Edit: Yêu Phong Đắc Vũ
Viên Hương Nhi đi tới Vĩnh Tế đường ở phố đông, hiệu thuốc này có thuốc trị bỏng đặc hiệu độc nhất vô nhị, vô cùng nổi tiếng.
Vĩnh Tế đường từng là hiệu thuốc có danh tiếng nhất Khuyết Khâu trấn, thuốc kê giá cả vừa phải, hiệu quả lại nhanh chóng. Nguyên chủ nhân Hàn Duệ đại phu y giả nhân tâm, hai vợ chồng từ khi khai gian hiệu thuốc này, thường xuyên cứu trợ người dân, thăm bệnh tặng thuốc, trợ giúp không ít người, hàng xóm láng giềng xung quanh đều kính ngưỡng.
Viên Hương Nhi khi còn nhỏ thường xuyên bị sư phó phái tới mua sắm dược liệu, đối với đôi chủ tiệm này cũng có ấn tượng không tồi.
Khiến người thương tiếc chính là, đầu năm thời điểm lũ xuân, Hàn đại phu cùng thê tử ra ngoài, thương thuyền mà họ đi gặp phải cướp sông, song song gặp nạn.
Đáng thương hai vợ chồng dưới gối chỉ có một vị tiểu công tử nhỏ tuổi, gian hiệu thuốc sinh ý rực rỡ, liền rơi vào tay hai vị đường huynh đệ của Hàn đại phu hai cùng nhau hỗ trợ trông nom. Huynh đệ hai người vốn được Hàn đại phu thu lưu ở hiệu thuốc học việc, hiện giờ lấy danh nghĩa chiếu cố chất nhi, thuận lý thành chương tiếp quản hiệu thuốc. Hàn tiểu công tử cũng liền thay phiên gửi nuôi ở nhà hai vị thúc thúc, trôi qua ngày tháng ăn nhờ ở đậu.
Lúc hoàng hôn, thiên địa mờ nhạt, vạn vật mông lung, các loại giới hạn thế gian đều trở nên mơ hồ.
Cửa hàng hai bên đường lục tục treo đèn l*иg, cổng lớn Vĩnh Tế đường khách nhân ra ra vào vào rất náo nhiệt.
Hiện giờ thê tử của tân nhiệm Hàn đại chưởng quầy Khương thị, đang ngồi ở ngoài cửa, vê một cái khăn tay tố khổ với láng giềng xung quanh.
Khương thị từ lâu đã đi theo trượng phu thi cử nhưng mãi không đậu, thường ngày trôi qua nghèo khó túng quẫn, vừa gầy lại đen, lăn lộn ra vẻ mặt khổ tướng, tính tình thập phần bủn xỉn. Mặc dù phu quân học nghề ở hiệu thuốc của đường đệ, làm một chưởng quầy, sinh hoạt dần dần có khởi sắc. Nàng cũng bắt đầu quấn lên lăng la tơ lụa, mặc vàng đeo bạc, nhưng trong xương cốt vẫn là người đàn bà chanh chua.
“Chất nhi đáng thương của ta, không biết mệnh phạm vào sát tinh gì, năm đầu vừa mới khắc đã chết cha mẹ hắn, hiện giờ lại đem mạng nhỏ của chính mình ném. Chỉ khổ người làm thẩm thẩm như ta, nửa năm qua cố gắng nuôi hắn ăn ngon uống tốt, phí bao nhiêu tiền gạo, ai ngờ nó không lương tâm, buông tay liền đi rồi, kêu ta sống thế nào đây.”
Tuy rằng khóc không ra nước mắt, nhưng nàng vê khăn anh anh gào khan, phối hợp với khuôn mặt khô quắt sầu khổ, giả bộ trông cũng miễn cưỡng giống thật.
Từ mấy ngày trước khi Hàn Hữu Chi lạc đường trên Thiên Lang sơn, Khương thị liền ở trước cửa tố khổ mấy ngày liền, hiện giờ mỗi người đều biết chất nhi nàng chết oan chết uổng, mà cửa hàng này mỗi ngày hốt bạc đương nhiên cũng sẽ do bọn họ miễn cưỡng kế thừa.
