Nghịch Ái

Chương 71: Khó a

Sau khi tiễn Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan trở về lều tôn.

Thời gian không tính là muộn, nàng còn muốn làm việc, vì vậy liền đi tới thùng giấy cuối giường cầm ra hai chồng giấy tiền.

Nhưng vừa mới ngồi xuống, nhìn chồng giấy tiền vàng óng này, bỗng nhiên những lời nói của Lâm Cẩm Vân vang vọng bên tai:

"Đừng. . . .Chiết những giấy tiền này nữa."

"Ngay cả thùng này cũng đừng làm."

Kỳ thực, nàng sao lại không biết những loại giấy này có hại chứ? Bất quá chỉ là cảm thấy không nên kén chọn tiền mà thôi.

Thế nhưng giờ khắc này, nàng lại không có tâm trạng gấp được tờ nào nữa, giống như nếu gấp chính là cô phụ một phen quan tâm của người kia.

Nàng phiền não mà đem hai chồng giấy tiền này cất đi, bỏ vào trong thùng.

Không có tâm tư làm việc, vì vậy nàng đi đổ nước nóng vào bồn, rửa mặt, sau khi cởϊ qυầи áo lần đầu tiên trước mười giờ liền đặt lưng xuống giường.

Nàng ôm chăn hít thật sâu mùi hương còn lưu lại trên chăn của người kia, chậm rãi nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.

Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, mặt Lâm Cẩm Vân liền hiện lên trong đầu nàng, nỗi lo lắng và khϊếp sợ đã cố nén trong một ngày bỗng nhiên mãnh liệt trào ra.

Nàng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình như vậy, có thể nào không khϊếp sợ không lo lắng sao? Tuy rằng nàng nói chỉ mới tìm hai ngày mà thôi, nhưng giầy lại bẩnđến không tưởng, rõ ràng không giống chỉ mới chạy hai ngày. Người cũng gầy gầy, mắt đầy quần thâm, sắc mặt tái nhợt xanh xao như mới khỏi bệnh, cả người thoạt nhìn lộ ra một cổ ốm yếu. Còn có, nàng cứ như vậy chạy đến Thâm Quyến người trong nhà có biết không? Nhà nàng nhất định là không cho phép, vậy nàng là gạt người trong nhà sao? Còn có, công việc ở trường thì sao? Bây giờ là cuối học kỳ, từ trước tới nay lúc này nàng rất bận rộn, lúc này xin nghỉ đi ra ngoài lãnh đạo sẽ không có ý kiến gì sao? Vạn nhất để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo thì làm sao bây giờ?

Tưởng Lan càng nghĩ càng bất an, ôm chăn ở trên giường lật qua lật lại một hồi, làm thế nào cũng không ngủ được.

Lúc này, một trận tiếng động đột nhiên vang lên, cửa lều bị đập boong boong vang dội.

Tưởng Lan nhanh chóng khoác áo khoác xuống giường, đi tới cạnh cửa hướng bên ngoài quát: "Là ai?"

"Là ta."

Tưởng Lan nghe xong lập tức bật đèn, vội vàng đưa tay đem xích sắt cửa tháo ra, đẩy cửa sang một bên.

Nàng nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, thở hồng hộc nhìn mình.

"Thế nào lại quay lại? Quên cái gì sao?"

"Ừ."

"Quên cái gì?"

"Quên mang theo ngươi."

"Cái gì?"

Lâm Cẩm Vân từng bước vào trong lều, lôi kéo nàng nói: "Mau thu thập đi, đi chỗ ta ngủ, nhớ mang theo thẻ căn cước."

"Hiện tại đâu có xe đi Bảo An a, thực sự là hồ đồ!"

"Ai nói đi Bảo An?"

"Ngươi điều không phải ở Bảo An sao?"

"Thì không thể ở gần hơn chút sao?" Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan vẫn còn không hiểu, liền cười giải thích: "Ta vừa đặt một phòng đôi khách sạn ở gần đây rồi, đi thôi, đi tới chỗ ta ngủ."

