Dìu Ngọc Lan lên xe, Thìn vòng qua bên kia mở cửa ghế lái bước vào. Anh nổ máy xe và quay sang nhìn Ngọc Lan, khuôn mặt ửng đỏ của cô lúc này đang dựa hẳn vào ghế, quay mặt nghiêng một bên nhìn anh. Không thể phủ nhận sự quyến rũ toát ra từ cô lúc này, thằng bé trong quần anh cũng đυ.ng đậy rồi đứng dậy. Anh hỏi cô :
- Em nghỉ tại đâu anh đưa về ?
- Khách sạn Thiên An, phòng 612 _ Tại sao không hỏi em muốn đi đâu ? hay đưa em về nơi anh ở, hay ở đó có vợ anh đang chờ ? em nói cả số phòng của em cho anh đó biết không ?
Xe lăn bánh, Thìn tập trung vào việc lái xe mặc kệ ánh mắt ướt của Ngọc Lan vẫn không rời khỏi anh. Chỉ trong phút chốc chiếc xe đã đỗ trước cửa khách sạn lớn. Thìn đánh xe vào bãi đỡ Ngọc Lan rời khỏi xe.
- Em tự lên nhé ?
- Sao anh không đưa em lên phòng ? _ Ngọc Lan không kiềm chế được thốt ra.
Cười nhẹ lắc đầu, Thìn dìu cô đi về phía sảnh chính, Ngọc Lan dựa hẳn vào người anh, hai tay cô ôm lấy anh. Nhân viên lễ tân cúi đầu chào nhẹ Thìn hỏi số phòng và đưa chìa khóa , việc này thì ngày nào chả thấy, chả có gì đáng quan tâm.Cửa phòng được mở ra, Thìn dìu cô tới giường để cô ngồi xuống.
- Được rồi, em nghỉ sớm đi nhé, anh về khách sạn.
Thìn rời đi trong ánh mắt tức giận và tiếc nuối của Ngọc Lan, ra gần tới cửa, anh nghe tiếng chân phía sau, rồi ngay lập tức, hai bàn mềm mại ôm lấy anh.
- Đừng đi được không anh ? Em muốn anh ở lại đêm nay !
Cánh cửa phòng khép lại, Thìn vặn chốt cửa, quay người lại, anh vén tóc của cô sang một bên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt thèm muốn long lanh đó. Bế bổng Ngọc Lan lên, bước đi.
- Trước hết phải đi tắm đã !
Ngọc Lan ôm lấy cổ Thìn, người nâng nâng trong kɧoáı ©ảʍ, đêm nay, cô đã quyết định trao trinh tiết của mình cho người đàn ông xa lạ này.
……………………
Ngồi nhìn những chiếc bánh tráng được phủ lên trên đủ loại thức ăn kèm khác nhau trên ánh lửa than tí tách thật vui mắt, Thiên Thanh quay sang bắt gặp ánh mắt của Lục Sắc đang nhìn cô.
- Anh nhìn gì !
- Em từng là một mỹ nhân, thật đáng tiếc !
- Hứ ! Đáng tiếc tôi không xinh đẹp để anh tán tỉnh như những cô gái khác chứ gì ?
- Không, đáng tiếc cho em lại rơi vào hoàn cảnh trở trêu thế nào để rồi thành thế này ?
- Anh thương xót tôi ?
- Không, là đáng tiếc thôi. Nếu từ trước hai bên đã liên hệ nhau thì mọi chuyện có thể sẽ khác.
- Anh nói thật buồn cười, đã có chữ nếu thì mọi chuyện đều là không thể. Nếu biết trước thì tôi cũng chẳng cần liên hệ hay ngồi cạnh một kẻ háo sắc như anh.
- Nè nè, rủ người ta đi ăn hay rủ đi để xài xể anh vậy ? Hơn nữa, việc anh háo sắc đi chăng nữa tại sao em quan tâm nhiều vậy ?
- Tôi chỉ là ghét kẻ háo sắc thôi _ Ừ nhỉ ? Tại sao mình lại quan tâm chuyện của hắn, đâu liên quan gì mình ?
- Anh háo sắc không có nghĩa là anh không chân tình nha !
- Xí, đồ điên , nói càn .
