan văn vỏ tâu hồ nghi rằng:

– Chắc là các sãi chùa Kim quang ăn cắp bửu bối trên tháp vàng, nên mất hào quang. Các nước ngở bổn quốc đã suy rồi, nên không cống lể.

Vua tin lời sàm tấu, bắt chúng tôi lên khảo từ ngày. Thương hại cho mấy ông thầy già bị tra mà chết, mấy ông sồn sồn thì chết sau. Còn chúng tôi trai tráng, tốt sức chịu đòn, nên còn sống mà chịu hành tội. Nay tra khảo đã nhàm, mới đóng gông đóng xiềng lại đó. Xin lão gia xét lại, chúng tôi giữ gìn theo luật, lễ nào dám tham gian, có đâu lấy bữu bối trên tháp? Xin thánh tăng từ bi cứu nạn, công đức hằng hà

Tam Tạng nghe nói than rằng:

– Chuyện nầy thiệt u minh, thiệt khó nổi kêu nài lắm! Ngộ Không! Chừng nầy là bao giờ đó?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Chắc là giữa giờ thân

Tam Tạng nói:

– Ta muốn vào yết chúa, mà đổi giấy thông quan, ngặt việc của mấy thầy chưa rõ. Trước khi ta ra khỏi Trường An có lời nguyện rằng: Gặp miễu thì thắp hương, đến chùa thì lạy phật, gặp tháp thì quét tháp. Nay đến đây gặp chư tăng mắc nạn, cũng vì bữu tháp mà ra. Vậy thì ngươi bó cho ta một cây chổi mới, đặng ta tắm gội rồi, sẽ đi quét tháp. Hoặc may hào quang chiếu lại như cũ, ta sẽ tâu với chúa, xin xả tội chúng tăng.

Khi ấy các sãi nghe nói, liền chạy ra sau bếp, lấy búa đem đưa cho Bát Giới mà nói rằng:

– Xin gia gia chặt xiềng cho chúng nó đi dọn cơm dọn nước

Bát Giới cười rằng:

– Chẳng dùng búa làm chi, hãy cậy ông Hòa Thượng mặt có lông dài, bẽ xiềng như nháy mắt Tôn Hành Giả nghe nói, lại vuốt một cái, xiềng tỏa gảy ngang, vuốt cái xiềng nào, thì cái xiềng ấy gảy hết. Các sãi nhỏ mừng đặng sát xiềng, đồng chạy vào nhà trù nấu nước dọn cơm chay thiết đãi.

Ðoạn thầy trò Tam Tạng ăn uống xong rồi, thì trời đã tối.

Xãy thấy hai Hòa Thượng đem hai cây chổi mới, sải nhỏ thắp đèn, lại có một sãi nhỏ đến trước mặt Tam Tạng nói rằng:

– Bạch quá lão gia tôi đã hâm nước xong rồi, mời lão gia tắm gội

Tam Tạng tắm gội xong rồi, thay áo chẹt, cầm chổi lên quét tháp.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Trên tháp đã bị mưa huyết vấy rồi, lâu ngày không chiếu hào quang, e sanh vật dữ. Ðể tôi đi quét với thầy

Tam Tạng nói:

– Như vậy thì xong lắm!

Nói rồi thầy trò đồng lên bàn Phật thắp hương đèn.

Tam Tạng lạy và vái rằng:

– Ðệ tử là Trần Huyền Trang vưng lịnh Ðường hoàng đế, qua Tây Phương lạy phật thỉnh kinh. Nay đến nước Tế thại chùa Kim quang, thấy tháp báu bị uế nhơ, chúng tăng oan ức. Xin Phật từ bi cho rõ sự hàm oan của tăng chúng, thầy trò tôi cảm đức vô cùng.

Vái lạy xong rồi, Tôn Hành Giả mở cửa tháp và cầm đèn.

Tam Tạng bắt từng dưới quét lần lên trên, đặng bảy từng như vậy, thì đã tới canh ba.

Khi ấy Tôn Hành Giả thấy thầy mỏi mê quá, liền thưa rằng:

– Thầy đã mỏi mệt, để Lão Tôn quét thế cho.

