Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 317: Nhổ cỏ tận gốc

Tôi được Ninh Trác bảo vệ phía sau, lúc này mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Tiết Xán ngã xuống, dường như Ninh Trác đã thu hồi sự khống chế của cổ trùng, Ninh Uyển Uyển lập tức lây lại quyền kiểm soát.

Nhưng sau khi cô ấy lấy lại được quyền kiêm soát, việc đầu tiên cô ấy làm, vậy mà là muốn đến lấy mạng tôi!

“Ca ca. Ca vì cái gì lại bảo vệ cô ta!” Ninh Uyển Uyển trừng mắt nhìn Ninh Trác, ánh mắt đầy oán hận, “Nếu như không phải do cô ta! Mọi chuyện sẽ không đi đến bước này!

Ca nhìn lại mình đi! Ca sắp chết rồi!

Vẫn liều mạng muốn bảo vệ cô tai “

Ninh Trác khóe miệng rỉ máu, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Nàng ấy đã nói là không biết trên người mình có độc.”

“Ca ca!” Vẻ mặt Ninh Uyển Uyển càng thêm kinh ngạc, “Ca lại tin vào lời nói dối vụng về này sao! Người Tiết gia làm sao có thể không nói cho cô ấy biết trên người cô ấy có độc?

Nếu cô ta không biết, lỡ như không cần thận chạm vào chỗ bôi chất độc, sử dụng linh lực, bản thân cô ta không phải cũng sẽ bị trúng độc mà chết sao!”

Tôi nhìn thấy thân thể của Ninh Trác, hơi chấn động.

Tôi biết Ninh Uyển Uyển nói không Sai.

Tiết Vô Song, nhất định sẽ biết về chuyện độc tố, nhưng tôi thật sự không biết.

Đồng thời, tôi không khỏi tự hỏi mình, nêu tôi biết, tôi có để cho Ninh Trác chạm vào mình không?

Ninh Trác không nói gì.

Sau một hồi, hắn yếu ớt ho khan vài tiêng, cuối cùng nói: “Nàng ấy nói không biết, cho nên ta tin nàng ấy.”

Nàng nói không biết, cho nên ta tin nàng.

Chỉ đơn giản vài từ, nhưng khiến lòng tôi xuất hiện một rung động khó thê diễn tả thành lời.

Cho tới bây giờ, dường như chưa có ai tin tưởng tôi một cách tuyệt đôi như vậy.

Cho dù là Tiết Xán, anh trời sinh bản tính bá đạo, cũng chưa bao giờ vì tin tưởng lời nói của tôi mà chùn bước, không nói lý lẽ.

Nhưng Ninh Trác, người hết lần này đến lần khác bị tôi lừa dối, còn bị tôi hại thành bộ dạng như vậy, một mực nói tin tôi?

“Ca ca!”

Ninh Uyển Uyển đỏ mắt ở phía sau muốn nói gì đó, nhưng Ninh Trác nghiêm nghị nói: “Đừng lo lắng cho ta nữa. Muội nhanh đi bảo vệ thuật pháp của chúng ta đi, ta chết cũng không sao, nhưng thuật pháp kia không thể để người Tiết gia hủy được!”

“Ca ca!” Ninh Uyển Uyển như sắp khóc, “Chuyện đã đên nước này, ca vân còn lo cho thuật pháp kia sao!”

Ninh Trác không đáp, nhưng ánh mắt âm trầm, nói: “Ninh gia sẽ không chết, dù là trăm năm hay ngàn năm, Ninh gia của chúng ta cũng sẽ không chết!”

Lời nói mạnh mẽ như vậy khiến Ninh Uyển Uyển vốn đang khóc thút thít bên cạnh bỗng chân động.

Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên lau nước mắt và nói: “Được rồi, ca ca, muội biết rồi. Ca phải cần thận hồn phách của mình.”

Lúc này Ninh Uyển Uyển cũng hiểu Ninh Trác đã không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô ta tin rằng với sự cố chấp của huynh trưởng dành cho Huyền Thuật, hắn nhất định sẽ không yên tâm đi đầu thai ch Uyển kiếp.

“Chờ một chút.” Ninh Uyển Uyển đang chuẩn bị rời đi, Ninh Trác đột nhiên gọi cô ta lại, ánh mắt có chút kỳ quái, “Nếu như ta xảy ra chuyện, toàn bộ Ninh gia chỉ có thể trông cậy vào muội. … có một viên quỷ đan ở hậu viện sau nhà, ăn nó, về sau sẽ không có nhiêu đau đón.”

Tôi đã choáng váng.

Quỷ dược, thứ mà tôi đã nghe Tiết Xán và bọn họ nói qua, là thứ có thể khiến người ta chết không đau đớn, lập tức trở Quỷ Hồn.

Ninh Uyển Uyển run lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy siết chát hai tay, như thê hạ quyết tâm, thập giọng nói: “Được, muội hiểu rồi.”

Tôi khó có thể tin mà nhìn cô ấy.