- Thật mà, anh chưa từng yêu cô gái nào, các cô gái tới bên anh đều là tự nguyện, mỡ trước miệng mèo vậy sao lại nói anh háo sắc được ?
- Háo sắc là háo sắc, anh không thể ngụy biện như vậy được, nếu có một cô gái thì anh chỉ nên yêu một mình cô ta thôi.
- Anh vừa nói đó, anh chưa từng yêu ai, nếu yêu ai đó chắc chắn anh sẽ chỉ có một mình cô gái đó.
- Xí, tôi chả tin được kiểu đàn ông như anh. Có khi anh chả nói lời yêu duy nhất với trăm cô rồi.
- Anh thề, thực sự anh chưa yêu ai lần nào, chả hiểu vì sao nhưng chưa cô gái nào đem lại cảm xúc muốn được yêu cho anh. Nếu nói láo, anh sẽ chết bất đắc kỳ tử, bị chết không toàn thây. _ Lục Sắc giơ một bàn tay ngang vai ra nói.
- Anh thề với tôi làm gì ? Tôi đâu liên quan gì chuyện tình ái của anh.
- Thiên Thanh, lâu lắm mới thấy cháu tới !
Tiếng một phụ nữ lớn tuổi cắt ngang cuộc tranh cãi chẳng đầu chẳng đuôi của hai người, người đàn bà khuôn mặt phúc hậu tới cạnh hai người ngồi xuống, đặt lên chiếc mẹt nhỏ 2 chiếc bánh tráng vừa được nướng xong vẫn còn nóng hổi.
- Chào thím Tư, con bận nhiều việc quá, nay thím lại làm ạ ? mấy em đâu mà để thím làm thế này ?
- Chúng nó tối nay đi nghe nhạc gì đó nên thím trông giúp, với lại ngồi nhà khó chịu lắm, thím vẫn ra đỡ đần chúng nó.
- Thế chân thím sao rồi ?
- À, nhờ cái thầy lang con giới thiệu giờ cũng đỡ rồi, đi lại nhiều thì không được nhưng loanh quanh quán thì không vấn đề gì. Cô mải yêu đương quên thím chứ gì ?
- Ấy, con nào quên thím bao giờ, mà con yêu đương gì đâu ạ ?
- Ôi trời, người yêu ngồi sờ sờ bên cạnh còn chối hả. Làm gì có chuyện cô dẫn người dưng tới quán tôi ăn bánh.
- Đâu phải thím, anh ta chỉ là tên háo sắc con nhờ đưa tới đây thôi!
- Ha ha, con bé này, chẳng bao giờ con lại nói xấu người khác thẳng mặt thế này, chỉ có thể là bạn trai con. Thế quen nhau lâu chưa ?
- Trời, không phải thật mà thím.
- Điển trai thế này gái bu vô là phải rồi, nhưng miễn anh ta chỉ biết con là được hết á. Tin thím đi, thím nhìn người không có sai đâu, anh ta sẽ chỉ quen cô gái mình thích thôi.
- Đó ! _ Thím thật là giỏi nhìn ra con, Thiên Thanh cứ không chịu tin con cơ, mà bánh tráng của thím ngon quá . _ Lục Sắc nhăn nhở nhai vội một miếng bánh tráng nướng thơm phức rồi nói.
- Ai cho anh nói ! Tôi đang nói chuyện với thím Tư ! Anh ta không phải người yêu con đâu thím.
- Ây da, từ ngày ông cụ đổ bệnh giờ mới thấy con quay lại quán lại dẫn theo người yêu thì vui vẻ chút đừng có giận rồi cau có thế chứ. Để thím lấy cho con rượu con thích nhé , bữa nay thím mời hai đứa. Mà anh tên gì ?
- Dạ con tên Vân Phong
- Vân Phong, là mây là gió, khó mà trói buộc, nhưng phải đối xử tốt với Thiên Thanh nhé, con bé tội lắm, tính nó tỏ ra bướng thế thôi nhưng thực ra trước đây rất dịu dàng và hiền thục lắm luôn đó
- Con biết rồi thím, con biết em ý hiền dịu mà , trừ lúc nổi máu sư tử thôi
- Thímmmmmm! Anh im đi !!!
- Được rồi được rồi, thím đi lấy rượu cho không làm phiền hai đứa tâm sự.
