Cánh cửa phòng bệnh mở ra, không gian rộng rãi hiện ra trước mắt. Quả đúng là phòng vip, đến cả giường bệnh cũng là chiếc giường kingsize đắt tiền.
Bà lão với dáng vẻ tiều tụy ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, bà đội một chiếc mũ len màu trắng, gương mặt già nua không chút sức sống.
Khi Tần Hi Vũ và Diệp Vân Huyên bước vào, bà liền nhìn về phía họ, giọng nói yếu ớt lên tiếng :" Tiểu Vũ?". Tần Hi Vũ vội vã dắt Diệp Vân Huyên đi tới :" Bà nội! ".
Bà nội giương mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt hiện lên sự chất vấn :" Nếu cháu không đưa cháu dâu của ta tới, thì cháu đừng đến đây nữa! ".
Nghe vậy, Tần Hi Vũ bật cười :" Bà nội, từ khi nào cháu không đáng tin như vậy chứ?".
Vừa dứt lời, Tần Hi Vũ kéo Diệp Vân Huyên tới trước mặt bà, tiện thể ôm bả vai cô ta :" Trịnh trọng giới thiệu với bà nội, đây là Diệp Vân Huyên bạn gái của cháu! ".
Diệp Vân Huyên lễ phép :" Cháu chào bà nội! ".
Bà nội liền nhìn chăm chăm vào cô gái bước vào từ nãy tới giờ, dù rất vui mừng nhưng bà vẫn nghiêm mặt nói:"Không phải cháu định tìm bừa một người, giả làm bạn gái của cháu đấy chứ? Cháu nghĩ như thế có thể lừa được bà già này sao? ".
Quả không hổ là người từng trải, chỉ vừa nhìn một cái đã có thể đoán ra. Nhưng bất quá, diễn xuất của một thương nhân như Tần Hi Vũ quá đỗi hoàn hảo. Nên chẳng có chút bất thường nào xuất hiện trên gương mặt của hắn ta, chỉ có Diệp Vân Huyên khẽ khàng mím môi một cách kín đáo.
Tần Hi Vũ tỏ vẻ oan ức, bước tới ngồi xuống giường bệnh, nắm lấy tay bà nội :" Bà nội, cháu là cháu trai của bà, vậy mà bà chẳng tin tưởng cháu sao? Cô ấy thực sự là bạn gái cháu, bọn cháu đã hẹn hò hơn hai năm rồi. Nhưng vì một số lý do cá nhân, nên cháu không tiện nói cho gia đình biết!".
Bà nội dời ánh mắt trở lại trên người Diệp Vân Huyên, tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng gương mặt bà đã hòa hoãn hơn hẳn, bà ôn tồn nói :"Cháu gái, cháu tên Diệp Vân Huyên đúng không? ".
Diệp Vân Huyên cười tươi :" Vâng ạ!". Bà nội hỏi tiếp :" Cháu làm nghề gì? ".
Diệp Vân Huyên :" Cháu là bác sĩ của Bạch Ái!".
" Tại sao cháu lại yêu Tiểu Vũ nhà ta?". Câu hỏi này, khiến Diệp Vân Huyên thoáng khựng lại. Khi bàn bạc với Tần Hi Vũ, bọn họ không hề nghĩ tới bà nội sẽ hỏi câu này. Nên cô ta cực kỳ lo lắng, nhưng lại cố gắng không thể hiện ra mặt.
Tần Hi Vũ cũng đang rất khẩn trương, nếu như bị phát hiện, e rằng bà nội sẽ vô cùng tức giận, khiến sức khoẻ ngày càng tệ hơn.