Thê tử Chu thị của Hàn nhị chưởng quầy lại là người tính cách đanh đá, dáng người béo lùn. Giờ phút này dựa vào quầy cắn hạt dưa đáp lời, “Tẩu tẩu là người có thiện tâm, ai không biết ngươi đối với chất nhi còn tốt hơn với thân sinh nhi tử chứ, là hắn không có mệnh hưởng phúc, còn tuổi nhỏ liền chết non. Ta làm đệ muội, trong lòng cũng rất khó chịu, mấy ngày còn ăn không ngon ngủ không yên.”
Nàng một bên nói chuyện một bên phun vỏ hạt dưa, cũng không nhìn ra bộ dáng “ăn không ngon ngủ không yên”.
“Người chết không thể sống lại. Ta nghĩ, nếu chất nhi đã không còn, chúng ta nên mời vài vị pháp sư tới lập một đàn pháp, để hắn an ổn lên đường mới đúng.”
Khương thị buông khăn trừng nàng, “Như vậy sẽ hết bao nhiêu tiền?”
Đối diện hiệu thuốc, Viên Hương Nhi đứng nhìn chần chờ một chút.
Cửa lớn vô cùng náo nhiệt, treo đèn sáng như ban ngày, nhưng trên mái ngói ngoài cửa hiệu thuốc có một con thịt trùng nằm bò, mà đông đảo người qua lại không hề phát hiện.
“Y, thật ghê tởm, đó là cái gì, ta ở trong núi chưa bao giờ gặp qua.” Ô Viên nằm trên vai Viên Hương Nhi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Đó là đố ( du đố ), một loại yêu ma ăn oán khí mà sinh ra, chỉ ở nhân gian mới có.” Viên Hương Nhi ma vật dài ba thước kia ở trên mái ngói chậm rãi mấp máy bò, thật sự không muốn đi vào. Ma vật kia mặt người thân trùng, chậm rãi bò đến bên góc mái hiên, thò cái mặt nhăm nhúm từ trên nóc nhà rũ xuống, gần như dán lên mặt Khương thị, mở tầng tầng lớp lớp mí mắt nhìn Khương thị.
Mà Khương thị vẫn không hề cảm nhận được, vẫn giả tạo khóc lóc thương tiếc kể lể cùng chị em dâu.
“Nó là dựa vào cắn nuốt cảm xúc ghen ghét, oán hận, căm ghét cùng các cảm xúc tiêu cực của nhân loại để sinh tồn. Phần lớn xuất hiện ở bên cạnh những người tính cách âm u tối tăm hoặc những tiểu nhân hay so đo tính toán.” Viên Hương Nhi giải thích cho Ô Viên những đặc điểm của ma vật.
“Cùng với sự phát triển của nó, cho dù gia tộc lúc trước phúc lộc chi khí mãn đường, nó cũng sẽ che kín công đức kim quang. Dần dần âʍ ѵậŧ hội tụ, đen đủi phát sinh, vận thế điêu tàn, những người sinh hoạt cùng những người đó sẽ dính vận đen liên tục, gia thế suy bại. Cho nên bọn họ liền càng oán hận càng căm ghét, những cảm xúc đó lại cung cấp nuôi dưỡng đố ma không ngừng lớn mạnh.”
Nhân sinh vô thường, người chết không biết hồn về nơi nào, người sống cứ nhìn chằm chằm mấy lời hư danh giả ý. Mà không biết tính kế đến cuối cùng lại đưa tới bên người dạng yêu ma quỷ quái gì.
“Miêu, ta thấy, cái nhà này vốn dĩ ánh vàng rực rỡ, hiện tại đều bị con sâu xấu xí cùng mùi hôi hắc khí xua tan. Bên trong thật là quá thối, ta không muốn đi vào.”
“Vậy ngươi liền ở chỗ này chờ ta.” Viên Hương Nhi khẽ vuốt tiểu miêu trên vai, tìm một cái bệ đá, phủi sạch băng tuyết phía trên, lại trải lên khăn của nàng, mới đem tiểu sứ đồ kiều khí đặt lên.
Nàng bóp mũi nhẫn nại xuyên qua dưới thân ma vật, đi vào hiệu thuốc, mua thuốc cao.
Từ hiệu thuốc bước qua ngạch cửa, thực oán thú từ trên mái hiên dò đầu ra, dùng đôi mắt màu đỏ sậm nhìn nàng một cái. Viên Hương Nhi không phản ứng nó, vỗ đi một ít hắc khí lây dính vận đen ở trên người, băng qua đường, ngồi xuống trước bệ đá, duỗi tay bế tiểu miêu lên, dẫm lên ánh chiều tà tối tăm trở về, để lại phía sau những ngọn đèn dầu sáng ngời, cùng sự ồn ào náo nhiệt.