Bà lão rời đi chốc sau quay lại với bình rượu hình hồ lô được ngâm trong một ca nước nóng. Nghe bà nói Lục Sắc mới biết đây là rượu gạo nếp nhẹ do tự nhà bà làm có truyền thống mấy đời rồi, tuy là một quán vỉa hè trong một ngõ nhỏ của phố Cao Thắng nhưng chưa bao giờ nhà bà vơi khách, chỉ có không đủ chỗ cho khách quen ngồi. Thiên Thanh cũng là một trong số đó.
- Anh chắc tửu lượng cũng khá chứ ?
- Cũng tàm tạm, mà sao lại thành uống rượu thế này, cô có tâm trạng à ?
- Tâm trạng cái đầu anh, chỉ là lâu tôi không quay lại đây. Trước đây từ bé bố mẹ tôi vẫn đưa tôi đi ăn ở đây, lúc đó thím Tư hãy còn khỏe mạnh chứ không đau thoái hóa khớp đầu gối như giờ. Thường mẹ tôi sẽ gọi đồ ăn rồi cắt từng miếng gọn gàng cho tôi và cha ăn, còn cha tôi sẽ uống hết 1 bình rượu gạo này trước khi về, không bao giờ để lại. Cha tôi vẫn thích rượu ở đây nhất.
Ực ! Chén rượu trống không trong tay Thiên Thanh, Vân Phong thấy vậy cũng vội vàng uống hết ly nhỏ trên tay mình.
- Khi lớn một chút tầm lúc tôi 7 tuổi thì nhiều khi chỉ có cha và tôi qua đây vì mẹ tôi cũng bắt đầu bị chứng đau lưng nên nhiều khi ngại ra ngoài nhất là ngày trời trở gió, tới năm tôi 12 tuổi thì lần đầu tiên cha tôi cho tôi uống thử rượu cùng ông. Kể từ đó mỗi lần ra đây tôi và cha sẽ uống chung 1 bình rượu. Hôm nào cao hứng uống hết bình thứ hai là y rằng cha tôi phải cõng tôi về. Sau đó mẹ tôi sẽ mắng cha tôi một trận tơi bời, cha sẽ xin lỗi mẹ rối rít rồi lần sau lại thế. Mỗi lần say như vậy, cứ sáng sau thức giấc là mẹ tôi đã ngồi sẵn đó, cốc trán tôi và mắng “con nhóc này, con gái con đứa nứt mắt cứ rượu với chè thế này thì ai dám rước cho nổi ”.
Thiên Thanh cười khúc khích, Vân Phong thì im lặng, cô đã có một tuổi thơ bình yên, hạnh phúc bên cha mẹ mình. Cứ tưởng mọi thứ là một màu hồng, vậy mà gặp biến cố tới mức tự hủy dung nhan rồi bất cần quan tâm tới bản thân như giờ. Thật sự là trải qua bão táp làm thay đổi con người, có người sẽ cứng rắn mạnh mẽ hơn, có người sẽ gục ngã, lại có người trở lên bất cần như cô.
- Chắc hẳn cha cô yêu mẹ cô nhiều lắm nhỉ ?
- Phải, cha vẫn là mẫu hình đàn ông lý tưởng tôi lựa chọn. Cho tới khi bà ta xuất hiện.
- Bà ta ?
- Vợ hai của cha tôi, bà ta tên là Nguyễn Lạc Hoan.
- Tôi chưa hiểu, nếu yêu mẹ cô nhiều vậy sao cha cô lại lấy vợ hai ?
