Editor:HamNguyet
Hoả diễm hừng hực trong sơn động kịch liệt thiêu đốt, không phải lửa bình thường, mà là thiên hoả tầng thứ mười tầng Hỏa Vực, lúc này nhiệt độ toàn bộ sơn động cực cao, lửa kia thiêu đốt suốt một ngày một đêm, nhưng kết giới trong động vẫn không có một khe hở.
Tần Thiên luôn trong vòng tay không gian lưu ý tình hình bên ngoài thần biến sắc có chút ngưng trọng, hơi trầm ngâm, xoay người hướng tới một loạt gian phòng nơi xa phóng qua.
"Ân..." Đi đến trước cửa một gian phòng trong đó, hắn đang muốn đẩy cửa đi vào, một tiếng áp lực ngâm khẽ ẩn ẩn vang lên, tựa hồ rất khó chịu, trong lòng Tần Thiên căng thẳng, thân thể tật như tia chớp phóng vào trong phòng.
Tần Lạc Y đang ngồi xếp bằng trên giường, hai tròng mắt nhắm chặt, chung quanh thân thể bao phủ một cỗ sương trắng nồng đậm, cỗ sương trắng kia từ linh lực tinh thuần đến cực điểm ngưng tụ thành.
Tiếu nhan như ẩn như hiện trong sương trắng, làn da nõn nà, phấn nộn trong sáng, hai gò má huân hồng mê người, trên người chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh phiêu dật, dưới cổ tuyết trắng duyên dáng lộ ra làn da như ngọc, mái tóc đen nhánh rối tung sau người, mềm mại rũ xuống thắt lưng, ánh lên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn càng thêm quyến rũ mê người, tràn ngập mê hoặc.
Cẩn thận đánh giá nàng một phen, thấy nàng không có chuyện gì, Tần Thiên nhấc tâm lên cao rốt cục thả xuống. Trong lòng buông lỏng, lập tức nhận thấy được trong phòng có cỗ hương khí thanh u thản nhiên nghênh diện đánh tới, thẳng nhập đáy lòng, làm cho thân thể hắn nóng lên, máu toàn thân đều hướng tới dưới thân, thầm nghĩ không ổn, xoay người muốn đi ra ngoài.
"Ngô!" Phía sau lại truyền đến một tiếng than nhẹ áp lực.
Tần Thiên dừng bước chân, nhìn lại. Tần Lạc Y ngồi trên giường ngọc khóe môi tràn ra một tia đỏ tươi chói mắt, mày hơi nhíu, hàm răng tuyết trắng gắt gao cắn môi đỏ mọng, ngực phập phồng kịch liệt, trên mặt huân hồng càng thêm tiên diễm.
Tần Thiên biến sắc, xoay người chạy gấp qua, trong nháy mắt đi đến bên người Tần Lạc Y.
"Lạc Y?" Hắn mở miệng gọi khẽ tên Tần Lạc Y, thanh âm cực nhẹ, chỉ sợ kinh động nàng.
Tần Lạc Y mắt mở ra nhìn hắn. Ánh mắt tối đen mang theo một cỗ hương vị mờ mịt, liễm diễm ẩn tình, lông mi thon dài nhẹ nhàng rung động vài cái.
Tần Thiên hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống bên người nàng, vươn tay nắm bả vai nàng.
Lúc này cả người Tần Lạc Y mềm nhũn, thân thể nóng rực không chịu nổi, hơi cứng đờ, thật sự không thể kháng cự trên người Tần Thiên phát ra hơi thở nam tính mê người, thuận thế ngã xuống trong lòng hắn, đầu dựa trên vai hắn, lười biếng cọ cọ.
"Có phải rất khó chịu hay không?" Tần Thiên xuất ra một cái khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé môi nàng, ánh mắt nhìn đỉnh đầu nàng tràn đầy thương tiếc thâm tình, chỗ sâu nhất trong đáy mắt có một cỗ tức giận không dấu được.
Tần Lạc Y nhắm hai mắt lại, gật gật đầu, kéo khóe môi nói: "Công pháp kia rất bá đạo, muội không thể áp chế nó xuống, Thiên Ma Tâm Kinh đã bị công pháp kia hoàn toàn ngăn chặn." Âm thầm thở dài một hơi.
Nhớ ngày đó Ma Kiêu cấp nàng đại pháp Thiên Ma Tâm Kinh kia bá đạo cỡ nào? Chỉ cần nàng vận công, sẽ tự động bắt đầu tu luyện Thiên Ma Tâm Kinh, thậm chí ngay cả Thái Âm Thần Kinh cũng vô pháp tu luyện, nhưng nữ nhân đoạt xá thân thể Ngọc Hải Đường mạnh mẽ truyền công pháp vào trong cơ thể nàng, đem Thiên Ma Tâm Kinh trong cơ thể nàng ngăn chặn.
