Lời đồn về Lâm Cẩm Vân vẫn còn tiếp tục.
Đáng quý chính là, dưới tình huống lời đồn còn đang lan truyền, vẫn có người nguyện ý thay Lâm Cẩm Vân lên tiếng.
Hứa Tiểu Phong chính là cái người bênh vực lẽ phải, với tính tình của hắn tuyệt đối vô pháp trơ mắt nhìn Lâm Cẩm Vân chịu dư luận công kích.
Rốt cục, hắn mấy lần đứng ra thay Lâm Cẩm Vân biện giải và làm sáng tỏ.
Thế nhưng thế đơn lực bạc, Hứa Tiểu Phong không chỉ không giúp được mà ngược lại càng tô càng đen, bởi vì có người nhớ tới hắn đã từng cùng Lâm Cẩm Vân qua lại với nhau, thậm chí đã từng trực tiếp xông vào phòng 309.
Hứa Tiểu Phong hết đường chối cãi, bởi vì vô luận là mua xe đạp không giấy chứng nhận hay là chuyện của Tưởng Lan, đều không thể nói ra cho người ta nghe.
Hắn vốn là có ý tốt, lại trăm triệu không nghĩ tới nhận lại là cái kết quả đi ngược lại.
Hắn rất ảo não, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ họa vô đơn chí.
Ngày càng có nhiều suy đoán nhằm vào Lâm Cẩm Vân, càng ngày càng hoang đường, lời đồn đãi truyền tới sau cùng biến thành Lâm Cẩm Vân là nữ lưu manh quan hệ nam nữ hỗn loạn.
Đây đã có thể coi là chuyện lớn.
Nhà dột gặp mưa dầm, đúng lúc tháng 8 tháng 9 năm nay tỉnh lân cận đồng thời xảy ra một vụ việc chấn động:
Cha mẹ ruột tố cáo nữ nhi quan hệ đồng tính với người khác và trình bày với cơ quan công an về hành vi cồn đồ. Mặc dù sự việc đã được làm rõ bởi các cơ quan hữu quan vào tháng trước, nhận định hai người không tồn tại hành vi phạm tội nào, trên nguyên tắc không đáng để xử lý. Nhưng sự kiện này ở trong xã hội lại ảnh hưởng rất to lớn, gia đình của hai vị đương sự cùng đơn vị đều chịu ảnh hưởng của dư luận ở mức độ khác nhau.
Vừa có tiền lệ, những lãnh đạo huyện Nhất Trung liền ngồi không yên. Để đề phòng, hai vị lãnh đạo thay mặt trường học sau khi nguyên đán đi qua liền hẹn Lâm Cẩm Vân nói chuyện, yêu cầu cô đưa ra lời giải thích hợp lý.
Lâm Cẩm Vân đối với lần này chỉ nói ba câu biểu lộ rõ lập trường của mình.
"Hứa lão sư và ta vẫn luôn là quan hệ đồng nghiệp thông thường, hết thảy ngôn luận nhắm vào hắn đều là cố ý đặt điều cùng bôi nhọ."
"Ta cùng với biểu tỷ ta ở với nhau hơn ba tháng, trong thời gian đó không có làm bất luận chuyện gì trái pháp luật, nói ta làm chuyện lưu manh xin đưa ra chứng cứ, về phần chuyện khác, đó là riêng tư của ta, ta có quyền giữ bí mật."
"Điều ta làm sai duy nhất, chính là không xin ý kiến của lãnh đạo trước mà lĩnh người vào ở phòng 309, đối với chuyện này ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ hình thức xử phạt nào."
Chung quy là không có bằng chứng, có thể truy cứu cũng chỉ là chuyện chưa xin chỉ thị liền lĩnh người vào ở.
Vì vậy, kết quả xử phạt rất nhanh liền được công bố ra: Lâm Cẩm Vân từ học kỳ sau không đảm nhiệm bộ môn văn của trường nữa, chuyển đến thư viện của trường trợ giúp công việc quản lý sách báo.