Ô Viên ngồi trên vai Viên Hương Nhi, đôi mắt ở trong bóng tối lập loè loé sáng, nhìn trò khôi hài phía sau, “Nữ nhân kia nếu không bi ai, tại sao lại muốn gào khóc?”
“Nhân loại cùng các ngươi không giống. Có đôi khi trong lòng rõ ràng mừng thầm, mặt ngoài lại giả bộ cực kỳ bi thương, có đôi khi trong lòng rõ ràng cực độ bi thương, nhưng lại không thể không bày ra gương mặt tươi cười trước mặt người khác.”
“Tại sao nha?” Ô Viên khó hiểu mà chớp chớp mắt, “Sinh mệnh các ngươi ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ không nên chuyên tâm mà sống vui sướиɠ một chút sao?”
Ở trong mắt yêu tinh có sinh mệnh dài lâu, sinh mệnh nhân loại giống như phù du sớm nở tối tàn. Ô Viên cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, hắn vẫn luôn cho rằng chủng tộc như nhân loại, hẳn là phải thập phần quý trọng sinh mệnh ít ỏi của chính mình. Ít nhất cũng nên giống A Hương, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ chơi đùa mới đúng.
Ai ngờ sau khi tới nhân gian, hắn phát hiện rất nhiều nhân loại lại căn bản không cảm sinh mệnh mình ngắn ngủi, luôn đem phần lớn thời gian tiêu phí ở mấy chuyện vô vị.
Viên Hương Nhi về đến nhà, rửa tay sạch sẽ, lại bôi thuốc cho Nam Hà.
Nam Hà biến trở về hình dáng sói con, ngoan ngoãn ghé vào khăn lông mềm mại trên mặt bàn.
Nhân loại là một chủng tộc có thân thể yếu ớt, cho nên bọn họ càng tiêu phí nhiều thời gian vào việc học tập tri thức, nhiều thế hệ nghiên cứu, phát minh, luyện chế các loại dược liệu và các phương pháp trị bệnh.
Thuốc cao kia nửa trong suốt màu vàng nhạt, mang theo một mùi hương kỳ lạ, bôi lên vết thương trên người Nam Hà, miệng vết thương nơi đó lập tức truyền đến cảm giác thấm lạnh. Động tác của Viên Hương Nhi cũng vô cùng ôn nhu, thật cẩn thận tỉ mỉ đối đãi hắn. Lòng bàn tay lướt qua hắn da thịt, lưu lại một chút đau đớn cùng tê tê dại dại.
“Phía sau lưng còn có, ngươi chuyển qua một chút.” Người kia nói.
Nam Hà biệt nữu một lát, nhưng cũng chậm rãi lật người, bốn chân cuộn tròn, lộ ra cái bụng lông tóc mỏng manh mềm mại, hắn đem đầu co quắp gục xuống, tầm mắt căn bản không biết nên đặt ở nơi nào.
“Ngươi đừng khẩn trương, chỉ là bôi một ít thuốc. Ngươi như vậy ta sẽ ngượng ngùng.” Viên Hương Nhi cười nói. Nàng ngoài miệng nói ngượng ngùng, trên tay lại không có nửa điểm ngượng ngùng, lưu loát xử lý vết thương trên người Nam Hà.
Nam Hà nhanh chóng lật người, khập khiễng muốn nhảy lên trên bàn.
Viên Hương Nhi lấy một cái khăn lông mềm trùm lên người hắn, lại bế hắn lên giường đất, nàng nhịn không được muốn sờ lỗ tai nhỏ, đôi tai trắng trẻo, cùng bộ lông dày mượt, thỉnh thoảng còn nhích tới nhích lui, thật sự quá đáng yêu.
Nàng thử thăm dò vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, sói con cả người ám mùi thuốc vùi đầu vào bụng, lỗ tai run rẩy, nhưng lại không phát ra âm thanh phản kháng nào.
Không phản đối chính là đồng ý, Viên Hương Nhi cao hứng mà dày vò hai tai của sói con đã lâu không gặp.
Nàng kỳ thật càng quen hình dáng ấu thú của Nam Hà, hình dáng này cũng chỉ như chó con, vuốt ve không hề có áp lực. Chỉ là từ khi gặp qua Nam Hà hoá thành hình người, Viên Hương Nhi cũng không thể tuỳ tiện tiếp tục tuỳ hứng xoa nắn nữa.