Nàng không thể vận khởi Thiên Ma Tâm Kinh tu luyện, thậm chí không có biện pháp dùng Vô Tướng Đại Pháp đi trói trụ Hỗn Nguyên Thiên Châu, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, trong cơ thể nàng vẫn luôn vận hành công pháp của nữ nhân kia, cho dù nàng không luyện công, công pháp kia vẫn luôn quỷ dị vận hành.
Thời gian một ngày một đêm mà thôi, tu vi nàng một đường đột nhiên tăng mạnh, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta kinh hãi. Linh lực trong cơ thể tuần hoàn theo công pháp không biết tên kia, Hỗn Nguyên Thiên Châu luôn phóng thích hỗn độn lực bên trong, chiếu theo nàng phỏng đoán, cứ như vậy nhiều nhất mười ngày nửa tháng, nàng sẽ tu luyện ra đoá linh hoa thứ ba.
Nguyên bản cho dù lực lượng trong Hỗn Nguyên Thiên Châu không ngừng phóng thích, linh lực trong vòng tay không gian khô kiệt, tuy rằng vòng tay nghịch thiên, người có thể tiến vào, nhưng chỉ là một không gian mà thôi, nàng tu luyện đến trình độ nhất định, trong cơ thể có Hỗn Độn Chi Nguyên cuồn cuộn không dứt, không có linh lực cường đại chống đỡ, linh hồn nữ nhân kia tạm thời bị nàng phong ấn, nàng không nuốt phục linh đan bổ sung linh lực, căn bản không cần lo lắng tấn giai, sau mới phát hiện vòng tay không gian đã sớm bị nữ nhân kia động tay động chân, linh lực bên trong trở nên cực kỳ dư thừa, độ nồng đậm vượt qua linh lực trên Huyền Thiên đại lục, thậm chí nàng cùng Tần Thiên trừ bỏ thần thức có thể rời khỏi vòng tay không gian, thân thể căn bản không thể đi ra ngoài.
Ý tứ trong lời Ma Kiêu nói lúc gần đi, hiển nhiên không hy vọng nàng tấn giai quá nhanh, trước kia nàng không rõ, hiện tại ẩn ẩn đoán là do Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn liên quan đến linh hồn quỷ dị trong hạt châu.
Tần Thiên mím bạc môi.
"Kết giới kia vẫn không phá?" Tần Lạc Y nói sang chuyện khác, hỏi Tần Thiên.
"Không phá." Tần Thiên lắc đầu, nhìn trên mặt nàng nhanh chóng xẹt qua một chút thất vọng, không khỏi càng ôm sát bả vai nàng, an ủi nàng nói: "Không cần lo lắng, mới một ngày một đêm mà thôi, đó là lửa trong tầng thứ mười Hỏa Vực, chậm rãi thiêu đốt, luôn có thời điểm thiêu phá kết giới." Lời tuy nói thế, ánh mắt có chút ngưng trọng.
"Không thể sớm đi ra ngoài một chút, cuối cùng muội có chút bất an." Tần Lạc Y kéo khóe môi, thầm nghĩ muốn kết thành linh hoa cần lôi kiếp, không gian nơi này cùng bên ngoài ngăn cách, có lẽ căn bản không đưa tới lôi kiếp, lo lắng của nàng thuần túy là buồn lo vô cớ.
Khí huyết cơ thể quay cuồng càng thêm lợi hại, cảm giác kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng cực nóng càng thêm mãnh liệt, tìиɧ ɖu͙© dời non lấp biển hướng nàng đánh úp lại, thân mình mạnh mẽ run lên, tiếng kêu rên nhịn không được từ trong miệng phát ra. Tiếu nhan càng thêm đỏ ửng, cái trán tinh mịn có mồ hôi nhẹ nhàng trượt xuống, cổ họng nảy lên một chút tinh ngọt.
Tần Thiên vẫn lưu ý nàng biết nàng sợ là không nhịn được, mâu quang tối sầm lại, cánh tay từ trên vai nàng trượt xuống, ôm thắt lưng nàng. Đầu cúi thấp xuống, hôn lên cái trán trơn bóng, gương mặt, sau đó ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, thương tiếc trằn trọc mυ'ŧ, cúi đầu nhẹ lẩm bẩn: "Lạc Y, có ta ở đây, không cần chịu đựng."
Tần Lạc Y mở to phượng mâu nhìn tuấn nhan hắn, so với vừa rồi, mâu quang càng thêm mờ mịt, thần sắc đáy mắt có chút phức tạp.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cơ hồ cách hai canh giờ, trong cơ thể nàng bởi vì công pháp kia mà chồng chất du͙© vọиɠ nhất định phải thư giải một lần, nếu không tính mạng nguy hiểm, công pháp thật sự bá đạo so với Hỗn Nguyên Thiên Châu lúc trước càng thêm lợi hại hơn vô số lần, nơi này chỉ có hai người bọn họ, thời điểm lần đầu tiên phát tác, nàng cực lực chống cự áp chế một đoạn thời gian, kết quả Tần Thiên phát hiện không thích hợp lại đây tìm nàng, khi đó nàng đã sớm bị công pháp khống chế thần trí, trực tiếp bắt hắn ăn vào bụng. Sau đó mỗi một lần phát tác, đều do Tần Thiên vì nàng thư giải tìиɧ ɖu͙©, giữa hai người, hoàn toàn không còn trong sạch đáng nói.
