Thìn ra tới quảng trường vào lúc 3h sáng, trên phần dưới của cả bức tượng và đài tưởng niệm đã chi chít những lỗ thủng. Cửu Sắc đang đứng dưới, xung quanh là một đám giáo chúng bàn luận việc gì đó .
- Bang chủ !
- Kính chào bang chủ !..nhiều người đồng thanh chào
- Có chuyện gì vậy, công việc tới đâu rồi.
- Bọn đệ đã đυ.c được 1/3 phần dưới của tượng và gần nửa của đài tưởng niệm. Nhưng phần trên hơi cao quá, giáo chúng nhảy lên bắn cột khoan không chính xác lên đang tính cần dựng một giàn giáo hoặc kiếm thang cao. Vì đằng nào cũng vẫn phải đi lên các điểm cao đổ hóa chất vào, lại còn bịt xi măng lại và làm đẹp đồng bộ
- Điều này có ảnh hưởng tới tốc độ không ?
- Có lẽ bị chậm mất 2 ngày, có nghĩa là vẫn theo tiến độ ban đầu chứ không nhanh hơn được như dự kiến.
- Không sao. Tiếp tục triển khai , miễn đảm bảo đúng tiến độ dự kiến từ đầu.
- Vâng bang chủ.
- Để ta giúp một tay, súng này sử dụng thế nào
Biết tính của người huynh này của mình, Cửu Sắc mang tới một chiếc súng bắn mũi khoan. Cấu tạo của nó rất đơn giản, phần trước giống như một chiếc nỏ bắn tên thời xưa nhưng to hơn và làm bằng kim loại nhẹ, mũi tên là một ống hợp kim do anh luyện thành siêu cứng, đầu nhọn hoắt bên trong rỗng có dường kính chừng 5cm. Đuôi chiếc nỏ là một ống nén khí có một khe vừa khít với đuôi mũi tên. Sử dụng khí nén siêu chặt tạo ra lực bắn khủng khϊếp, có thể đưa mũi tên kim loại dài gần m này bắn sâu 1m rưỡi vào trong thân bức tượng. Sau khi bắn ra gần đuôi có những dây nhỏ buộc xung quanh để có thể kéo mũi tên ra. Với người bình thường việc kéo mũi tên ra là cả một vấn đề vì nó đã găm chặt vào bên tông. Nhưng với sức mạnh gấp 5 7 lần thậm chí cả chục lần người thường của giáo chúng thì còn phải cẩn thận kéo nhẹ nếu không sẽ bung cả mảng bê tông xuống.
Mỗi mũi tên sẽ được bắn cách nhau gần 1m. Sau đó sẽ theo các lỗ này đổ hóa chất vào để ngấm vào tất cả các phần phía dưới, sau khi hóa chất cứng lại sẽ vô cùng vững chắc cho bức tượng. Cuối cùng chỉ cần đổ bê tông tốt vào các lỗ thủng chám lại, đánh mòn bề mặt ngoài cùng, sơn màu đồng bộ với phần còn lại của bức tượng là sẽ nhìn y như cũ nhưng độ vững chắc tăng lên cả trăm lần.
Vì bức tượng cao hơn 30m lên sau gần chục m phía dưới, giáo chúng nhảy lên cầm theo súng bắn mũi tên không tới nữa. Đành phải chờ dựng các dàn giáo và làm thang để leo lên. Trong lúc đó, Thìn tranh thủ nhảy qua lại như một con thoi, hơn 10 giáo chúng đứng dưới hỗ trợ thay nhau đưa cho anh những khẩu súng bắn đã được nạp tên, mỗi lần nhảy lên, đồng thời vừa bắn một mũi tên mới, anh vừa kéo 1 mũi tên đã găm vào trước đó ra. Tốc độ nhanh tới mức 10 người kia phải liên tục nhận lại mũi tên và nạp lại súng cho anh, cũng là một cách tốt để giáo chúng nhìn nhận năng lực của một bang chủ như anh.