- Thực tình đầu tiên tôi cũng không hiểu, tôi toàn gọi ả là hồ ly tinh. Đầu tiên phải nói, mẹ tôi là một phụ nữ rất đẹp, rất đôn hậu. Trong bang không ai không quý mến mẹ tôi, không chỉ là một người đảm đang, mẹ tôi còn giúp cha tôi rất nhiều việc quản lý các công việc làm ăn nhỏ phía dưới để cha yên tâm tập trung vào việc chính của bang hội. Tới vài năm sau khi mắc bệnh đau lưng, dù chạy chữa khắp nơi thử nhiều cách khác nhau nhưng chứng bệnh mẹ tôi không giảm đi mà càng ngày càng nặng. Cho tới khi hầu như bà chỉ đi lại được trong nhà và tự làm được những việc cá nhân, không thể ngồi lâu được và cần tĩnh dưỡng. Cha tôi quyết định cho bà nghỉ ngơi hẳn, không được tham gia vào công việc của bang nữa để giữ sức khỏe. Lúc đó con mụ hồ ly tinh kia xuất hiện. Được giới thiệu là một thiên tài trẻ tuổi trong giới kinh doanh, ban đầu cũng chỉ là người thay mẹ tôi quản lý công việc làm ăn. Vì thường xuyên phải trao đổi công việc, con hồ ly tinh đó không phủ nhận là cũng rất xinh đẹp, lại biết cách ăn mặc lả lơi, khiêu gợi cha tôi. Cuối cùng thì cha tôi cũng sa ngã vào tay người đàn bà đó. Cha quỳ dưới chân mẹ tôi khóc khi con mụ đó đã mang thai tên ác quỷ kia. Mẹ tôi khóc nhiều lắm, nhưng bảo cha tôi là một anh hùng trong giới anh hùng, có thêm 1 2 người vợ âu cũng là chuyện bình thường. Nhất là cô ta lại hỗ trợ được công việc mà mẹ tôi không còn làm được.
- Thế rồi sao ?
- Mặc dù lỡ làng và phải cưới cô ta, nhưng cha tôi vẫn chỉ quan tâm một mực mẹ tôi. Cô ta cũng nhận ra điều này, vì vậy bên ngoài rất nghe lời cha tôi , đóng vai một người hỗ trợ xuất sắc và người vợ ngoan ngoãn nhưng bên trong cô ta đã sớm giở trò… À mà thôi, việc này tôi không nên nói, với chả liên quan gì để mà anh nghe cả. _ Thiên Thanh trong một lúc đã nhận ra mình đang mất cảnh giác với Lục Sắc, từ câu chuyện về quán ăn này mà thành tâm sự chuyện gia đình.
- Ôi, nghe thì cũng đã nghe rồi, tôi nghĩ cô cũng không có ai để giãi bày, vậy hôm nay tôi làm người để lắng nghe cô nhé ?
- Anh không cần tỏ ra quan tâm, định khai thác thông tin của tôi chứ gì. Còn lâu
- A ha ! Thật cảnh giác đó nha. Vậy không nói nữa, uống rượu !
Hai người cùng thêm một ly, ăn thêm những chiếc bánh tráng mới ra lò được thím Tư bê tới. Từ lúc nào bình rượu thứ hai cũng hết sạch cùng những chuyện vô thưởng vô phạt, Lục Sắc thì kể về bản thân, về đứa em ruột giờ cũng là Ngũ Sắc của bản giáo, về những chuyến đi để đời, những vụ ám sát phức tạp mà bản thân anh đã thực hiện, rồi bị Thiên Thanh nhử nói cho bằng sạch về chuyện tình ái của bản thân, cô khúc khích cười những vụ việc anh bị gái bám đuổi nhằng nhẵng tới mức thay không biết bao nhiêu số điện thoại. Bản thân Thiên Thanh thì cũng đã hơi chuếnh choáng nhưng không đủ say, rất lâu rồi, tới cả chục năm nay có thể cô mới có một buổi tối vui và thoải mái thế này. Cô cũng nhận ra Vân Phong rất cởi mở và không có ý định giấu diếm cô chuyện gì kể cả chuyện trai gái của anh ta. Ấn tượng xấu về anh chàng đào hoa này trong cô có giảm đi một chút, hình như anh ta cũng không đến nỗi quá tệ ngoài tật ham sắc.
- Muộn rồi, tôi phải trở về đây.
- Để tôi đưa cô về !
- Thôi như thế nguy hiểm lắm, tôi vẫn đang cáo bị thương nằm trong phòng nên khi tối lén ra đây giờ phải trở về rồi.
- Vậy không sợ bọn chúng phát hiện ?
- Không sợ, phòng tôi đã gia cố không thể vào bên trong, cùng lắm là nhìn qua khe hở của cửa vào bên trong phòng thôi. Tôi đã phủ chăn gối lên giả như đang nằm dưỡng thương rồi.
- Vậy cô vào bằng cách nào ?
- Vài năm trước tôi đã hoàn thành đường hầm từ nhà vệ sinh đi ra ngoài khu vực canh gác.
- Một mình ?