Tam Tạng hỏi:

– Không biết tháp nầy cao mấy từng?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Từng nầy coi còn rộng lắm, tới từng chót ít nữa cũng còn sáu từng, chắc tháp nầy mười ba từng trọn

Tam Tạng nói:

– Phải rán quét cho hết, mới trọn lời nguyền

Nói rồi rán quét thêm ba từng, đau lưng mỏi cổ quá, liền ngồi xuống mà nói rằng:

– Ngộ Không, còn ba từng ngươi quét thế cho ta, chớ rán không nổi nữa.

Tôn Hành Giả phụng mạng quét từng mười một lên đến từng mười hai.

Xảy nghe tiếng rầm rì trên từng chót, Tôn Hành Giả lấy làm lạ nghĩ rằng:

– Lạ nầy! Chừng nầy đà canh ba còn ai nói chuyện trên tháp! Chắc là yêu quái mà thôi. Ðể coi thử vật gì cho biết.

Nghỉ rồi chun ra đứng thinh không ngó vào từng chót, thấy trong tháp có hai con quái đương ngồi ăn uống với nhau.

Tôn Hành Giả rút thiết bãng cản ngang cửa tháp hét lớn rằng:

– Nói vậy thì con quái nầy ăn trộm bữu bối trong tháp.

Hai con quái hãi kinh, lấy bầu rượu và chén ăn cơm mà liệng Hành Giả.

Khi ấy Tôn Hành Giả lướt tới nạt lớn rằng:

– Nếu ta đập chết hai đứa bây, thì mất tang mất chứng, không có kẻ khai, để bắt sống mà tra vấn.

Nói rồi lấy thiết bãng càng cổ.

Hai con quái đứng trợn trắng nói rằng:

– Xin tha chúng tôi kẻo oan lắm! Ðể tôi khai rỏ kẻ ăn trộm bữu bối trên tháp nầy.

Tôn Hành Giả nằm đầu hai con quái, kéo xuống từng tháp thứ mười, thưa rằng:

– Tôi đã bắt đặng hai đứa ăn trộm bữu bối đây

Tam Tạng đương mơ màng, nghe nói lớn giựt mình thức dậy hỏi rằng:

– Chúng nó ở đâu mà ngươi bắt đặng?

Tôn Hành Giả đè cổ hia con quái quì trước mặt Tam Tạng mà thưa rằng:

– Chúng nó uống rượu trên tháp, nên Lão Tôn bắt xuống đây. Xin thầy lấy khẩu cung, coi nó là yêu tinh ở đâu mà đến ăn cắp bữu bối.

Hai con quái ấy run lập cập năn nỉ rằng:

– Xin tha cho chúng tôi còn tánh mạng, thì chúng tôi cứ thiệt khai ngay. Hai đứa tôi nguyên ở núi Loạn thạch, động Bích bà, vua Vạn Thánh sai đi tuần tháp. Hai đứa tôi, một đứa tên là Bôn ba nhi Bá, một đứa tên là Ba bá nhi Bôn. Nguyên Ba bá nhi Bôn là niêm ngư tinh còn Bôn ba nhi Bá là hắc ngư tinh. Bởi chúa tôi là Vạn Thánh lão long có Vạn Thánh công chúa, nhan sắc như hoa, tài nghề giải nhứt. Kén đặng Cửu Ðầu phó mã thần thông quãng đại, phép nhiệm tài hay. Năm trước Vạn Thánh lão long đi với Cửu Ðầu phò mã đến tháp nầy, Phò Mã hóa một trận mưa huyết làm dơ cái tháp nầy, lại ăn cắp cái hột xá lợi là bửu bối trong tháp đem về động Bích ba, còn Vạn Thánh công chúa thấy chồng có tài ăn cắp, cũng bắt chước lén lên đền Linh hư ăn cắp cỏ chi chín lá đem về để dưới đáy ao, rồi để hột xá lợi trên bụi cỏ chi, hào quang chiếu sáng; tuy ban đêm cũng tỏ rạng như ban ngày. Tháng trước nghe đồn Tôn ngộ Không đi Tây Phương thỉnh kinh, người ấy thần thông quãng đại, hay kiếm người quấy mà hành. Bởi cớ ấy nên sai hai tôi đi tuần phòng thám thính, nếu Ngộ Không đi tới thì về báo tin cho Phò Mã dự phòng.