Trước đây Ninh Uyển Uyển nói với Tiết Xán rằng cô ấy tự tử vì cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa.

Nhưng bây giờ tôi mới biết, hoàn toàn không phải như vậy.

Cô ta hoàn toàn được Ninh Trác giao phó, vì để chăm sóc Ninh gia, mà tự mình ăn viên quỷ dược, trở thành Quỷ Hồn.

Quả nhiên, mặc dù cô ấy có tình cảm với Tiết Xán, nhưng nói cho cùng, điều quan trọng nhất với cô ấy vẫn là Ninh gia.

Tôi không thẻ lý giải được sứ mệnh của gia tộc trong thời đại đó quan trọng như thê nào.

Ninh Uyển Uyển đã sớm rời đi, tôi còn mơ hồ nghe thấy, ở đại sảnh cách đó không xa truyền đến đủ loại thanh âm chém gϊếŧ, la hét thảm thiết.

Chỉ là không biết những tiếng hét đó là của Ninh gia hay là của Tiết gia.

Khi tôi vẫn còn đang thất thần, Ninh Trác đột nhiên quay đâu, nhìn tôi.

Hai tay anh ta vẫn nắm chặt lấy tôi, trong mất có một tia sáng rất cô chập.

Tôi khẽ giật mình.

Loại cố chấp này giống với sự cố chấp của hắn đối với Huyền Thuật kia, chẳng lẽ hắn cũng có lưu luyến với tôi hay sao?

Trong lòng tôi có chút áy náy, chỉ nghe thây Ninh Trác, chậm rãi nói từng chữ: “Nếu là Tiết Vô Song thật, nhất định là biết chuyện Tiết gia hạ độc. Nhưng nàng không biệt. Nàng đên cùng là ai? “

Tôi như bị sét đánh, mặt tái mét.

Đúng vậy.

Kể từ khi gặp Ninh Trác trong rừng, hành vi của tôi đã trở nên kỳ lạ.

Hắn nghi ngờ tôi không phải Tiết Vô Song là chuyện bình thường.

“Mau nói! Thấy tôi không trả lời, Ninh Trác siết chặt tay tôi hơn, cơ hô muốn đem xương cốt của tôi bóp nát, thì thào nói: “Nàng đến cùng là ai?!”

Tôi đau đến mức xuýt xoa, hít vào khí lạnh, không biết phải trả lời như thê nào, đột nhiên.

Một luồng quỷ khí hung hãn kèm theo linh lực, từ sau lửng Ninh Trác gào thét mà đến, trực tiếp đánh vào lưng hắn!

Ninh Trác hai mắt trợn tròn, thân thê cứng đờ.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sau lưng Ninh Trác có một bóng người mờ mịt, chậm rãi đứng lên.

Tôi khó tin trợn tròn mắt.

Đó là Tiết Xán.

Tiết Xán, đã thành quỷ hồn.

Lúc này quỷ khí của Tiết Xán dù không oai phong lẫm liệt như chín trăm năm sau, nhưng đã mang theo uy lực kinh người.

Đòn vừa rồi anh giáng cho Ninh Trác đã triệt đê phá tan huyệt mạch mà Ninh Trác bảo vệ.

Sắc mặt Ninh Trác tái đi, hơi quay đầu lại, bất gặp ánh mất lạnh lùng của Tiêt Xán.

“Haha…”

Đột nhiên, Ninh Trác cười rộ lên.

“Tiết Xán, ngươi cho rằng như vậy có thể kết liễu Ninh gia của chúng ta sao?” Ninh Trác cười xong, lạnh lùng mở miệng: “Nhân quả báo ứng, ngươi hủy diệt Ninh gia của chúng ta, ngươi cho rằng, ta thật sự sẽ buông tha cho ngươi?”

“Đương nhiên là ta không nghĩ – như vậy.” Tiết Xán khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn gằn từng chữ một, “Cho nên, ta sẽ nhô cỏ tận gốc.”

Lời vừa dút, anh đột nhiên vươn tay bóp cô Ninh Trác.

Sau khi phản ứng lại những gì Tiết Xán sẽ làm, lòng tôi nhảy dựng lên.

“Không!” Gần như không suy nghĩ, tôi gào lên, muôn ngăn Tiệt Xán lại.

Trong chớp mắt, có quá nhiều điều xảy ra, tôi chỉ cảm thây răng mọi thứ dường như chuyển động chậm lại.

Tôi vừa thốt lên, Ninh Trác và Tiết Xán đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Đặc biệt là Ninh Trác, vào thời khắc sinh tử mấu chốt như vậy, hắn ta không hề phản kháng, cũng không nhìn Tiết Xán trước mặt mà là nhìn tôi.

Trong đôi mắt ấy có kinh ngạc, thậm chí là vui sướиɠ.

Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói…

Rắc một tiếng.

Bàn tay của Tiết Xán đã bóp gãy cô họng của hẳn.

Nhưng rõ ràng, đây chưa phải là kết thúc.

Như Tiết Xán đã nói, anh ấy sẽ nhổ cỏ tận gốc.