"Ngươi. . ."

Tưởng Lan bỗng nhiên tức giận, cộng thêm lo lắng và bất an vừa nãy, tâm tình trở nên bộc phát, lập tức liền lạnh mặt nghiêm giọng trách cứ cô: "Hồ đồ! Bên ngoài công trường đen như mực, ngươi chạy tới chạy lui làm cái gì, lỡ như quăng ngã dập đầu hay gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ? Vì sao luôn xung động như vậy? !"

Lời nói này vừa nóng nảy vừa nặng nề, vừa kiên quyết vừa nghiêm khắc, Lâm Cẩm Vân sợ hãi đến sững sờ, gương mặt đau khổ đứng ở cạnh cửa không biết làm sao.

Một trận gió lạnh thổi vào trong lều, làn gió giống như có mắt vậy, nhắm cổ áo mà chui vào, Lâm Cẩm Vân chỉ cảm thấy run lẩy bẩy, cũng không biết là bị dọa sợ hay là lạnh, ngay cả tiếng nói chuyện cũng mang theo run rẩy: "Ta không muốn. . . Ngươi ngủ ở đây, ở đây quá lạnh. Hơn nữa, phòng đơn hay phòng đôi cũng không chênh lệch bao nhiều. . ."

Cô nói xong cũng không dám nhìn Tưởng Lan, chỉ nghiêng mặt đi nhìn chằm chằm vào góc giường nhỏ trong lều.

Tưởng Lan nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, đoán chừng cô nhất định là chạy vội tới.

Nàng thoáng chốc liền đau lòng, sau khi cảm xúc qua đi, yêu thương tràn đến, nàng lại bắt đầu tự trách chính mình vừa nãy mất khống chế, kéo tay Lâm Cẩm Vân ôn nhu nói: "Ở đây kỳ thực không có lạnh như ngươi nói, đi đem phòng trả lại đi."

"Trả phòng thì có thể, nhưng là không có xe trở lại Bảo An, ngồi taxi cũng tốn một khoản. Ngươi lại không cho ta ngủ chỗ này. . ."

Tưởng Lan thở dài, giơ tay lên vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của Lâm Cẩm Vân, "Chạy vội như vậy để làm gì?"

"Ngươi bảo ngày mai phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ta chỉ muốn đến nhanh một chút, đón ngươi qua đó ở, như vậy ngươi có thể ngủ thêm một lúc."

"Xin lỗi, ta vừa mới mắng ngươi."

Lâm Cẩm Vân rốt cục nới lòng vẻ mặt ủy khuất, mang theo một tia cười yếu ớt nhìn Tưởng Lan nói: "Không có việc gì, ta đã nghĩ đến sẽ bị mắng."

Tưởng Lan phụt cười một tiếng, nhéo nhéo mũi cô nói: "Vậy ngươi còn hướng họng súng đâm vào?"

"Ngươi theo ta đi qua đó sao? Nếu không đi, ta chẳng phải vừa phí tiền vừa bị ăn mắng vô ích rồi. . ."

Tưởng Lan nhất thời không chịu nổi bộ dáng vô tội này của cô, đâu còn cam lòng nghiêm khắc đối với cô nữa, lôi kéo tay cô nói: "Vậy ngươi chờ ta một chút, ta thu thập đồ. . ."

"Ừ, được. Đúng rồi, ngươi mang theo bộ quần áo sạch, có thể tới đó tắm."

Tay Tưởng Lan đang thu dọn đồ đạc thì ngừng lại.

Nàng xoay người liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy cô đang đứng chờ ở một bên, vui vẻ trên mặt còn đang tràn ngập, cực kỳ giống hài tử thật vất vả mới đạt được mong muốn.

Quên đi.

Tưởng Lan rốt cuộc không đành lòng, cũng hướng cô mỉm cười, lại xoay người sang chỗ khác thu thập áo quần.

Khách sạn mà Lâm Cẩm Vân thuê phòng thực ra chỉ cách trạm xe buýt bên ngoài công trường một trạm dừng, nhưng hai người đi mất gần bốn mươi phút mới đến.