- Phải, tôi đào nó trong suốt 6 năm trời. Thôi taxi tới rồi, tôi đi đây.
Lục Sắc nhìn theo bóng chiếc xe ô tô mất hút cuối con ngõ, 6 năm, một mình đào hầm để tìm đường ra ngoài cứu cha. Thật quá nghị lực với một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, lòng anh bỗng xôn xao, anh cũng lần đầu bộc bạch hết như thế với một cô gái, à không, một người . Trước giờ cuộc sống anh vui vẻ lên chẳng cần tâm sự với ai, nhưng nay thì anh lại ngồi kể lể thật là nhiều. Anh vừa cảm phục, vừa xót thương lại nhiều hơn cảm giác Thiên Thanh thật đáng thương, đáng được bảo vệ và chăm sóc thật tốt. Anh tự hỏi bản thân, phải chăng anh đã động lòng ?
…………………………
Ngọc Lan nhắm mắt lại, trên người nàng lúc này không còn một mảnh vải che đậy, chỉ còn lại những giọt nước lau chưa khô hết sau khi tắm cùng Thìn. Hai tay nàng vẫn không rời khỏi cổ anh từ lúc anh bế nàng ra khỏi nhà tắm và đặt lại trên tấm nệm này. Nàng chờ đợi nụ hôn đầu đời, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, nóng bỏng, ngọt ngào, say mê. Ngọc Lan mê muội trong nụ hôn kéo dài như cả thế kỷ. Nó thật say mê, nàng chạm phải thứ gì đó, chính xác thì thứ gì đó, nó tròn, cứng ngắc đang chạm vào đùi nàng . Là thứ đó của Thìn, tò mò, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng đưa tay xuống tóm lấy đầu dươиɠ ѵậŧ của anh. Nó nóng hổi và cứng như một thanh thép trong tay nàng , “to quá”, đấy là điều duy nhất nàng nghĩ được lúc này.
Nụ hôn của Thìn rời khỏi đôi môi nàng , trượt xuống cổ, Ngọc Lan vừa thấy nhột, vừa thấy thích thú. Như là hàng trăm con bọ đang bò vào từng chỗ một trên cổ, trên má rồi cạnh tai nàng . Nó lại xuống thấp hơn, thấp hơn, nàng rên lên tiếng rên hoan lạc đầu tiên của đời mình khi cái lưỡi nhám của Thìn liếʍ lên đầṳ ѵú hồng hào của mình. Tay còn lại của anh cũng đã bóp nhẹ và vân vê đầṳ ѵú còn lại, đây là cảm giác của tìиɧ ɖu͙© sao ? Sao mà nó đê mê, hấp dẫn tới vậy. Người nàng như phát hỏa từ bên trong, các cơ trên người nàng căng cứng, nhất là đầṳ ѵú nàng lúc này đã cương lên một cách khó chịu. Nó thèm được mυ'ŧ mạnh hơn, nhiều hơn.
Tay nàng kéo đầu Thìn sát hơn với vυ' của mình, Thìn ngoạm từng miếng, mυ'ŧ từng cú thật mạnh trên đầṳ ѵú trắng hồng đó, hai cặρ √υ' như hai quả cam lớn được nhào lặn bằng tay và miệng của anh. Ngọc Lan rêи ɾỉ nhiều hơn, tay nàng như bản năng mách bảo sóc đều trong tư tế cầm ngược dươиɠ ѵậŧ của Thìn. Lưỡi nàng liếʍ liếʍ quanh miệng, cổ họng nàng khát khô, nàng thèm cái gì đó để cho vào miệng mình, nhất là cái thứ nóng hổi trong tay, nhưng nàng không dám nhổm dậy. Nàng không biết nên làm gì với người đàn ông đầu tiên của đời mình, nàng sợ anh phật ý, nàng sợ anh không thích nữa mà dừng lại. Nàng chỉ biết kéo cơ thể anh sát nữa vào người mình như sợ anh rời bỏ nàng , tay còn lại nàng nắm lấy tay đang bóp một bên vυ' mình, giúp nó nhào lặn gò bồng đào của mình mạnh hơn nữa.
Thìn bất ngờ dừng lại, hai tay anh giữ chặt hai tay của Ngọc Lan dang sang hai bên đầu. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng , ánh mắt của một con thú hoang dại hứng tình nhưng cũng đầy thắm thiết.