Hình phạt này không thể coi là không nặng.
Nhân viên quản lý sách báo tiền lương chỉ có một nửa lương của giáo viên, tiền trợ cấp, phúc lợi cơ bản không có, lại trường kỳ làm bạn với sách, khô khan vô vị, một chút cũng không có thú vui của trần gian, nhìn chung chỉ có giáo viên đã về hưu
hoặc không phải là giáo viên mới có thể nguyện ý ngồi vào cương vị này. Rất nhiều người sau khi biết kết quả, đều thầm nghị luận Lâm Cẩm Vân. Tất cả mọi người nói cô làm người quá thẳng thắng quá cứng đầu, không biết hạ mình lấy lòng.
Đinh Tuyết đối với lần này cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng càng kinh ngạc chính là nghị lực của Lâm Cẩm Vân.
Nàng cho rằng Lâm Cẩm Vân nhất định sẽ đến cầu chính mình, dù sao cũng là một sinh viên đại học lại bị nhét vào thư viện trung học làm nhân viên quản lý, nghĩ thế nào cũng đều là một chuyện hết sức mất mặt, mà mình hiện tại cũng là người suy nhất có thể giúp cô.
Nhưng Lâm Cẩm Vân cũng không có mềm yếu như Đinh Tuyết nghĩ, cô bình tĩnh mà tiếp nhận cái kết quả xử phạt này.
Ngay cả người bên ngoài đều ủy khuất thay cô.
Lúc tổng vệ sinh cuối kỳ, Hồ Học Phạm gặp phải Lâm Cẩm Vân, liền kéo cô qua một bên khuyên bảo.
"Lâm lão sư, ta không rõ ràng tình huống bên trong lắm, nhưng ta biết ngươi là bị tiểu nhân hãm hại. Nhưng kết quả đã như vậy, ta xem ngươi nên đi trường khác dạy học thì hơn. Ngươi đi huyện thành nào đó xa một chút, cùng lắm thì đi dạy Tiểu học, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này chịu ủy khuất a."
Lâm Cẩm Vân lắc đầu, "Hồ Học Phạm, cảm ơn kiến nghị của ngươi. Ta không đi địa phương khác, ta chỉ ở phòng 309 này."
Hồ Học Phạm nghe xong, nóng nảy lên, vội vàng hỏi cô: "Cũng chỉ vì cái ký túc xá, đáng giá sao?"
"Đáng giá."
Hai chữ ngắn ngủi này, lại làm cho Hồ Học Phạm kinh ngạc đến cực điểm, hắn nên sớm đoán ra quan hệ giữa Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan mới phải.
Loại tình cảm này với hắn mà nói quá kỳ quái, hắn chưa bao giờ lĩnh hội qua, hắn cũng không biết, hắn cũng không dám hỏi, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân.
Kể từ khi tin đồn được lan truyền, Lâm Cẩm Vân đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ, mơ hồ của người khác về chuyện này, nhưng chưa từng thấy qua có người há hốc mồm như này. Cô cũng không biết nên nói gì, nhưng cũng biết Hồ Học Phạm là có ý tốt, liền nói với hắn: "Hồ lão sư, cám ơn ngươi. Ta thực sự không muốn đi."
Hồ Học Phạm từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, vẫn còn tận lực khuyên bảo cô: "Lâm lão sư, ngươi nghe ta khuyên một câu, không nên chấp nhất với những vật chết, thụ na tử nhân na hoạt(*)."
(*) Thụ na tử, nhân na hoạt: Phải linh hoạt với mọi sự việc, cây dựa vào rễ cây, vừa dịch chuyển sẽ chết. Người lại có điểm khác, người chỉ có thích ứng với thời đại, thời thế, mới có thể phát triển/thể hiện chính mình trong xã hội.