Hai người sau khi vào khách sạn, Lâm Cẩm Vân xuống lầu gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Phong báo bình an.

Hứa Tiểu Phong biết được Lâm Cẩm Vân đã tìm được Tưởng Lan, trong lòng mặc dù có một chút mất mác, nhưng vẫn là rất chân thành nói câu "Chúc mừng" cũng không quên chế nhạo Lâm Cẩm Vân bảo cô lần này nên đem người trói lại, Lâm Cẩm Vân đương nhiên là rất cảm kích hắn.

Cô treo điện thoại liền gọi điện về nhà, trực giác nói cho cô biết, Lâm Vĩ Kiện cũng sẽ vì tin tức này mà vui vẻ.

Quả nhiên, Lâm Vĩ Kiện sau khi nghe tin tức này giọng nói rõ ràng buông lỏng, còn bảo cô nhanh chóng đưa người trở về. Lâm Cẩm Vân hiển nhiên cũng hỏi tình huống trong nhà, Lâm Vĩ Kiện nói cho cô biết tất cả đều bình thường, mẫu thân tin lý do thoái thác của hắn, cho rằng nữ nhi cuối kỳ phải ở trường trực ban, nên cũng không hỏi gì nhiều.

Mọi chuyện dường như đang diễn biến theo chiều hướng tốt, Lâm Cẩm Vân cúp điện thoại, vui vẻ trở về phòng.

Bởi vì không đúng lúc, lúc Lâm Cẩm Vân đi đặt phòng liền còn dư lại phòng cho hai người ở.

Cho nên, một người một giường khiến cho cô rất nản lòng, rất tiếc nuối.

Loại tiếc nuối này giống như một cây gai, một khóm lửa, nếu không lấy ra kịp thời, nó sẽ càng đâm càng sâu, càng đốt càng cháy, người bị đâm trực tiếp sẽ ngứa ngáy, người bị đốt trực tiếp sẽ bị cháy khét.

Nhưng Lâm Cẩm Vân không tin vào tà ma, cô quyết định tin tưởng mình một lần.

Vì vậy, từ khi vào trong phòng cô không ngừng nhắc nhở bản thân: Phải khắc chế, không nên kích động, không nên cư xử như thể mang nàng tới là vì mục đích nào đó, du͙© vọиɠ như lò xo, ngươi nếu như yếu đuối nó liền mạnh mẽ lên. . .

Nhưng ám thị trong lòng cô cũng không kéo dài được lâu, ngay lúc Tưởng Lan tắm rửa xong đi ra cô lập tức liền bị đánh bại.

Thân hình thanh tú xinh đẹp của nàng đang được bọc trong một chiếc áo choàng tắm lớn màu trắng, vóc người nhỏ bé không tương xứng với kích thước áo choàng tắm thoạt nhìn làm cho người khác cảm thấy đáng yêu đến buồn cười, giống như hài tử tinh nghịch lén trộn mặc áo quần của trưởng bối vậy.

Đáng nói hơn là, chiếc áo choàng tắm cỡ lớn lại xộc xệch, xộc xệch đến nỗi khi khom lưng, nhấc tay, hay cúi người, cảnh xuân đều lần lượt lộ ra.

Trong không khí tất cả đều là hỗn hợp mùi dầu gội đầu và xà phòng, trong hương thơm này còn mang theo luồng hơi nước và độ ẩm dịu dàng, khiến người yêu say mê.

Lâm Cẩm Vân trong chớp mắt liền mất tự tin, lại lập tức nghĩ ra cho mình một lý do gượng gạo: Hoạt động một chút cũng có lợi cho giấc ngủ nha.

Vì vậy, xung động, khát vọng, muốn chiếm làm của riêng, những tình cảm bị cô phong ấn nhiều năm vào giờ khắc này thình thịch thức tỉnh, nghe thấy hương thơm mà di chuyển.