Bất chợt, Diệp Vân Huyên nhẹ nhàng lên tiếng :" Điều này cháu cũng không biết. Vì ngay từ đầu, Hi Vũ vốn dĩ không phải là mẫu người lý tưởng mà cháu mong muốn. Thậm chí, anh ấy còn thuộc loại người khiến cháu cực kì ghét bỏ. Chính là kiểu đàn ông lạnh giá từ trong cốt, lúc nào cũng tỏ vẻ ngạo mạn, tự cho bản thân là cái rốn của vũ trụ. Mẫu bạn trai của cháu, phải là một anh chàng ấm áp, dịu dàng, khiêm tốn. Nếu xét kỹ lưỡng, thì Hi Vũ hoàn toàn khác xa với bạn trai trong mơ của cháu.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, cháu lại động lòng trước người mang tính cách mà cháu cực kỳ ghét đó. Anh ấy không biết dịu dàng, không biết trở nên ấm áp lại càng không biết thế nào là khiêm tốn. Chỉ toàn nhìn đời bằng nửa con mắt, thêm một tính xấu nữa là cực kỳ dính người. Để cháu chấp nhận làm bạn gái anh ấy, Hi Vũ đã mặt dày đeo bám cháu từ nhà đến chỗ làm, bất cứ nơi nào cháu đến, Hi Vũ đều xuất hiện bên cạnh. Ban đầu, cháu đã cực kỳ cảm thấy khó chịu, chỉ hận không thể đá bay anh ấy. Nhưng kỳ lạ thay, cháu lại thích dáng vẻ mặt dày đó của Hi Vũ lúc nào không hay, và rồi trở thành bạn gái của anh ấy!
Có lẽ là cháu cảm động trước sự chân thành của Hi Vũ, hoặc là vì một lý do khác chăng?".
Diệp Vân Huyên nói một tràn dài bằng biểu cảm hạnh phúc, dứt lời liền quan sát nét mặt của bà nội.
Bà nội im lặng chốc lát, thì mỉm cười gật đầu. Từ đầu đến giờ, bà đều chăm chú lắng nghe, tỉ mỉ ngắm nhìn cô gái đối diện. Và từ trong đôi mắt ấy, bà nhìn thấy sự thành thật.
Xem ra, cháu trai bà đã có bạn gái thật rồi!
"Tiểu Huyên, cháu tới đây! Còn cháu, đi ra chỗ khác ngồi!". Bà đuổi Tần Hi Vũ đi, nhường chỗ cho Diệp Vân Huyên. Cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay được bà nội nắm lấy.
Bà nội cười nói :" Tiểu Huyên, đã để cháu chịu thiệt rồi. Tiểu Vũ nhà ta tính tình quái gở, mặt mày suốt ngày lầm lầm lì lì, không biết cái gì là ngọt ngào y như ba của nó. Nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng, thì nó cũng rất tốt. Tiểu Vũ nó không ăn chơi lêu lổng, lại không đào hoa, đối với nó Tần gia mới là quan trọng nhất. Phần lớn thời gian nó đều dành cho công việc, nên sau này cháu yên tâm đừng lo Tiểu Vũ sẽ phản bội cháu. Nếu có chuyện này xảy ra, cả Tần gia sẽ ra mặt cho cháu, trừng trị tên nhóc này! ".
Bà vừa nói vừa lườm Tần Hi Vũ, khiến hắn ta chỉ biết cười khổ.
"Sau này cháu về Tần gia, không cần phải quá áp lực về bất cứ chuyện gì. Nhà chúng ta không trọng nam khinh nữ, nên cháu cứ việc sinh con gái, đừng lo gì tới việc Tần gia không có người nói dõi. Chuyện cháu cần quan tâm, chính là quản lý Tiểu Vũ cho thật tốt đừng để nó có bất cứ sai lầm nào. Tiểu Vũ thường xuyên chú tâm làm việc mà bỏ mặc sức khoẻ của mình, cháu nên chăm sóc nó tử tế đừng để nó phải kiệt sức. Nếu không, nó mà ngã bệnh thì cháu phải bỏ cả khoảng thời gian để chăm sóc cho cái thân của nó đấy.