Sau một hồi, nhìn đoàn xe mang dụng cụ dựng giáo và thang tới anh dừng công việc, trên người không lấy một giọt mồ hôi hay hơi thở có nhanh hơn chút nào. Giáo chúng thì thầm truyền tai nhau về sức mạnh khủng khϊếp của Vô Sắc bang chủ.
Thìn lau tay, tiến tới chỗ Tam Sắc đang đứng ghi ghi chép chép và kiểm tra bản thiết kế sửa chữa thêm.
- Tam huynh, có gì bất ổn không
- Không, mọi chuyện rất tốt, chỉ còn mỗi tượng và đài tưởng niệm ta đang giám sát nốt là sẽ hoàn hảo.
- Tốt rồi, đệ nhờ huynh một việc, cần làm luôn
- Được, bang chủ cứ phân phó.
……………..
Ngọc Lan choàng tay sang bên cạnh, trống không, cô mở mắt, hơi ấm cảm giác còn đó mà người đã đi đâu mất rồi. Phía dưới, cảm giác ướŧ áŧ và chất nhờn bên trong l*и cô vẫn đang rỉ ra rất rõ ràng. Không phải là mơ, đêm qua cô đã trao thân cho một người đàn ông xa lạ.
Mặc dù là lần đầu tiên, bị bỏ lại một mình sau một đêm say ngủ nhưng cô lại không hề thấy buồn hay cô đơn. Người đàn ông đó như ngôi sao trên bầu trời xa xăm, vốn chỉ có thể ngắm từ xa, nhưng cô đã chạm được vào, được chiêm ngưỡng nó. Thậm chí có thể không bao giờ được gặp lại nhưng cô không hối hận với điều đó. Bất giác đưa tay xuống nơi ẩm ướt của mình, cô mỉm cười bẽn lẽn, nghĩ lại những lời dâʍ ɖu͙© cô nói ra đêm qua, thật sự là xấu hổ quá mà. Cô còn đòi anh bắn hết lượng tϊиɧ ŧяùиɠ khồng lồ vào bên trong l*и mình, cô muốn lần đầu của mình thật trọn vẹn. Lát nữa cô sẽ đi mua thuốc ngừa thai uống vậy.
Bước ra khỏi giường, trên đệm vẫn còn lưu lại vệt máu trinh tiết của mình, cô rùng mình. Liệu anh có như tất cả đàn ông cô vẫn biết, chỉ coi cô là thứ thú vui qua đường hay không ? tại sao cô lại dễ dãi bất ngờ với anh như vậy ? trước giờ cô vẫn nghĩ, trinh tiết của mình là thứ vô cùng quý giá, cô sẽ chỉ trao cho người đàn ông cô yêu. Vậy cô có yêu anh không ? cô không khẳng định được gì cả, chỉ biết, cô không thấy hối hận, không phải là một hành động bản năng khi say xỉn mà cô thực sự muốn thế.
Chiếc điện thoại đã có cả chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của hai đồng nghiệp đi cùng vốn nghỉ ngay tầng dưới của khách sạn. Cô vội vàng vào nhà tắm, thả mình trong làn nước nóng thư giãn, cố gạt đi những ý nghĩ muộn phiền về việc anh bỏ cô lại sau khi làʍ t̠ìиɦ, ý nghĩ bị lợi dụng và lừa dối. Cô nghĩ lý do nói với hai người đồng nghiệp về việc vắng mặt và không có hồi âm gì kể từ lúc nói đi gặp đối tượng bên xây dựng đang sửa chữa quảng trường. Nhưng họ nói đang đợi cô ở quán cafe gần đó nên không thể không ra.
Khi Ngọc Lan xuống tới sảnh để gửi chìa khóa, anh lễ tân cười với cô một nụ cười rất tươi.
- Chị là Ngọc Lan !
- Vâng là tôi .
- Có người gửi cho chị tập tài liệu, với có xe chuẩn bị sẵn cho chị bên ngoài, biển số là XXX, chị đi đâu cứ bảo lái xe đưa đi
- Là ai đem tới vậy ?