Cô không kìm chế được mà nhích tới gần, vừa mới ngồi xuống bên giường liền ôm chặc Tưởng Lan ngửi mùi thơm trên cổ nàng.

Nhưng ngửi ngửi cũng coi như hoạt động sao?

Đương nhiên là không tính. Lâm Cẩm Vân lập tức có hành động kế tiếp, ngẩng đầu liền muốn đi tìm cánh môi của người yêu.

Không ngờ, lại bị Tưởng Lan đưa tay ngăn cản, đẩy mặt cô nói: "Đừng làm rộn, lau tóc a, ngươi cũng nhanh đi tắm đi."

Đúng rồi, còn không có tắm a, gấp gáp cái gì?

Lâm Cẩm Vân có chút xấu hổ, nhưng vẫn vô lại nói: "Nga, hôn một cái liền đi."

Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa dán tới.

Tưởng Lan lại khước từ cô lần nữa, "Đừng làm rộn, đi nhanh."

Lâm Cẩm Vân thấy nàng rất kiên quyết, cũng không cưỡng cầu nữa, cười ha ha, "Vậy ta đây tắm xong không chỉ muốn hôn ngươi, còn muốn cái khác nha."

Tưởng Lan bị cô nói làm cho đỏ mặt, vội vàng xoay người tiếp tục lau tóc. Lâm Cẩm Vân cười cười, vội vàng cởϊ áσ khoác và áo len, cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.

Cô vừa đi Tưởng Lan liền từ trên giường cầm chiếc áo len màu đỏ cô vừa mới cởi ra chăm chú nhìn.

Quả nhiên là chiếc áo mà trước đây mình đan, không nghĩ tới nàng vẫn còn mặc. Tưởng Lan đưa tay sờ từng góc của chiếc áo len cũ kỹ này, tỷ mỉ vuốt ve mỗi một nếp nhăn và những chỗ lông sơ, cẩn thận và kiên nhẫn như che chở một món bảo bối vậy, trên mặt cũng hiện ra nụ cười dịu dàng mà mình không hề phát giác.

Thật muốn đan cho nàng một cái nữa, đáng tiếc đã không thể.

Lâm Cẩm Vân tắm xong đi ra, nhìn thấy Tưởng Lan đã nằm ở trong chăn, nhắm hai mắt thở đều đều, nhìn dáng dấp này giống như đã ngủ rồi.

Cô đi tới bên giường Tưởng Lan nhìn chằm chằm gò má nàng một lúc, tiếp theo tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng nỉ non: "Ngủ rồi sao?"

Người trên giường không phản ứng, cũng không nhúc nhích.

Thực sự ngủ rồi?

Lâm Cẩm Vân hoài nghi liền đi nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Tưởng Lan, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Cô vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ, cho nên quyết định lại thử lần nữa.

Vì vậy, cô lại lần nữa kề gần tai Tưởng Lan, môi hầu như ghé sát vành tai nàng, khẽ mở miệng, ôn nhu nỉ non: "Lan, ta rất nhớ ngươi."

Lời tâm tình này mang theo tương tư hơn ba năm nay, lúc này được giọng nói nhẹ nhàng lại ám muội của cô nói ra, ngay cả chính cô nói xong cũng trở nên run rẩy, tim đập thật nhanh.

Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn phản ứng Tưởng Lan.

Chỉ thấy người nào đó hai mắt nhắm nghiền như cũ, sắc mặt như thường. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, bên tai lại giống như bị bỏng chín vậy hiện ra màu đỏ au.

Lâm Cẩm Vân mỉm cười, quyết định tiếp tục trêu chọc nàng một chút.

Cô rời khỏi giường, cầm lấy máy sấy tóc ở đầu giường bắt đầu sấy tóc. Bởi vì biết Tưởng Lan đang giả bộ ngủ, cho nên cũng không cố kỵ, mở máy sấy ở mức tối đa rồi thổi, trong phòng nhất thời vang lên tiếng vù vù của thiết bị điện đang hoạt động.