Tôn Hành Giả nghe nói cười rằng:

– Hèn chi kỳ trước Ngưu Ma Vương ăn tiệc tại đó, chúng nó là một đảng bất lương.

Xảy thấy Bát Giới và các sãi nhỏ xách đèn l*иg lên tháp hỏi thăm:

– Sư phụ quét tháp rồi chưa, sao không đi ngủ còn đàm đạo chuyện chi vậy?

Tôn Hành Giả nói:

– Sư đệ lên đây hay lắm! Nguyên Vạn Thánh lão long ăn cắp bửu bối, rồi sai hai con yêu nầy đi thám thính tin ta, mới bị ta bắt đặng.

Bát Giới nổi nóng giá đinh ba nói rằng:

– Ðã bắt đặng yêu tinh mà không đập chết, còn để làm chi?

Tôn Hành Giả can rằng:

– Khoan đã, bởi ngươi không rõ, ta để sống đặng đem dưng cho Hoàng đế tra vấn mà kiểm của tang. Nếu gϊếŧ đi thì còn ai mà đối nại?

Bát Giới nghe rỏ mới chịu cất Ðinh ba, Hàn Giả nắm cổ một con Niêm ngư tinh, Bát Giới nắm cổ Hắc ngư tinh, đồng kéo xuống, rồi nói với nhau rằng:

– May lắm, may lắm! Con yêu ăn cắp bửu bối đã bị gia gia bắt đặng rồi! Chúng ta chắc khỏi hàm oan nữa.

Tôn Hành Giả truyền đem dây sắt, dùi gót hai con quái ấy xiềng vào cội, bảo các sãi giữ gìn, để sáng sẽ hay, rồi bốn thầy trò đều đi ngủ.

Rạng ngày Tam Tạng dậy, sữa sang mão áo.

Tôn Hành Giả lấy điệp thông quan, hai thầy trò đồng bước ra khỏi cửa.

Bát Giới hỏi lớn rằng:

– Sao không dẫn hai thằng bợm nầy theo luôn thể?

Tôn Hành Giả nói:

– Ðể thầy tâu rỏ trước sau, thì có khâm sai đi dẫn nó, mình phải đem làm chi.

Nói rồi hai thầy trò đi đến ngọ môn, Tam Tạng thưa với quan hoàng môn rằng:

– Xin đại nhơn vào tâu rằng:

– Có sãi ở Ðại Ðường vưng chỉ Thiên tử, qua Tây Phương thỉnh kinh, nay xin vào đổi điệp, và xin ghi vào điệp thông quan, đặng đi qua nước khác.

Hoàng môn quan vào tâu lại.

Vua Tế Thại truyền chỉ cho vào.

Khi ấy Tam Tạng và Tôn Hành Giả bước vào sân chầu, bá quan văn vỏ xem thấy Hành Giả dị hình, đều hãi kinh thất sắc.

Tam Tạng lạy tạ tung hô xong xả.

Còn Tôn Hành Giả không lạy, chắp tay đứng chần ngần ngoài thềm.

Tam Tạng lạy rồi tâu rằng:

– Tôi là Ðường Tăng vưng chỉ thỉnh kinh, xin Bệ Hạ phê điệp thông quan; đặng tôi qua nước khác, bần tăng đội đức vô cùng.

Vua Tế Thại truyền chỉ đòi Tam Tạng lên dựa ngai vàng Tam Tạng trình điệp.

Vua Tế Thại xem điệp rồi truyền nội nhị nhắc ghế gấm thêu mời Tam Tạng ngồi, Tam Tạng tạ ơn rồi ngồi xuống.

Vua Tế Thại phán rằng:

– Vua Ðại Ðường chọn đặng Hòa Thượng chơn tu, đi thỉnh kinh chẳng nài lao khổ. Còn sải ác tăng nước trẩm, quen nghề trộm cắp khi vua.

Tam Tạng chắp tay tâu rằng:

– Chẳng hay các sải khi vua và trộm cắp vật chi?

