Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 73: Tức giận, Sandwich nhân Ŧiиɦ ᗪịƈɦ (H)

Edit: Dĩm

Chiếc bánh sandwich được đặt dưới tiểu huyệt của cô, Hà Trạch Thành ra lệnh: "Thả lỏng để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra."

Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng mệnh lệnh của hắn quá mức đáng sợ khiến cô không thể thả lỏng nổi.

"Bang! "

Hắn vỗ mạnh vào đùi cô, trừng mắt đe doạ.

"Tôi kêu em thả lỏng, không hiểu à! Dám không nghe lời tôi nói sao?"

"Không ..." Lâm Ấm lắc đầu: "Đừng đánh, em thả lỏng, đừng đánh."

Hắn càng đánh, cô càng không thả lỏng được, đau quá, hắn đánh cô rất đau.

Nhìn đôi mắt cô đã nhiễm một tầng nước, Hà Trạch Thành hừ nhẹ một tiếng, véo vào đùi non của cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, thì làm sao tôi nỡ đánh em, cho em 10 giây phải chảy ra, bằng không tôi sẽ thao hậu huyệt em."

Lâm Ấm hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời, cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới thân cũng theo đó mà chảy ra, chảy xuống bánh sandwich.

“Kẹp chặt.” Hắn ra lệnh, cô ngay lập tức kẹp lại, thấy nụ cười mãn nguyện của hắn, hắn cầm chiếc bánh sandwich đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà trải đều khắp mặt bánh, biến chiếc vỏ sandwich không thành sandwich có nhân, đưa tới bên miệng cô.

“Ăn, đồ vật của tôi hòa lẫn trong đó, không phải em rất thích ăn sao.”

Cô không có quyền từ chối, há miệng cắn một miếng, nhai trong miệng, biết chính xác có thứ gì được trộn trong đó, chỉ muốn nôn ra, thứ đó nghèn nghẹn trong cổ họng, nước mắt ứa ra nhưng vẫn phải nuốt nước mắt vào trong.

Không cho cơ hội dừng lại, hắn lại tiếp tục nhét vào miệng cô, vừa lau đi những giọt nước mắt rơi trên má cô; "Không ngon? Hả?"

“Vậy thì tại sao em lại khóc?”

Hắn hỏi cô, đương nhiên không thể nuốt trôi, không ngon, nhưng hắn cố tình chỉ muốn dùng cách này để làm nhục cô.

“Hả?” Vẻ mặt hắn lại trở nên u ám, hắn véo da thịt trên đùi cô: “Trả lời tôi!”

"Đau... ngon lắm. Bởi vì ngon quá nên mới khóc, ăn rất ngon." Cô nuốt nước bọt ừng ực, sắp khóc vì cái véo đau của hắn.

Tay hắn véo như muốn lôi cả thịt ra ngoài, ánh mắt âm trầm, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt cô.

“Câm miệng, không được khóc, đem nước mắt thu về, đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự nhẫn nại của tôi.”

Cô sợ hãi cắn răng, gật đầu, lia lịa.

Nhìn bộ dáng yếu như sên mà cậy mạnh của cô, chơi thật sự rất vui, cô mà nghe lời đối với hắn vô cùng thỏa mãn, sẽ không sợ cô sẽ bỏ chạy nữa, bởi vì cô không dám.

Sau khi ăn hết cái bánh sandwich, hắn lại cầm một hộp cơm khác đặt dưới thân cô rồi ra lệnh cho cô chảy ra ngoài.

Biết cách thả lỏng người, không còn bị hắn đánh nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn cả bát cơm, hắn cầm lấy cái thìa khuấy khuấy trộn trộn, hỗn hợp nhão nhão dính dính không khác gì cứt lợn, trong lòng hắn liên tục nảy sinh những trò đùa ác độc.

Hắn đưa lên miệng cô: “Ăn đi.”

Thật sự rất ghê tởm, chỉ cần một thìa là cô đã không chịu nổi nữa rồi!

“Em… em ăn no rồi, không muốn ăn nữa.”

Một câu nói lại khiến hắn không vui: “Ăn đi, đừng để tôi nói lần thứ ba.”

Cô thật sự rất ghê tởm, nuốt đến miếng thứ 3 cô không tài chịu nổi nữa, dạ dày cuồn cuộn dâng lên, nôn sang bên cạnh mà không báo trước.

"ọe ..." Nước mắt từ khóe mắt can đảm tuôn ra, ghê tởm đến nỗi sắp nôn hết ra ngoài.

"lạch cạch!"

Hộp cơm trước mặt rơi xuống đất, cơm văng tung tóe khắp nơi, cô biết mình lại sắp xong đời rồi.

Nhìn hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm chính mình, tựa hồ có thể dùng một chân giẫm chết cô.

“Em… em no rồi, ăn không nổi nữa.” Lâm Ấm đáng thương mong hắn tha thứ.

Nhưng cô quên mất rằng nếu hắn phát bệnh thì làm gì có nửa điểm đồng tình, còn nói gì đến tha thứ, nếu không ngay từ đầu hắn đã không bắt cóc mình.

Hà Trạch Thành xách cổ áo Lâm Ấm lên không trung, đẩy cô đập mạnh vào tường, khuôn mặt cô ngay lập tức biến sắc.

Ngón tay cắm vào lỗ cúc huyệt, Lâm Ấm hoảng sợ cầu xin.

"Không! Đừng thao ở đó, Trạch Thành, chủ nhân, đừng thao ở đó, cầu xin anh!"

Hắn thờ ơ, hai tay ấn mạnh cô vào tường, kéo quần xuống, cầm gậy thịt khổng lồ vốn đã dựng đứng nhắm ngay cúc huyệt.

Cô hét lên, lắc đầu: "Thao chỗ nào cũng được, xin đừng thao ở đó! Đau quá, không được!"

"Bảo bối không nghe lời phải bị trừng phạt!" Hắn túm tóc cô giật mạnh để phát tiết, cười lạnh một tiếng: "Không phải đang kinh tởm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi sao? Giả vờ làm cái gì!"

"Còn cho rằng tôi không biết bộ dáng giả vờ lấy lòng của em sao? Kinh tởm sao? Kinh tởm cũng phải ăn! Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi không được phép nhổ ra ngoài, kinh tởm à, giỏi lắm , đã vậy tôi phải bắn thẳng vào ruột của em!”

Dáng vẻ tức giận của hắn thật sự rất đáng sợ, mặc cho cô cầu xin như thế nào, đáp lại cô đều là sự thờ ơ lãnh đạm, hắn nhất định thao cúc huyệt cô.

“A~…”

Đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đâm thẳng vào hậu huyệt cô, dứt khoát nhét vào mặt sau cúc huyệt, so với hạt châu đút vào còn đau hơn gấp trăm lần, đem cơ thể cô xé rách, toàn bộ thần kinh muốn nổ tung.

"Đừng! A a a a a! Đau, đau, đau ...... Không được tiến lên, a!"

Dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở tiểu huyệt là chất bôi trơn tốt nhất, hắn bóp chặt vυ' cô: "Thả lỏng cho tôi, bằng không đau cũng chỉ có em."

Trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, nhỏ quá, mới chỉ có qυყ đầυ vào được thôi, nếu tất cả đều đâm vào trong đó chắc tuyệt biết nhường nào!

Dĩm: nam9 đang sợ quá 😱😱😱