Giây tiếp theo, chỉ thấy Tiết Xán lại dùng sức, ngay lập tức, tôi thấy anh đang rút hồn phách Ninh Trác ra khỏi cơ thể.
Hồn phách kia vẫn còn chưa kịp ngưng tụ thành quỷ hồn, vẫn là một mảng bóng trắng.
Nhưng Tiết Xán ra tay rất dứt khoát!
Rầm.
Một lượng quỷ khí không lồ tràn ra, bóng trắng kia lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh.
Tiết Xán đã đánh bay ba hồn bảy phách của Ninh Trác.
Giây tiếp theo, Tiết Xán lại một chưởng đánh lên xác của Ninh Trác.
Trong phút chốc, cơ thể Ninh Trác bị ngọn lửa ma trơi đốt cháy, nháy mắt đã bị thiêu rụi.
Tôi che miệng không nói nên lời.
Tôi biết, tất cả mọi chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Ninh Trác chết, thân xác bị thiếu rụi, hồn phi phách tán.
Tôi đã sớm biết tất cả mọi thứ.
Nhưng có lẽ là do tôi đã từng tiếp xúc với Ninh Trác, lúc này phải tận mắt nhìn thấy kết cục của anh ta, nói không buồn chắc chắn là giả.
Xét cho cùng, bản chất của Ninh Trác không xấu, chỉ là giáo ɖu͙ƈ cùng giá trị quan từ nhỏ khiến anh ta trở nên như vậy.
Dù lòng tôi hụt hàng đến mấy, lịch sử đều đã được định sẵn, người ngoài cuộc như tôi chỉ có thể đứng nhìn.
Đương lúc thân xác của Ninh Trác hoàn toàn bị thiếu rụi, Tiết Xán cuối cùng cũng ngước mắt nhìn về phía tôi.
“Vô Song.” Anh nhàn nhạt nói, “Ngươi không cần sợ, Ninh Trác đã hồn phi phách tán, nhà họ Ninh không thể gây sóng gió được nữa.”
Tôi sững sờ nhìn Tiết Xán.
Anh không biết, chính là vì Ninh Trác hồn phi phách tán, 900 năm sau, mới cảy ra càng nhiều vấn đề hơn.
Nhưng tôi có nên nói với anh không?
Nói cách khác, tôi có thể nói cho anh không?
Tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy l*иg ngực đau nhói .
Lập tức, tôi cuộn tròn người lại vì đau đớn.
“Vô Song?” Tiết Xán ngẩn ra, vội vàng chạy tới đỡ lấy tôi, “Ngươi sao vậy?”
Tôi sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.
Tiết Phong đã nói với tôi, đối với tình trạng thi thể của Tiết Vô Song đã trải qua 900 năm chỉ có thể đủ cho tôi xuyên về ba ngày.
Thời gian đã hết, tôi lập tức sẽ cảm thấy đau đớn khắp người, sau đó xuyên trở về.
Tính thời gian, tôi thực sự phải quay trở lại.
Quả nhiên, tôi không có khả năng nhắc nhở Tiết Xán về những chuyện sẽ xảy ra ở 900 năm sau.
Hơn nữa, ngay cả khi tôi nói ra, tôi đoán anh cũng sẽ không tin. Nghĩ vậy, tôi vẫn gắng gượng mà ngẩng đầu lên.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc trước mắt, tôi kéo kéo khóe miệng, cuối cùng chỉ cố hết sức phun ra một câu.
“Tiết Xán … 900 năm sau … Thấy …”
Dứt lời, cả người tôi chìm vào một mảng tối mịt.
Cơ thể tôi như muốn nát ra, đâu đau điên cuồng.
Cho đến giây phút cuối cùng, cả người tôi đã rơi xuống một vật mềm mại, cơ thể hư không giờ đã có trọng lực.
Giây tiếp theo, một cơn đau thấu tim gan truyền đến từ cơ thể.
Cơn đau cũng giúp tôi lấy lại phần nào ý thức, tôi cố sức mở to mắt liền thấy một gương mặt đep trai quen thuộc.
Cũng chính là gương mặt tôi nhìn thấy trước lúc rơi vào hôn mê.
Chẳng qua, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng trước mắt này thực mê người, tóc ngắn gọn gàng, đẹp trai phi phàm vô cùng.
Tôi cùng đang sững sờ, Tiết Xán lại đột nhiên ôm lấy tôi.
“An Tố, 900 năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.” Anh ở bên tai tôi, nhẹ giọng nói.
Tôi sững sờ một lát mới phản ứng lại kịp, bật cười.