Vua Tế Thại phán rằng:

– Trẩm làm vua Tế Thại nầy, lớn hơn các nuớc cỏi Tây vức, nên thường năm các lân quốc cống sứ luôn luôn. Là cũng vì cái tháp vàng trong chùa Kim quang, trên từng chót có bửu bối nên hào quang chiếu sáng, ban đêm tỏ rạng như ban ngày. Cách ba năm nay bị các sải chùa nầy ăn trộm bữu bối nên mất chiếu hào quang, các nước không cống lễ, trẩm giận biết dường nào.

Tam Tạng chắp tay tâu rằng:

– Bệ Hạ hồ nghi còn sái. Hôm qua bần tăng vào cửa thành, gặp mười mất sãi mang gông xiềng thảm thiết, tôi hỏi ra là sãi bị hàm oan! Ðến tối tôi lại quét tháp vàng, thầy trò tôi đã bắt đặng cặp yêu trộm bữu bối.

Vua Tế Thại mừng rỡ phán hỏi rằng:

– Yêu ăn trộm bây giờ ở đâu?

Tam Tạng tâu rằng:

– Học trò tôi bắt đặng còn xiềng chúng nó tại chùa Kim quang.

Vua Tế Thại truyền chỉ sai Câm y thị vệ dẩn binh ngự lâm đến chùa Kim quang, dẫn yêu tặc về đền tra vấn.

Tam Tạng tâu rằng:

– Tuy Cẫm y thị vệ mạnh bạo mặc lòng, song phải có đệ tử tôi đi theo, mới bắt đặng.

Vua Tế Thại phán hỏi rằng:

– Ðệ tử thầy ở đâu?

Tam Tạng chỉ Hành Giả mà tâu rằng:

– Nó đứng chắp tay dưới thềm đó.

Vua Tế Thại ngó ra kinh hãi phán rằng:

– Thầy tốt quá chừng, sao đệ tử dị hình như vậy?

Tôn Hành Giả nói trước rằng:

– Bệ Hạ nhắm tài tướng mà chọn người, khác nào lấy thùng mà lường nước biển! Nếu chọn người tốt tướng thì bắt làm sao đặng yêu?

Vua Tế Thại hết giựt mình, liền vui vẻ phán rằng:

– Thánh tăng nói phải lắm! Trẩm bây giờ không luận tướng mạo, miễn bắt yêu lấy bữu bối lại là quý mà thôi.

Phán rồi, truyền quan đương giá dọn kiệu tám người khiêng, và lọng vàng với đồ lể bộ; mời Tôn Hành Giả lên kiệu, Cẫm y thị vệ theo hầu, quân nạt đường inh õi.

Giây phút đến chùa Kim quang, Sa Tăng, Bát Giới ngở là khâm sai vưng chỉ bắt yêu, nên anh em ra nghinh tiếp; ngó thấy Tôn Hành Giả ngồi chong ngóc trong kiệu, Bát Giới cười ngất nói rằng:

– Ðại ca đả huờn hình củ rồi!

Tôn Hành Giả bước xuống kiệu hỏi rằng:

– Ta huờn hình cũ làm sao?

Bát Giới nói:

– Anh ngồi kiệu lớn, có người che lọng vàng, thì huờn hình cũ là hầu vương khi trước.

Tôn Hành Giả nói:

– Mau mau dẫn cặp yêu giải đến bệ rồng cho Hoàng Thượng tra vấn.

Bát Giới dẫn một đứa, Sa Tăng dẫn một đứa đi theo.

Còn Tôn Hành Giả lên kiệu khiêng thẳng đến triều.

Ðoạn giải hai con yêu vào thềm ngọc, Vua Tế Thại bước xuống ngai, dắt tay Tam Tạng đi coi yêu tặc, bá quan văn võ cũng theo xem. Ngó thấy có một con yêu gò má có triềm mặc giáp đen, mỏ nhọn răng sắt lẽm! Còn một con yêu kia da trơn bụng lớn, miệng rộng răng dài. Ấy là cá leo thành tinh.

Vua Tế Thại phán hỏi rằng:

– Các ngươi là yêu quái ở đâu, phe đảng bao nhiêu, tên họ chi, ăn trộm bửu bối năm nào, phải khai cho trẫm rõ?