- Em muốn trở thành người phụ nữ của anh chứ ?
Ngọc lan khẽ gật đầu
- Làm người phụ nữ của anh rất cô đơn và còn gặp nguy hiểm không biết chừng ! Em chắc chứ ?
Thay vì đáp lại, Ngọc Lan giằng hai tay ra khỏi tay Thìn, kéo anh xuống sâu cạnh mình, thì thầm vào tai anh.
- Chiếm lấy em đi, đêm nay em là của anh.
Thìn trườn xuống, trước mặt anh là động thiên thai, chùm lông đen nhánh, nhỏ nhắn quện vào nhau không đủ rậm rạp để che được khe suối thiên đường đang chảy ra những dòng dịch trong suốt. Nó đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của Ngọc Lan, khe suối rất bé, nó đang như có sức sống riêng, phập phồng, thở những hơi thở chờ đợi, khao khát được khai thông. Anh cố gắng đưa lưỡi dài ra hết cỡ, nhét thẳng nó vào khe suối hồng đỏ đó.
- Ư…ư
Một riếng rên đi kèm sự ngại ngùng cùng cái uốn cong người khi lưỡi Thìn liếʍ cái đầu tiên vào l*и của Ngọc Lan. Nàng sung sướиɠ đón nhận lưỡi của người tình thám hiểm l*и mình. Là nó, là thứ nàng đã từng 1 vài lần tưởng tượng nó thế nào khi người đàn ông đầu tiên của nàng âu yếm nó. L*и nàng như chỉ chờ có thế, nước bên trong tràn ra dào dạt, dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tinh khiết của một cái l*и còn trinh như một thứ nước thánh chỉ có một lần trong đời đối với bất cứ cô gái nào. Thìn tất nhiên không bỏ qua điều đó, anh liếʍ và nuốt sạch từng giọt.
Tiếng rêи ɾỉ của Ngọc Lan ngày một lớn hơn, tiếng thở hổn hển, tiếng mυ'ŧ chùn chụt phát ra nơi âʍ ɦộ cô, tất cả trở lên hỗn độn. Nàng như đang trên chín tầng mây, sung sướиɠ và hạnh phúc, thật kỳ lạ với một cô gái như nàng, nghiêm khắc, khó tính và chỉn chu. Cô chẳng còn hiểu nổi mình, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, tại sao mình lại dễ dãi tới vậy. Cô chẳng cần biết, cô chỉ được bản năng mách bảo, đây là người đàn ông quan trọng của cuộc đời cô, dù có lẽ, cô không bao giờ được ở gần anh ta. Nó giống như một cuộc phưu lưu mà bạn chỉ nên đọc, xem và chứng kiến nó, không nên tham gia vào hành trình, vì nó rất nguy hiểm. Nhưng sẽ có những chặng mà bạn muốn mình có mặt như một nhân vật chính, vì nó rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất cám dỗ.
Trong trạng thái lơ lửng, nàng cảm thấy lưỡi của Thìn đã rời khỏi l*и mình thậm chí còn biết anh tiếc nuối vì phải dừng lại, cơ thể anh đè nhẹ lên ngực nàng, thứ nóng bỏng kia đang vung vẩy trước cửa thiên thai, chỉ rình cơ hội để khám phá mọi ngõ ngách bên trong nó. Môi nàng lại cảm nhận được đôi môi thô ráp mạnh mẽ của anh, nàng há miệng, chủ động đưa lưỡi mình sang để anh nút lấy và nàng nút ngược lại chiếc lưỡi vẫn đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình. Nước bọt của hai người quyện lấy nhau bất tận, nàng thèm muốn được hợp thành một thể với anh, thèm anh mãi mãi ở bên trong nàng dù còn chưa biết cảm giác đó thế nào. Hình như là rất đau, nhưng lúc này nàng mong muốn nhanh chóng được trải nghiệm nó.
- Anh vào nhé !
- Dạ !
- Em muốn anh phá trinh em sao ?
- Đồ ngốc ! Thế này rồi còn hỏi, em là người phụ nữ của anh.
- Không hối hận chứ ?
- Em không biết, nhưng em sẽ không hối hận về đêm nay.