- Là nhân viên của bạn trai chị !_ Anh lễ tân nhoẻn miệng cười.
- Vậy hả ! Tới lúc nào đó ?
- Dạ sáng sớm nay, anh ý cũng lớn tuổi, dặn chúng tôi thời gian chị ở đây cần bất cứ gì cứ nói khách sạn sẽ cung cấp đầy đủ. Ngoài ra toàn bộ chi phí đã được thanh toán còn dư rất nhiều, khi nào chị ra về chúng tôi sẽ tất toán và gửi lại phần dư cho chị.
- Thế hả, vậy anh ta có nói gì khác không ?
- Dạ không ạ !
- Vậy tôi đi ! _ Ngọc Lan nhận tập hồ sơ trên tay của anh lễ tân, chút thất vọng.
Chiếc Mẹc E300 đen đỗ ngay cạnh sảnh khách sạn, thấy Ngọc Lan đi ra, người lái xe nhanh nhẹn mở cửa chạy ra đón. Lịch sự mở cửa sau mời cô lên xe, anh ta không nói gì, Ngọc Lan cũng im lặng. Cô mở tập hồ sơ trong phong bì dán kín ra.
- Oh ! _ Ngọc Lan thốt lên.
Trong hồ sơ gồm 1 usb và rất nhiều ảnh, thông tin vô cùng đầy đủ về dự án quảng trường. Thời gian, vốn đầu tư, quá trình, các hình ảnh hiện trạng hỏng hóc của công trình. Với ngần này hồ sơ đủ để bất cứ đài báo nào làm hẳn một phóng sự dài kỳ về sự việc rút ruột công trình. Trong usb cô đoán là video trực tiếp tại quảng trường.
- Giờ cô muốn đi đâu ạ ? _ Người lái xe hỏi
- Cho tôi ra quán cafe XXX.
- Vâng !
- Anh là lái xe của anh Thìn ?
- Không, tôi sao có vinh dự đó, là lái xe của tam chủ, tam chủ là nhân viên của ngài Thìn.
- Oh ! Ông chủ của ông chủ anh làm nghề xây dựng lâu chưa.
- Xin lỗi, tôi không được phép cung cấp thông tin gì cả. Nhưng chủ nhân của chúng tôi không làm nghề xây dựng.
- Vậy là nghề gì !
- Điều này là bí mật, tam chủ truyền đạt lại rằng cô chỉ cần yên tâm chủ nhân chúng tôi không làm gì phạm pháp và ở một ví trí trong xã hội không ai trên toàn cõi Đại Việt này dám đυ.ng tới.
- Oh ! _ Ngọc Lan không biết nên hỏi gì tiếp theo.
- Ngoài ra, tam chủ có nhắn rằng, nếu cô coi mình đã là người của chủ nhân, từ nay cần bất cứ sự hỗ trợ nào trong cuộc sống về bất cứ vấn đề gì hay kinh tế, chỉ cần liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại này. Không phải là sự ban ơn gì cả mà đơn giản, vị trí của cô từ giờ đã khác, nên cô không nên tức giận hay cảm thấy bị xúc phạm mà chỉ cần giữ nó để phòng thân.
Người lái xe đưa một danh thϊếp trắng trơn, trên đó in hình một con rồng 9 đầu mờ mờ và một số điện thoại. Là số điện thoại thường dùng hàng ngày trong cuộc sống của Tam Sắc. Ngọc Lan đón lấy ngắm nghĩa, trong đầu cô lại hiện lên hàng trăm câu hỏi về thân phận của Thìn. Hay anh không muốn gặp lại cô nữa, giao phó lại cho người dưới lo cho mình ? bất giác cô thấy thật buồn.
- Vậy nếu tôi muốn gặp trực tiếp chủ nhân của các anh ?
- Không thể, trừ khi chủ nhân muốn gặp cô. Ngài rất bận !
- Tôi hiểu rồi !