Hai con quái quì xuống tâu rằng:

– Cách ba năm trước ngày mồng một tháng bảy, Vạn Thánh long vương ở phía đông nam cách thành vua trăm dặm, tại núi Loạn thạch, động Bích ba dưới đáy ao lớn. Vạn Thánh long vương sanh đặng Vạn Thánh công chúa, kén Cửu Ðầu phò mã thần thông quãng đại, ngày mồng một tháng bảy, cha vợ chàng rễ đồng đến tháp vàng hóa mưa huyết một đám, rồi ăn cắp hột Xá lợi trên tháp đem về động Bích ba, Vạn Thánh công chúa lại ăn trộm cỏ chi của Tây vương mẫu đêm về lấy hột xá lợi để trên bụi cỏ ấy cho êm, hào quang chiếu sáng bằng hai, ban đêm càng tỏ hơn ban ngày nữa. Phò Mã sai chúng tôi đi thàm thính, chớ chúng tôi không phải là kẻ ăn cắp báu này. Nay bị bắt thì cứ thiệt khai ngay, chẳng hề nói dối.

Khi ấy Vua Tế Thại nghe rõ, liền phán hỏi rằng:

– Ðã khai rõ ràng, sao còn giấu tên họ?

Bôn ba nhi Bá tâu rằng:

– Tôi là Niêm ngư tinh, hiệu Bôn ba nhi Bá. Còn thằng này là Hắc ngư tinh, hiệu Ba bá nhi Bôn.

Vua Tế Thại truyền Cẩm y thị vệ giam hai con quái vào ngục. Và ban chỉ tha hết các sãi chùa Kim quang.

Tức thì truyền dọn yến chay tại đền Kỳ lân mà đãi yến, tạ ơn bốn thầy trò Ðường Tăng bắt đặng yêu gian.

Khi bốn thầy trò ngồi vào tiệc, Vua Tế Thại phán hỏi rằng:

– Chẳng hay pháp danh thánh tăng là chi?

Tam Tạng chắp tay tâu rằng:

– Bần tăng họ Trần, pháp danh Huyền Trang, nhờ ơn Thiên tử cho họ Ðường theo hiệu nước, lại đặt hiệu là Tam Tạng.

Vua Tế Thại phán hỏi rằng:

– Còn mấy vị cao đồ họ tên chi?

Tam Tạng tâu rõ vân vân. Rồi thầy trò đồng ăn tiệc.

Vua Tế Thại bưng chén rượu đưa cho Tam Tạng và phán rằng:

– Xin thánh tăng định ông sãi nào đem binh bắt yêu ăn trộm?

Tam Tạng tâu rằng:

– Nhứt định học trò lớn của tôi là Tôn ngộ Không đi toàn thắng.

Tôn Hành Giả vòng tay nói rằng:

– Tôi xin phụng mạng.

Vua Tế Thại phán rằng:

– Tôn trưởng lão đã chịu đi mà muốn dụng bao nhiêu nhơn mã?

Khi ấy Bát Giới nghe nói nín không đặng, liền nói lớn rằng:

– Binh mã bao nhiêu mà cự cho lại yêu quái! Nay tôi đã no say cũng cám ơn Bệ hạ; tôi xin theo trợ chiến với sư huynh, bắt yêu quái dường như nháy mắt.

Vua Tế Thại mừng rỡ phán rằng:

– Anh em chúng tôi có binh khí tùy thân chớ đồ tầm thường dùng sao cho xứng?

Vua Tế Thại liền rót hai chén rượu lớn, đưa cho Hành Giả và Bát Giới mà phán rằng:

– Hai vị trưởng lão uống chén rượu cho thêm oai.

Hai anh em uống rồi, xin dẫn cặp yêu ra, đặng đem theo làm cớ.

Vua Tế Thại truyền Cẩm y thị vệ dẫn cặp yêu ra.

Hai anh em một người cặp nách một con yêu, đồng đằng vân bay thẳng qua hướng Ðông Nam.

Bởi vì tôi chúa xem tài lực,

Mới biết thầy trò thiệt thánh tăng.