Bác Sĩ Tiêu, Mau Nhìn Em [Bác Chiến]

Chương 23: Cố chấp

Và thế là sau ngày hôm đó,mối quan hệ giữa anh và cậu có sự tiến triển vô cùng tốt .Tiêu Chiến tuy thể hiện bên ngoài không quá rõ ràng, nhưng đối với cậu đã thoải mái hơn rất nhiều.Anh với công việc vẫn chính là một mực tâm huyết một mực chỉnh chu nhưng đối với những người bên dưới cũng không còn quá nghiêm khắc như lúc trước nữa mà chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo họ.Kể từ khi Nhất Bác xuất hiện ,cuộc sống mỗi ngày của anh chính là một sự trải nghiệm thú vị,khiến anh không biết từ bao giờ,đã quên mất đi cảm giác phải gồng mình là như thế nào nữa rồi.

-"Chiến ca,cho anh nè"

-"Cái gì đây?"_Anh đang cặm cụi làm việc với đống sổ sách trên bàn thì Vương Nhất Bác không biết từ đâu chạy đến ,chìa ra trước mặt anh hai vé xem phim.

-"Là hai vé xem phim hải miên bảo bảo, bác sĩ Quách mới cho đệ đó,có vẻ rất hay chúng ta cùng đi xem đi"

Tiêu Chiến híp mắt nhìn hai vé phim trên tay Nhất Bác,đây chẳng phải là ghế đôi sao? vé này dành cho tình nhân mà?Cậu ta....

-"Cậu cảm thấy rảnh rỗi quá rồi phải không? thân làm bác sĩ thì chuyên tâm vào một chút"

-"Nhưng mà đi một buổi thì có sao? Chiến ca đi với đệ đi mà"_Âm thanh phát ra hết sức là thảm  thương,Nhất Bác dùng đôi mắt cún con kịch liệt nhìn vào anh.Tiêu Chiến hiện tại thật sự rất muốn cười,khóe môi đã cong lên rồi nhưng mặt vẫn cố gắng thật bình tĩnh đáp lại cậu.

-"Cậu bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn xem thể loại này?"

-"Nhưng...nhưng"

Bản thân Nhất Bác vốn là người không giỏi ngôn luận đương nhiên là không thắng nổi anh,hiện tại thật sự muốn tiếp tục thuyết phục anh nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới phải.Ngương mặt sư tử nhỏ vì vừa bất lực vừa bất mãn mà xụ xuống thấy rõ,Tiêu Chiến nhìn sang rốt cuộc nhịn không được mà đưa tay xoa lấy mái tóc nâu của cậu.

-"Thật sự muốn đi đến vậy?"

-"Phải ,phải"

Vương Nhất Bác nhìn anh gật đầu như giã gạo,anh liền nghiêng đầu nhìn đầy thích thú .

-"Cũng được thôi nhưng trừ phi...."

-"Trừ phi làm sao?"

-"Trừ phi cậu mang được bánh trúc về đây"

Bánh trúc? loại bánh này chẳng phải rất lâu đời rồi sao? bây giờ muốn tìm lại loại bánh này ít nhất cũng phải ở vùng ven mới có,còn ở Bắc Kinh này thì có khác nào mò kim đáy bể đâu.

-"Bánh này lâu rồi mà,đệ biết tìm ở đâu?"

-"Không được? vậy thì lo làm việc nghiêm túc vào,bệnh nhân đang chờ cậu rất nhiều kìa, ở đó còn ham vui như vậy"_Con người này thật quá cứng đầu đi,anh đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu là phải tập trung một chút,không được lơ là quá mức vậy mà đầu óc thì lúc nào cũng nghĩ đến những trò trẻ con thế này,thật khiến anh đau đầu mà.

Nhất Bác thở dài nhíu mày đứng dậy,hóa ra rốt cuộc anh cũng không chịu đi cùng cậu.Được rồi,không tìm thử thì sao biết được là không có chứ,dù thế nào đi nữa cậu nhất định sẽ tìm được về đưa cho anh.

-"Được rồi,anh hứa thì phải giữ lời đó,có bánh trúc rồi nhất định phải đi cùng đệ"_Vừa dứt lời, lập tức khí thế hừng hực mà một mực tiến ra ngoài cửa, không để anh nói một câu nào.

*Rầm*

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại mà bật cười lắc đầu,cậu ta bao nhiêu tuổi rồi chứ? tính khí vẫn trẻ con đến vậy,xem ra cậu bạn nhỏ này cũng cứng đầu không kém,giống như một đứa trẻ vậy,cái gì đã muốn thì nhất định phải có được trong tay.Hừm....nói chung thì không phải anh không muốn đi,chỉ là muốn đùa cậu ấy một chút ,với lại bánh trúc thật sự rất khó tìm, gần như hiện tại không còn bán loại bánh này nữa.Thôi thì đợi cậu ta tìm mệt trở về ,bóp bụng đi cùng một chuyến vậy.

Bên này,Nhất Bác hiện tại cậu đã mượn được một chiếc xe đạp.Cậu chạy đến những con phố cổ nhất ở Bắc Kinh,những con hẻm hoặc những con đường dù là nhỏ nhất cậu cũng không bỏ lỡ,chỉ tiếc kết quả chính là hoàn toàn không có.Mọi người dường như chỉ đáp lại cậu rằng họ không biết hoặc nếu hơi có vẻ lớn tuổi một chút thì nói rằng loại bánh kia đã hết bán từ lâu.Mọi chuyện dần trở nên bất lực đối với cậu.Chạy xe suốt mấy tiếng chân cậu thực sự muốn rã ra rồi ,thậm chí là đau nhức đến tê dại ,nhưng mà cậu không thể bỏ cuộc được,cậu thật sự muốn đi cùng anh.....rất muốn.

*Kétttttttttttt*

Lực cản bất ngờ khiến bánh xe ma sát dưới mặt đường vang lên âm thanh chói tai.Vương Nhất Bác vừa thắng gấp lại trước một quán tạp hóa nhỏ nằm sâu trong con hẻm dài.Nơi này có vẻ rất cổ xưa và có phần hơi cũ kĩ,suốt một quãng đường dài chỉ duy nhất một hàng quán này còn bán,thôi thì cứ hỏi thử xem sao, nếu lại tiếp tục không có,cậu sẽ đến nơi khác để tìm.

-"Cậu trai trẻ cần mua gì hả?"

Một bà lão tóc bạc phơ từ bên trong đi ra bất ngờ lên tiếng khiến cậu giật mình,nhưng sau đó liền lễ phép cúi đầu một cái.

-"Thưa bà,ở đây có bán bánh trúc không ạ?"

Bà lão nhìn cậu ánh mắt đăm chiêu giống như đang đánh giá gì đó ở cậu vậy.Bị nhìn chằm chằm như vậy Nhất Bác có chút khó chịu nhưng không lâu sau đó,bà lão ấy đã đột nhiên bật cười.

-"Haha thật không ngờ giới trẻ thời nay lại còn nhớ tới loại bánh này,bà già này tưởng các cậu chỉ biết đến vịt quay ngỗng quay mà quên hết rồi chứ"

-"Thực.....thực ra cháu cũng chỉ có nghe nói chứ chưa từng thấy qua,hôm nay muốn tìm lại để cho một người"

Bà lão lưng đã khòm nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh,chậm rãi tiến đến vỗ vỗ vai Nhất Bác.

-"Cậu trai còn trẻ như vậy đã si tình rồi sao?"

P/s À Bánh đó tôi tự nghĩ á 🙋