Ngọc Lan rưng rưng, nỗi sợ của cô đã trở thành hiện thực. Cô đã gặp một người rất đặc biệt, một người vô cùng bí ẩn và quyền lực cùng những khả năng cô không tưởng tượng ra nổi. Nhưng lại chỉ có duyên gặp mặt hôm qua, số điện thoại còn đó, nhưng có lẽ đó chỉ là một số điện thoại bất kỳ dùng tạm ngày hôm qua. Tự dưng cô có ý nghĩ, cô sẽ không uống thuốc tránh thai nữa, biết đâu… rồi sau đó sẽ liên lạc, nếu cố có thai với anh, anh sẽ gặp lại cô…
Chiếc xe dừng lại trước cửa quán cafe, Ngọc Lan xuống xe sau khi người lái xe trao đổi số điện thoại và dặn cô từ giờ tới khi cô về lại thủ đô, bất cứ đi đâu anh sẽ trực để đưa cô đi. Tiến về phía hai đồng nghiệp đang đợi, cô quyết thực hiện theo đúng kế hoạch mà người đàn ông của đời cô đưa ra hôm qua.
…………….
Điều đón chào Mộ Liên tại căn nhà riêng của mình trong tổng doanh Sói Đêm là một cái ôm thật chặt như không muốn rời ra một giây nào của Hiểu Liên. Không hiểu sao anh cảm giác thật ấm áp, khi có một ai đó chờ mình trở về dù là mình đi đâu. Nó giống như một cuộc sống bình thường của một người bình thường, anh là một người chồng mới đi công tác đơn giản vài ngày, và ở nhà, người vợ hiền tần tảo ngóng trông anh trở về từng phút một. Anh không ôm lại cô nhưng cũng không đẩy cô ra hay tránh né như mọi lần, từ khi cô bộc bạch cảm giác của mình với anh. Anh vẫn nghĩ điều đó là thoáng qua và không ảnh hưởng tới mình, nhưng anh không nhận ra rằng dần dần mình cũng bắt đầu thích cảm giác này rồi, dù trong lòng anh, người anh nhung nhớ mỗi đêm vẫn chỉ có Nhất Sắc. Anh muốn làm gì đó cho cô người hầu bé nhỏ này của mình.
- Được rồi, buông ta ra nào !
- Dạ , chủ nhân. _ Hiểu Liên nuối tiếc thả Mộ Liên ra.
- Cô ở nhà ổn chứ?
- Đều ổn ạ, chỉ có điều em rất nhớ chủ nhân.
- Ta sau này còn phải đi rất nhiều.
- Em biết. Em lúc nào cũng chờ chủ nhân về.
- Cô có nguyện vọng gì không ?
- Dạ là sao ạ ? _ Hiểu Liên hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh.
- Là muốn thực hiện hay làm điều gì đó.
- Em muốn…trở thành người của chủ nhân.
Mộ Liên hiểu ý cô nhưng đó không phải là việc anh nghĩ tới lúc này.
- Không, ý tôi, thời gian ở đây cũng khá lâu rồi, cô có nguyện vọng ra ngoài hay về thăm bố mẹ gì không ?
- À ! Dạ có, nhưng theo qui định thì còn rất lâu em mới được phép.
- Nếu cô muốn tôi sẽ xin đặc cách cho.
- Được ạ ! Vậy tốt quá, em muốn xem qua mẹ em sao rồi.
- Để ta gặp Lang Chủ xin xem.
Hai ngày sau, Hiểu Liên lần dậy sớm hơn thường lệ cả tiếng, thúc giục cả chủ nhân mình dậy theo. Sau khi Mộ Liên xin phép đặc cách cho cô, Lang Chủ đã đồng ý để cô về thăm mẹ, với điều kiện là Mộ Liên phải đi cùng và chịu trách nhiệm. Tất nhiên Lang Chủ sẽ đồng ý ngay với điều kiện nghe rất hợp lý như vậy, là cơ hội tốt để hai người gần gũi nhau. Hai người càng gần gũi, cơ hội ý đồ của hắn thành công càng cao. Vì trong cơ thể Hiểu Liên, sớm đã có bố trí riêng của hắn.
……….