Đúng rồi, Tiết Xán giờ chắc cũng đã nhớ lại Tiết Vô Song mà 900 năm trước anh nhìn thấy thật ra là tôi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện là tôi đang nằm trong phòng của mình, hồn phách cũng đã trở lại cơ thể.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh, tâm trạng của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiết Xán trước mặt, vẫn vẻ mặt bá đạo, lạnh lùng cùng dịu dáng quen thuộc khiến tôi không khỏi cảm thấy an tâm.
Thật tốt, cuối cùng tôi đã gặp lại Tiết Xán, một Tiết Xán thích tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vươn tay ôm lấy cổ Tiết Xán, vùi đầu vào cổ anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, đã 900 năm rồi … “
Tiết Xán ở bên tai tôi cười khẽ, duỗi tay sờ tóc tôi, thấp giọng nói: “Cuối cùng nàng đã trở lại, ba ngày này, quả thực là tra tấn.”
Tôi nhớ Tiết Phong đã nói qua, tôi xuyên không trong bao lâu, cơ thể tôi cũng ngủ yên ở đây bấy lâu.
Tôi trở về thời nhà Tống ba ngày, nói cách khác, thân thể của tôi ở đây đã hôn mê suốt ba ngày.
Nghĩ đến ba ngày nay, Tiết Xán bọn họ ở đây cũng lo lắng không yên.
Nhớ lại tất cả những gì tôi đã thấy lúc là Tiết Vô Song, tôi nhanh chóng buông Tiết Xán ra và nói: “Tiết Xán, 900 năm trước, người nhà họ Ninh muốn hồi sinh chính là hoàng đế thời đó.”
Đáy mắt Tiết Xán hiện lên tia khϊế͙p͙ sợ.
Nhưng ngay sau đó, anh bình tĩnh trở lại, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Chả trách lúc trước bọn họ giấu kĩ như vậy.”
Đúng vậy.
Nếu 900 năm trước, người muốn được hồi sinh chính là đương kim hoàng đế, hành vi che che giấu giấu của người nhà họ Ninh cũng là điều dễ hiểu.
“Còn có … ” Tôi do dự một chút, vẫn tiếp tục nói, “Ninh Uyển Uyển lúc trước đúng là bị trúng cổ trùng mới gϊếŧ anh, nhưng là … “
Nói tới đây, tôi đột nhiên không biết phải tiếp tục nói như thế nào.
Chẳng lẽ tôi lại nói với Tiết Xán, Ninh Uyển Uyển là một người phụ nữ nhiều tâm cơ, đừng tin cô ta?
Lúc Tiết Xán bị Ninh Uyển Uyển gϊếŧ chết, anh không hề phản kháng gì cả, tôi đột nhiên phát hiện bản thân không nói nên lời.
Anh thật sự thích Ninh Uyển Uyển, vì vậy tôi không muốn ở trước mặt anh, chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta. Tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi có thành kiến, cố ý nói xấu Ninh Uyển Uyển.
“Nàng sao vậy?” Dung Kỳ rũ mắt nhìn tôi, hỏi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ nên diễn đạt như thế nào, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một bóng người mảnh mai bước vào.
Khi nhìn thấy người kia, tôi trừng mắt tròn xoe, đột nhiên quên luôn việc đang cùng Tiết Xán nói chuyện.
Cô gái vừa bước vào xinh đẹp vô song, trêи mặc bộ đồ ngủ mà tôi thích nhất, chẳng qua lúc tôi mặc trông cứ ngu ngốc thế nào ấy, nhưng mặc trêи người cô ta lại phong cách đến vậy.
“Tố Tố?” Cô ta dựa vào cửa, cười nhạt, “Cô tỉnh rồi à, tôi và Tiết Xán đã chờ cô mấy ngày rồi. Đã ba ngày cô không ăn gì rồi, có đói bụng không? Tôi có làm chút canh, cô uống chút đi.”
Tôi như bị ai đó đánh một đòn phủ đầu, mặt không còn chút máu.
Làm thế nào mà …
Tại sao Ninh Uyển Uyển lại ở chỗ này?
Tại sao cô ta lại mặc đồ ngủ của tôi?
Chuyện gì đã xảy ra trong ba ngày tôi không ở nhà vậy!
Tôi quay đầu lại, vẻ mặt dò hỏi nhìn Tiết Xán.
Không nghĩ tới, anh có chút xấu hổ, nói: “Hôm đó, sau khi nàng xuyên không, Ninh Uyển Uyển vì cổ độc phát tác, hôn mê ở dưới lầu, vì vậy ta mới đưa cô ta về đây.”
Lại là cổ độc phát tác?
Lúc này, tôi hoàn toàn không tin tưởng Ninh Uyển Uyển, tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm.
“An Tố!” Tôi nhìn thấy sắc mặt Tiết Xán hơi thay đổi, nhanh chóng đi tới ôm lấy tôi.
Ngã vào l*иg ngực quen thuộc lanh lẽo của Tiết Xán, tôi hoàn toàn bất tỉnh.