Lâm Cẩm Vân ngồi vững vàng trên giường ầm ĩ thổi tóc, trong mắt chứa đầy ý cười nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đang nằm trên giường đối diện kia.

Nhưng người nọ lại bất động như núi vậy, giống như đang ngủ.

Lâm Cẩm Vân cũng không vội, sau khi thổi khô tóc lại đi tới bên giường Tưởng Lan nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay sờ sờ vành tai nàng, cười nói: "Ồn như thế cũng có thể ngủ được a?"

Tưởng Lan vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Lâm Cẩm Vân suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi đầu dùng miệng ngậm lấy vành tai Tưởng Lan.

Tưởng Lan bỗng nhiên rùng mình một cái, sau đó lại phát hiện đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ kia đang mem theo đường viền vành tai trêu chọc chính mình, chậm rãi liếʍ láp. Toàn thân và đầu óc nàng nhất thời tê dại giống như bị điện giật vậy, trong cổ họng kìm chế không nổi mà phát ra một tiếng ưʍ.

Tưởng Lan thấy không thể giả ngủ được nữa, liền nghiêng đầu qua chỗ khác mở to mắt nhìn Lâm Cẩm Vân nói: "Làm gì a, còn không đi ngủ."

Lâm Cẩm Vân cười nói: "Ngươi không phải cũng chưa ngủ sao."

Tưởng Lan bị cô vạch trừng có chút không xuống đài được, vội vàng quay đầu vào tường tức giận nói: "Ta hiện tại muốn ngủ."

"Nga."

"Ngươi nhanh trở về giường mình đi, coi chừng lạnh."

"Ta không buồn ngủ."

"Ta buồn ngủ."

"Không nhìn ra." Lâm Cẩm Vân lại cúi đầu ngửi ngửi đỉnh đầu Tưởng Lan, "Sao lại thơm như vậy a? Thơm như vậy kêu người ta ngủ thế nào đây."

Lâm Cẩm Vân nói liền dựa vào giường Tưởng Lan, từ phía sau lưng ôm nàng kéo vào trong ngực mình, đôi môi dán vào sau gáy nàng mà hôn, "Xoay người lại đi, cho ta nhìn ngươi một chút."

"Mệt nhọc, đi ngủ, ngươi đừng nháo ta."

"Ta nhớ ngươi."

"Nghe lời, đi ngủ."

"Ta nhớ ngươi."

"Ngày mai còn phải dậy sớm trở về công trường làm việc."

"Ta có thể giúp ngươi."

"Vậy cũng phải dậy sớm, ngủ sớm mới có thể dậy sớm."

"Nga."

Lâm Cẩm Vân mất mác buông tay ra, nhưng lại không cam lòng không có thu hoạch, giọng điệu mang theo thương lượng nói: "Hôn ta một cái??"

". . ."

"Hôn một cái ta liền đi ngủ."

"Vậy nói phải giữ lời."

"Ừ, đương nhiên."

Tưởng Lan lúc này mới chậm rãi xoay người lại, cấp tốc ở trên mặt của Lâm Cẩm Vân chụp một cái, không đợi Lâm Cẩm Vân hôn trả lại đã lập tức xoay người hướng vào tường nằm.

"Ai?"

Lâm Cẩm Vân không nghĩ tới nàng lại quay lưng nhanh như vậy, lúc này cũng ngây ngẩn cả người.

"Đừng ai, nhanh đi ngủ."

"Nga."

Lâm Cẩm Vân chống đỡ nửa người lên, cúi đầu hôn tóc Tưởng Lan một cái, lẩm bẩm: "Muốn ngươi hôn ta một cái lại khó như vậy a?"

Tưởng Lan nghe lời này, không tự chủ đưa tay túm chặt một góc cái gối, cố nén xung động muốn xoay người, đem mình thu lại trong chăn.

Lâm Cẩm Vân thấy vậy cho là nàng sợ lạnh, vội vàng lui ra ngoài giúp nàng nhét chặt chăn, tiếp theo xoay người xuống giường.