Chiếc xe Jeep chở hai người tiến về thành phố Lào Cai, đây là nơi Hiểu Liên đã bố trí cho mẹ ở lại để tránh xa người bố nghiện ngập kia. Cả quãng đường, cô tíu tít kể chuyện về mẹ cô, về những ngày tháng mà gia đình cô vẫn còn ổn định, hạnh phúc. Đối với cô, ý nghĩa của việc này thật quá lớn, không những lần đầu tiên Mộ Liên thể hiện sự quan tâm tới cô mà nó còn giống như cô đưa anh về ra mắt mẹ mình. Cô còn chẳng hiểu mình nói những gì, cứ nghĩ ra được kỷ niệm nào cô lại thao thao về chuyện đó. Quãng đường gần 8h đồng hồ vậy mà nhanh chóng trôi qua, khi chiếc xe dừng lại tại một căn nhà nhỏ nằm gần trung tâm thành phố trời cũng đã xế chiều.
Một người phụ nữ, khuôn mặt khắc khổ đầy những vết nhăn của năm tháng vất vả không biết đã chờ ở đó từ bao giờ trên chiếc xe lăn. Bà nở một nụ cười rạng rỡ và vui mừng chạy tới ôm chầm lấy cô con gái duy nhất vào lòng. Gật đầu chào Mộ Liên đang từ từ đi tới. Lái xe đánh xe đi chỗ khác cho mọi người được tự nhiên còn cả ba người vào nhà.
Căn nhà bày biện khá đơn sơ nhưng cũng đầy đủ trang thiết bị, trên bàn ăn đã có sẵn một mâm cơm với con gà luộc và vài món xào. Nghe tin con gái về, lại đưa cả sếp của mình về chơi, bà vui mừng thao thức cả đêm qua, sáng sớm nay đã tự chiếc xe đi chợ nấu cơm, mọi cái mệt cái đau của bà dường như đã biến mất vào hôm nay. Từ ngày được con gái sắp xếp cho ở đây, thuê cả người chăm sóc bà mừng thì ít mà lo lắng thì nhiều. Không biết con gái mình làm gì mà lại có nhiều tiền như vậy, còn nói công việc này theo yêu cầu không được liên lạc về nhà nhiều. Bà sợ vì bà mà con gái mình tham gia vào công việc gì đó xấu xa, không thiếu dân địa phương Thanh Thủy vì kiếm tiền mà buôn lậu hay ma túy mại da^ʍ. Làm những công việc đó tiền có nhiều thật nhưng không biết sống chết lúc nào. Nay con gái về thăm bà lại đưa cả ông chủ về, thật là một cơ hội tốt để bà tìm hiểu công việc của con gái mình cũng như yên tâm phần nào rằng cô vẫn khỏe mạnh, an toàn.
Đánh giá nhanh người đàn ông , dù khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, những vết sẹo dọc ngang trên khuôn mặt như một tên ăn cướp. Nhưng ánh mắt anh ta tỏa ra điều gì đó nồng ấm, đượm buồn, bà không rõ nên có cảm giác nghi ngờ hay yên tâm về anh chàng này.
- Chào ông, thật phiền ông quá lại đưa con gái tôi về tận đây.
- Cũng là tiện đi chơi đó bác, bác cứ gọi là cháu được rồi. Cháu tên Mộ Liên
- Để tôi đi hâm nóng thức ăn , chắc cả anh và Hiểu Liên cũng đói rồi.
- Bác cứ ngồi nói chuyện với Liên đi ạ, để cháu làm cho.
- Ấy chết, ai lại để cho chủ đi phục vụ thế bao giờ. Anh cứ đi rửa ráy cho đỡ bụi đường để tôi làm.
Cuối cùng là Hiểu Liên đi hâm lại đồ ăn dù cả hai chưa đói, còn Mộ Liên vào trong rửa mặt. Vốc một vốc nước mát xoa khắp mặt, anh mới nhận thức việc gì đang xảy ra. Thế nào mà lại thành ông chủ về nhà nhân viên chơi thế này, đúng là một quyết định nông nổi của anh mà. Nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hiểu Liên và mẹ , kể ra cũng đáng công.