Còn nữa, Tiểu Vũ rất thích ăn món cá hấp do bà làm, đợi một lát nữa bà viết cách làm cho cháu, sau này cháu sẽ thay bà nấu cho nó. Thằng bé rất ghét ớt chuông và dị ứng với thứ đó, nếu ăn phải Tiểu Vũ sẽ bị nổi mẩn đỏ khắp người nên cháu tránh đừng nấu những món có ớt chuông nhé. Cơm trưa ở công ty không có dinh dưỡng, cháu nhớ phải làm cơm ở nhà để cho nó mang theo. Đến giờ cơm phải gọi điện nhắc nhở nó, nếu không Tiểu Vũ sẽ chẳng buồn ăn đâu... ".
Bà nội dặn dò Diệp Vân Huyên đủ điều, cô ta vẫn luôn kiên nhẫn ngồi nghe. Có lẽ, bà nội và Diệp Vân Huyên rất hợp nhau nên hai người cùng nhau tâm sự rất lâu. Đến mức quên cả sự tồn tại của Tần Hi Vũ.
Buổi chiều, Tần Hi Vũ cùng Diệp Vân Huyên tạm biệt bà nội và rời đi. Sức khoẻ bà đã rất yếu, hôm nay lại không nghỉ ngơi thực sự chẳng tốt chút nào.
Bước ra khỏi phòng, hai bàn tay đang nắm chặt lập tức thả ra. Nét mặt vui vẻ cũng liền thay đổi. Tần Hi Vũ hờ hững nói :"Cảm ơn cô vì ngày hôm nay, về nhà tôi sẽ chuyển tiền công cho cô!".
Diệp Vân Huyên cười khẩy :" Giữ lại số tiền đó mà dùng, tôi làm việc này là vì Di Mặc, không phải vì tiền của anh!".
Tần Hi Vũ nghe vậy cũng bất giác nhướn mày, sau đó lại lạnh nhạt:" Khi nãy cô nói chân thành như vậy, không phải đã thích tôi đó chứ?".
Thời điểm nghe những lời đó từ Diệp Vân Huyên, Tần Hi Vũ đã vô cùng ngạc nhiên. Khiến hắn ta trong một khoảnh khắc nào đó mà lầm tưởng, hai người thực sự là người yêu của nhau. Cũng không biết có phải là do diễn xuất của Diệp Vân Huyên quá xuất thần hay đó là lời từ tận đáy lòng của cô ta nữa.
Diệp Vân Huyên không trả lời câu hỏi của Tần Hi Vũ, chỉ nhẹ nhàng xoay người hỏi ngược lại hắn ta :"Anh thích Di Mặc đúng không?".
Tần Hi Vũ chẳng chút e dè:" Thì sao? ".
Cô ta nhếch môi nhấc chân từng bước tới gần Tần Hi Vũ :"Tôi khuyên anh tốt nhất nên từ bỏ đi!".
Hắn ta nhíu chặt mày, chưa kịp lên tiếng Diệp Vân Huyên đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn ta :"Anh không đấu lại tôi đâu!".
Tần Hi Vũ sửng sốt, đáy mắt trào dâng sự kinh ngạc, hắn ta nhất thời không thể thốt lên lời nào, trơ mắt nhìn cô gái đắc ý rời đi.
Cố Tử đặt tách trà xuống, môi như có như không mỉm cười :" Xem ra mọi người đã sống rất tốt! ".
Dực Minh gãi đầu :" Cũng nhờ chị Tử Du và chị Vân Huyên, lúc chị hai không có ở đây hai người đã dàn xếp mọi việc! Nhưng nếu năm ấy không có chị hai, có lẽ bọn em bây giờ vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ! ".
Vĩ Điền ngồi cạnh tiếp lời :" Ơn của chị lớn như vậy, em cũng chẳng có gì báo đáp. Chỉ được tấm thân này, chị muốn em sẽ nguyện trao! ".
Trần Tử Du nghe vậy liền gầm gừ :"Anh nghĩ tấm thân quèn của anh xứng với Mặc nhà tôi à? Mơ tưởng!".
Còn Cố Tử chỉ hờ hững cười nhạt, không nói gì cả. Nhưng không phải là cô chấp nhận. Một đám nam chính xuất sắc kia cô còn không để tâm, huống hồ một nhân vật phụ không xuất hiện trong nguyên tác này?