Thìn dùng tay rà đầu khấc quanh cửa l*и nàng, anh đã có kinh nghiệm chuyện này một lần với Thanh Dương vợ anh. Không nhiều nhưng đủ để anh biết cần làm thế nào, tránh như cả chục lần với Thanh Dương. Mặc dù đầu khấc đã trơn nhẫy dâʍ ŧᏂủy̠ của cả hai người, nhưng anh tiếp tục chà sát nó với cửa l*и Ngọc Lan để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô tối đa, cho cửa l*и cô giãn ra hết mức có thể, sẵn sàng đón nhận vị khách mới lạ vào bên trong mình. Anh từ từ, vừa tiếp tục cho hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chà vào nhau, vừa kéo cao hai chân Ngọc Lan lên cao và đẩy về phía ngực nàng, nàng hiểu ý, dùng hai tay kéo dưới đầu gối cả hai chân hơi sát vào cặρ √υ'.
- Anh vào đi, em muốn của anh bên trong em.
- Cái gì của anh ?
- Là cái đó đó !
- Đó là cái gì ? _ Thìn chợt nhớ tới trò chơi khẩu da^ʍ của Thảo.
- Chim anh đó !
Nhìn bờ mông thon nhỏ trắng trẻo không một vết thâm trong ánh sáng khá rõ của đèn ngủ, Thìn nuốt ực một ít nước bọt. Anh nhổm lên, quỳ ở hai bên mông nàng, cầm vật dụng duy trì nòi giống của loài người bắt đầu thám hiểm l*и của nàng. Từng mm một của cái đầu khấc to lớn đang cứng vô cùng tiến vào, anh muốn nàng cảm nhận từng giây, từng chút của khoảnh khắc chỉ tới trong đời một lần này. Cho tới khi anh cảm nhận được đã đυ.ng phải màиɠ ŧяiиɧ mong manh của nàng, anh hơi dừng lại và rút dươиɠ ѵậŧ mình ra, rồi lại lặp lại, dùng đầu khất ra vào tới giới hạn của màиɠ ŧяiиɧ nàng.
Chờ đợi mãi, Ngọc Lan chưa thấy chút đau đớn nào mà chỉ thấy thèm khát một cách điên dại, mỗi lần Thìn đưa đầu khấc vào nàng lại chờ đợi nó xuyên qua bức màn mong manh kia để vào sâu bên trong, nhưng lần nữa nó lại lùi ra. Giống như một chiếc máy công thành đã được tự do trước cửa thành không ai trấn giữ, nhưng lại chỉ dùng chức năng quan trọng nhất của nó để gõ cửa. Nàng bối rối, tới mức thúc giục anh :
- Phá trinh em đi anh, em trao trinh tiết cho anh đó.
- Sẽ đau đó
- Em sẵn sàng rồi !
PÓCCC ! Một tiếng động nhỏ vang lên, sau cú đút mạnh hết sức của Thìn lập tức phá tan mang trinh nàng đâm vào bên trong.
- Aa……đaa.a.uu..q…u..á…….
Nàng thét lên, nỗi đau đớn từ vị trí cửa l*и nhanh chóng lan ra cả xung quanh trong tích tắc, quằn quại trong nỗi đau đó, nước mắt nàng chảy ra, nó đau hơn tưởng tượng của nàng hàng trăm, hàng ngàn lần. Nàng cảm giác như bị xé đôi cơ thể từ bên trong, nó vẫn ở đó, cái dươиɠ ѵậŧ như cục sắt đó vẫn nằm bên trong nàng. Nàng cảm nhận được một dòng chất lỏng là thứ máu đỏ báo hiệu nàng thực sự trở thành một người đàn bà chảy theo dươиɠ ѵậŧ của Thìn ra bên ngoài, ra hai môi lớn và chạm vào bẹn nàng.
Nước mắt Ngọc Lan nhanh chóng được Thìn hôn nhẹ nhàng quét sạch khỏi mặt nàng. Anh hôn nhẹ nhàng, để nguyên dươиɠ ѵậŧ mình trong l*и nàng cho nó quen với vật thể lạ này. Cô mỉm cười, cô đã không sai, sự âu yếm này đúng như những gì cô tưởng tượng về người đàn ông đầu tiên của mình. Nàng ôm lấy cổ anh một lần nữa thì thầm :
- Em đỡ đau rồi, anh tiếp tục đi. Anh phải ra bên trong em đấy, em yêu anh !