- Anh ăn đi, cháu Liên nhà tôi còn non dại lắm, mong anh chỉ dạy nó thẳng tay vào. _ Bà gắp miếng thịt gà lớn đưa vào bát anh.
- Không, Liên làm việc rất tốt bác ạ, đỡ đần cho công việc chúng cháu nhiều lắm.
- Thế cái Liên nó làm được những việc gì, chứ trước ở nhà con bé này chỉ giỏi chơi thôi anh ạ ! _ Mẹ Hiểu Liên bắt đầu dò xét.
- Liên phụ trách phần bếp núc là chính ạ, công ty cháu đông người , tới hơn trăm nhân viên nên việc bếp núc cũng vất vả lắm. Được cái Liên rất nhanh nhẹn nên lúc nào việc cũng trôi chảy.
- Ấy da, công ty to vậy chắc anh bận rộn lắm, thế mà còn đưa con bé về đây chơi. Quý hóa quá.
- Dạ cũng là tiện có việc gần đây, xong việc cháu tiện đưa Liên về thăm bác ạ.
- Con đi làm phải ngoan ngoãn chịu khó học hỏi, nhưng nhất định phải giữ gìn sức khỏe nghe không?
- Con lúc nào chẳng ngoan, mà ở đấy thoải mái lắm, nhiều anh chị em nữa. Con còn tăng mấy cân rồi đây này _ Hiểu Liên khúc khích cười, cô hiểu ý nhanh chóng tham gia và làm tròn câu chuyện bịa ra của Mộ Liên.
- Công ty cháu chuyên làm về đồ thủ công mỹ nghệ, buôn bán cũng tốt lên đời sống anh chị em cũng ổn. Bác cứ yên tâm ạ
- Vậy là tốt rồi, lần trước nó đưa tôi tới đây, mua nhà rồi lại đưa rất nhiều tiền làm tôi lo quá, không biết lấy từ đâu ra.
- Tiền đó là con vay anh Liên đây đó mẹ, rồi từ từ trừ vào lương , mẹ cứ yên tâm sử dụng. Lương con cũng cao nên không có gì khó khăn cả.
- Vậy thì tốt rồi, ráng chăm chỉ đừng phụ lòng tốt của anh đây nhé.
- Mẹ yên tâm. Thế mẹ ở đây ổn cả chứ.
- Mới đầu cũng hơi buồn, mà dần cũng quen quen. Chị giúp việc cũng tốt lắm, có gì ngon là toàn mang sang cho mẹ, rồi nắn bóp chân cho mẹ nữa.
- Vậy là tốt rồi, vì con cũng không biết ở đây ra sao. An ninh thì thế nào hả mẹ
- Ôi chao, thấy mẹ già lại tàn tật thế này có ai người ta để ý đâu. Nhưng dạo này trong thành phố hay có việc trẻ con bị bắt cóc lắm. Nghe đâu cả nơi khác cũng có, nguy hiểm thật đấy.
- Bắt cóc đòi tiền chuộc hả mẹ ?
- Không, mất tích luôn đó. Chả hiểu cái giống người gì mà lại ác thế, trẻ con cũng không tha.
- Vâng, mong công an sớm bắt được hết bọn buôn người với bắt cóc trẻ con đi.
- Thế con ở lại mấy ngày !
- Dạ , sáng mai con đi luôn thôi ạ , con tranh thủ thôi mẹ.
- Oh, thôi cũng được, về thăm được mẹ là tốt rồi, cứ yên tâm làm việc chăm chỉ đi. Mẹ cũng ổn cả mà.
- Vâng mẹ…
Câu chuyện hai mẹ con cũng chẳng có gì đặc biệt, cứ quanh quẩn hỏi thăm nhau, Hiểu Liên thì bịa thêm vài chuyện liên quan tới công việc giả của mình để mẹ thêm yên tâm. Trong lúc đó, Mộ Liên đã ra ngoài đi dạo quanh thành phố. Anh vẫn có thói quen thích một mình, có lẽ những người cô đơn đều vậy, đã cô đơn lại càng muốn ở một mình để cái cô đơn đó ngấm sâu hơn vào máu thịt mình.