"Chị hai, về nước rồi chị định làm gì?". Tiểu Linh hỏi. Cố Tử nhàn nhạt nói :" Giám đốc Trình thị, một thời gian sẽ tiếp quản toàn bộ Trình thị! ".
Vĩ Điền chậc lưỡi :" Một người là giám đốc tập đoàn siêu lớn, một người là đại minh tinh nổi tiếng, một người là bác sĩ tài giỏi. Có phải bọn em là thuộc hạ hạnh phúc nhất không?".
Diệp Vân Huyên cười nói :" Không cần tới bọn tôi, cạnh anh cũng có một quản lý ngôi sao tài năng và một trợ lý minh tinh chuyên nghiệp rồi không phải sao?".
Vĩ Điền khinh bỉ chỉ vào Dực Minh :"Chị bảo tên này sao? Cậu ta cùng lắm chỉ quản lý bình thường của những minh tinh. Nếu không phải có chị Tử Du, thì mặt cậu ta ra sao cũng chẳng ai thèm nhớ!".
Nghe thế, Dực Minh liền ném ánh mắt sắc lạnh về phía Vĩ Điền.
Trần Tử Du ngã người ra sau lên tiếng :"Lâu rồi mới tụ họp đủ như thế, hay là chúng ta làm vài ly đi!".
Dực Minh lập tức phản đối :"Không được, hôm nay không được!". Diệp Vân Huyên tròn mắt :" Sao thế? ".
Bởi vì bình thường, Dực Minh là một người khá thích tiệc tùng. Huống hồ, Cố Tử rời đi rất lâu mới trở về làm một buổi tiệc là chuyện đương nhiên. Nhưng bỗng dưng Dực Minh lại phản đối, thật sự rất khó tin.
Tiểu Linh thay Dực Minh trả lời :" Chuyện là đại minh tinh họ Trần của chúng ta, chiều nay phải đến trung tâm triển lãm tranh để tìm hiểu thêm một số điều về lĩnh vực mỹ thuật. Vì vai diễn sắp tới của chị ấy là thành viên của hội đồng thẩm định tranh ảnh, nên việc này coi như là làm quen với vai diễn! ".
Diệp Vân Huyên nghe vậy liền liếc sang Trần Tử Du đang ấm ức bên cạnh. Ai bảo cô ta chọn nghề diễn xuất này làm gì? Giờ hối hận cũng không kịp!
Cố Tử nhìn thấy bộ dạng khó coi đó của Trần Tử Du, chỉ đành thở dài :"Được rồi, việc tụ tập thì để sau đi, công việc vẫn là trên hết. Chiều nay tôi và Vân Huyên sẽ cùng Tử Du tới triển lãm, hai người không cần lo lắng!".
Dù Dực Minh và Tiểu Linh không biểu hiện trên gương mặt, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra sự lo ngại trong mắt họ. Với tính cách của Trần Tử Du, chắc chắn sẽ không yên ổn mà tìm hiểu mấy bức tranh kia. Đối với cô ta, những thứ đó vô cùng vô vị. Vậy nên, Trần Tử Du sẽ tìm cách bỏ trốn cho dù thế nào.
Huống hồ, có Trần gia làm hậu thuẫn, cô ta có thể tung hoành khắp làng giải trí cũng chẳng ai dám lên tiếng. Ai bảo, Trần Tử Du là em gái cưng của một trong số những người đàn ông quyền lực nhất đất nước này.
Nhưng nếu có cô đi cùng, không chừng một chút ý đồ bỏ trốn cũng không có. Một phần là do cô ta không có lá gan đó, phần còn lại có lẽ là vì Trần Tử Du muốn để cô thấy bây giờ cô ta nổi tiếng đến mức nào.
Thường vào những dịp các minh tinh ghé thăm những buổi triển lãm như thế, sẽ khá thu hút sự chú ý. Chưa kể vài người vô tình đến đó, lại có cơ hội tiếp cận thần tượng của họ.
END.