"Ngô." Hắn hôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tần Lạc Y nguyên bản miễn cưỡng đè nén tìиɧ ɖu͙© xuống hoàn toàn hỏng mất, không tự chủ được hôn trả hắn, hai tay như có ý thức, quấn quanh trên cổ hắn.
Tần Thiên ôm nàng càng chặt, hôn môi nàng càng ngày càng sâu, bàn tay nguyên bản ôm thắt lưng nàng thừa cơ chui vào trong vạt áo nàng, mâu quang như nước, bên trong là lưu luyến cùng thâm tình.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Không ngăn cản động tác hắn, hô hấp rõ ràng càng thêm dồn dập, hai má ửng hồng như hoa đào nở rộ.
Tần Thiên nhẹ nhàng đem nàng áp đảo trên giường, đem y phục lẫn nhau cở bỏ, thân thể đè trên người nàng, mười ngón cùng nàng gắt gao đan vào nhau, nhiệt độ ấm áp, hội tụ trong lòng hàn tay hai người, máu lẫn nhau, tựa hồ gặp gỡ va chạm, làm cho lòng bàn tay bọn họ tựa như dấy lên một đoàn hoả diễm cực nóng.
Thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, Tần Thiên cúi đầu xuống lần nữa, hôn lên cánh môi nàng, sau đó là cổ, hô hấp thật mạnh đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, bởi vì hai người dán chặt chẽ, Tần Lạc Y cảm giác được trên thân thể hắn khác thường.
Nhiệt độ từ trên người hắn truyền đến, xuyên thấu da thịt lẫn nhau truyền đến trong máu, tìиɧ ɖu͙© nóng cháy che trời lấp đất, dần dần đem lý trí Tần Lạc Y chôn vùi. Sau một lát, Tần Thiên đưa một bàn tay ra, vén lọn tóc buông xuống mặt nàng gài lên vành tai, nhiệt lưu khác thường lan tràn toàn thân, làm cho Tần Lạc Y kìm lòng không được ôm chặt hắn. Hô hấp theo hắn hôn mà trở nên vô cùng nóng rực.
"Lạc Y...Lạc Y..." Trong lòng Tần Thiên rung động, một bên hôn nàng, một bên nhẹ lẩm bẩm tên nàng, cảm giác được thân thể nàng có thể chứa chính mình, liền không hề lãng phí thời gian, nâng chân nàng lên, xông vào thân thể nàng, hai người nháy mắt hai hợp thành một.
Thân thể hư không nháy mắt bị lấp đầy, Tần Lạc Y nhịn không được nhẹ ngâm ra tiếng, lửa nóng như muốn sôi trào bị rót vào một cỗ mát lạnh mỏng manh, nguyên bản nhíu mày giãn ra.
"Lạc Y." Tần Thiên vẫn lưu ý biểu tình trên mặt nàng trong mắt sáng ngời, sợ nàng không thoải mái cố nén trụ xúc động rốt cuộc không áp lực được, bắt đầu ở trên người nàng làm càn tung hoành ngang dọc.
Mưa rền gió dữ đột nhiên đến, làm cho Tần Lạc Y nhịn không được thấp suyễn nhẹ ngâm ra tiếng, hai thân hình, ở trên giường bạch ngọc gắt gao dây dưa quay cuồng, liều chết triền miên.
Hồi lâu sau, hơi thở ái muội trong phòng rốt cục ngừng lại, Tần Thiên sợ đè nặng nàng, từ trên người nàng di chuyển xuống dưới, nghiêng người nằm, vươn tay ôm nàng vào ngực.
Khuôn mặt Tần Lạc Y trong suốt, sợi tóc hỗn độn, Tần Thiên dùng tay kia đem vài lọn tóc trên mặt nàng vắt ra sau, ánh mắt thật sâu dừng trên tiểu nhân nhi trong lòng, mặc dù nhan sắc trên mặt Tần Lạc Y vẫn đang đỏ ửng, nhưng không giống vừa rồi tiên diễm yêu dị như vậy, đôi môi phấn nộn trải qua dễ chịu, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, Tần Thiên nhìn nàng, nhìn nhìn, thế nhưng có chút ngây ngốc.
Tần Lạc Y biết Tần Thiên nhìn nàng. Nhưng không mở mắt ra. Hoan ái thời gian dài, trên thân thể nàng không cảm giác được mệt mỏi, tinh thần ngược lại rất tốt, trong thân thể nóng nảy tạm thời bị áp lực xuống.