Còn Hiểu Liên sau khi dọn dẹp không thấy Mộ Liên đâu thì chạy đi tìm, cô không sợ anh lạc mà vì muốn có anh ở bên cạnh. Dù giới thiệu là chủ của mình, nhưng cái cảm giác dẫn một người đàn ông về giới thiệu với mẹ vẫn làm cô thích thú vô cùng. Bên cạnh đó, khi nãy tâm sự với mẹ, mẹ cô cũng có hỏi quan hệ giữa hai người, vì rằng nếu chỉ là chủ tớ thì hàng trăm nhân viên như vậy sao anh lại cất công về nhà cô làm gì, rồi dặn cô cẩn thận kẻo người ta lừa. Cô chỉ có thể lấp liếʍ kể lể những thứ nghĩ ra được để mẹ cô yên tâm, về được đây thế này, cô muốn được ở cạnh anh nhiều hơn, đi dạo và làm những việc một đôi trai gái hẹn hò thường làm như nghe nhạc, cafe, đi dạo.
Chạy quanh một hồi chưa thấy bóng dáng quen thuộc của Mộ Liên đâu, trời cũng đã tối hẳn và thành phố lấp loáng ánh đèn. Nhưng trừ những khu phố chính, trong các con ngõ vẫn tối mịt mùng, Hiểu Liên lang thang trên con đường dài, cô cũng quên mất mục đích ban đầu của mình, mà chính cô đang hưởng thụ cái cảm giác được tự do hoàn toàn này. Có thể đi bất cứ đâu, về bất cứ chỗ nào bản thân mình muốn, khác với việc nhất nhất một bước cần tuân theo những luật lệ của tổng doanh. Nghĩ tới đây, trong đầu cô xuất hiện ý tưởng về một ngày được tự do, được ở bên cạnh người đàn ông cô muốn gần gũi cũng là chủ nhân của cô bây giờ. Những suy nghĩ đó bị cắt ngang bởi 1 tiếng kêu, tiếng kêu rất nhỏ và lập tức tắt lịm giữa chừng, nhưng chắc chắn đó là tiếng kêu thất thanh của 1 đứa nhỏ.
Hiểu Liên rảo bước đi vào con ngõ nơi cô định hướng phát ra tiếng kêu, thêm một chút, cô nhận ra ngay một người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm sõng xoài trong một ngách nhỏ bên cạnh. Cô chạy tới, cô gái trẻ mặc một bộ đồ ở nhà khá đơn giản, bên cạnh cô là một hộp sữa trẻ em uống dở đổ lăn lóc ra ngoài một chút sữa. Cô lay nhẹ cô gái, khẽ gọi:
- Chị gì ơi, chị nghe thấy tôi gọi không !
Hiểu Liên nhìn quanh xem có ai không, cô định bật điện thoại cầu cứu thì cô gái lờ mờ mở mắt ra, khi thấy Hiểu Liên thì hốt hoảng cô bật dậy.
- Cứu, cứu con tôi, bắt cóc , cứu nó giúp tôi..
Cô gái hoảng loạn vừa nói những câu không rõ nghĩa, nhổm dậy và chỉ tay về phía cuối con ngách, có vẻ như có 1 đường nối từ đó. Hiểu Liên bằng chừng đó cũng đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, người phụ nữ này chắc đang cho con uống sữa ngay gần nhà thì bị kẻ nào đó đánh ngã và cướp đứa trẻ, tiếng kêu lúc nãy có lẽ là đứa trẻ thấy mẹ bị đánh ngã, định kêu lên thì bị đánh ngất hoặc bịt miệng. Vừa nghĩ như vậy, Hiểu Liên cũng không mất thời gian suy nghĩ thêm, đã bắt đầu chạy về cuối ngách nhỏ rồi, còn nước còn tát, biết đâu, có thể cứu được một đứa trẻ.