“Sao lại biến về hình dạng này rồi, các ngươi ở nhân gian, không phải hình người là tiết kiệm linh lực nhất sao?” Nàng hỏi Nam Hà.
“Ta, còn không quen biến hoá quần áo của nhân loại.” Nam Hà đem mặt chuyển qua.
Cho nên không thể để thân thể trần trụi trước mặt ngươi được.
……
Màn đêm buông xuống, sương lạnh gió buốt, Viên Hương Nhi ăn xong cơm chiều liền ngồi trên ngạch cửa giúp đỡ Vân Nương làm kẹo bỏng gạo.
Loại đồ ăn vặt này làm có chút phức tạp, nhưng thời điểm trước tết nhà nào cũng sẽ chuẩn bị một ít để ăn vặt.
Muốn làm loại kẹo bỏng gạo này phải vô cùng tỉ mỉ, trước tiên phải chọn gạo nếp ngon, hấp chín, sau phải phơi thật khô cứng, lại đem gạo chiên trong chảo dầu thành bỏng, cuối cùng đun nước đường, đậu phộng cùng hoa quế, cho bỏng vào đảo đều kết thành tảng, chờ nguội lại cắt miếng, mới có thể trở thành từng miếng kẹo ngọt thơm giòn ngon miệng, dùng đãi khách ngày tết cùng dỗ hài tử vui vẻ.
Viên Hương Nhi ở trên cái thớt sắt, nhìn Vân Nương tốn thật nhiều tâm tư làm từng khối kẹo to, lại cắt thành từng miếng có độ dày bằng nhau, lớn nhỏ đồng đều, bọc kín cho vào bình. Ô Viên cùng Cẩm Vũ ngồi xổm một bên chờ. Nếu có chút sốt ruột, Viên Hương Nhi liền ném qua một khối, Ô Viên ngao ô một ngụm ngậm vào miệng, lẻn nhảy lên cây đa lớn ngồi ăn. Cẩm Vũ còn duỗi đôi tay ngơ ngác nhìn, Viên Hương Nhi đành phải nhặt một hai miếng, bỏ vào trong tay hắn.
Bị thương Nam Hà cuộn tròn bên cạnh Viên Hương Nhi, nhìn thấy con gà cổ dài kia vui vẻ đến nỗi ku ku ku chạy, khinh thường liếc hai tiểu yêu tinh kia một cái.
Viên Hương Nhi nhặt lên một khối, đưa tới trước mặt Nam Hà, “Tiểu Nam có muốn nếm thử không?”
Nam Hà lắc lắc đầu.
Viên Hương Nhi thấy Ô Viên cùng Cẩm Vũ đã chạy xa, lặng lẽ từ túi tiền móc ra hai viên kẹo hoa quế hình hoa mai, đặt trong lòng bàn tay, cúi đầu dựa đến bên tai Nam Hà, lén lút nói: “Chúng ta ăn cái này, lần trước đi Lưỡng Hà trấn cố ý mua, còn hai viên cuối, hai ta trộm ăn.”
Quả nhiên tròng mắt hổ phách của sói con ngạo kiều giật giật, vươn đầu lưỡi lấy một viên kẹo đi, đầu lưỡi nhỏ không cẩn thận lướt qua tay Viên Hương Nhi, gãi đến khiến nàng ngứa ngáy.
Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên một tiếng đập cửa nhẹ nhàng
“Ai a?” Viên Hương Nhi đứng dậy mở cửa, canh giờ này sao còn có khách nhân tới?
Ngoài cửa có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang đứng
“Ngượng ngùng, mạo muội quấy rầy.” Vị nương tử kia khuôn mặt hiền lành, nhẹ nhàng hành một phúc lễ, ngữ khí khẩn thiết, “Chúng ta đi đường xa, vẫn luôn không tìm được khách điếm, thật vất vả thấy nơi này có ánh đèn. Có thể cho chúng ta ở nhờ một đêm, sáng mai chúng ta liền rời đi.”
Nàng giày vớ vạt áo ướt sũng, dưới thời tiết lạnh lẽo này nhỏ nước xuống, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt cầu xin mà nhìn Viên Hương Nhi. Trượng phu của nàng yên lặng đứng ở bên người nàng, khom người cấp Viên Hương Nhi một đại lễ.
Viên Hương Nhi trầm mặc mà nhìn hai người hồi lâu, mở rộng cửa cho bọn họ tiến vào.
* * *