"Hồ lão sư, ngươi không hiểu."
Hồ Học Phạm nghe vậy, có chút hận rèn sắt không thành thép, nhấn mạnh nói:
"Ngươi tại sao cứ suy nghĩ như vậy a?"
Lâm Cẩm Vân nhìn hắn một chút, lẩm bẩm nói: "Ta di chuyển đến chỗ nào cũng đều là chết."
----------------------
Đảo mắt lại đến tết âm lịch, năm nay bầu không khí ở Lâm gia lại không giống như năm ngoái, mặt ngoài nhìn như hòa thuận vui vẻ, bên trong thì buồn bực ngột ngạt, mỗi người đều có phiền não của riêng mình.
Phiền muộn của Lâm Cẩm Vân tất nhiên không cần phải nói, Quách Xuân Lan thì lo lắng tương lai của con gái, Lưu Phượng đang vì cưới lâu vẫn chưa mang thai mà sầu khổ, ngay cả Lâm Vĩ Kiện người luôn đảm đương mọi việc mấy ngày nay cũng liên tiếp cau mày, miễn cưỡng vui cười.
Cái năm này, ngoại trừ Lâm Vĩ Khang không buồn không lo, mỗi người trong Lâm gia đều mang nặng tâm sự.
Đêm 30 hôm nay, Lâm Cẩm Vân vẫn là không nhịn được liền đi một chuyến đến Tưởng gia, cô cho rằng Tưởng Lan chung quy cũng sẽ về nhà ăn tết, nên ôm hy vọng ở ngoài cửa Tưởng gia trông coi.
Đợi một mực đến mười hai giờ, tiếng pháo báo hiệu thời khắc chuyển năm, Lâm Cẩm Vân vẫn không có đợi được Tưởng Lan xuất hiện.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn Tưởng gia từ bên trong được đẩy ra, Tưởng Uy bọc áo bông thật dầy bước ra, trong tay xách một chuỗi pháo.
Hắn trước khi đốt pháo theo quán tính mà nhìn bốn phía để đảm bảo không có người, vì vậy bước ra cánh cửa liền đi tới nhìn trái phải một vòng.
Hắn lập tức nhìn thấy hình như có một bóng người dưới cột đèn đường nằm chéo trước cổng, đang đứng bất động nhìn về phía mình.
Không phải là kẻ trộm chứ?
Tưởng Uy hoài nghi, nhưng cũng đánh bạo đi đến gần cột đèn đường, mới đi mấy bước đã nhìn thấy rõ một người lén lút mặc áo khoác bông, đội mũ len.
"Là ngươi? Ngươi thế nào ở chỗ này?"
"Ta chờ tỷ ngươi."
Tưởng Uy nghe xong, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì! Ngươi đúng là điên rồi!"
"Nàng chung quy vẫn sẽ trở về vào năm mới."
"Tỷ của ta sẽ không trở lại, ngươi đừng chờ." Tưởng Uy lại ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời âm u, rồi hướng cô khuyên nhủ: "Ngươi mau trở về đi thôi, một hồi nữa trời sẽ mưa rồi."
"Ta chờ một chút nữa, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta."
"Ngươi người này. . .Ngươi tại sao lại không tin lời ta nói? Ta thật sự không có lừa ngươi, tỷ của ta năm nay sẽ không trở lại, ngươi ở đây chờ cũng vô ích."
Lâm Cẩm Vân chỉ cúi đầu nhìn mảnh pháo vụn trên mặt đất không nói lời nào.
Tưởng Uy biết cô không tin chính mình, cũng lười phải nói thêm, đi trở về trước cửa nhà liền đem pháo trong tay thả.
Hắn bắn xong pháo lại quay đầu liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy cô vẫn còn đứng không nhúc nhích, trong lòng rốt cuộc nổi lên vài phần cảm thông, liền xoay người vào cửa đi lấy cái ghế đem ra.
Tưởng Uy đưa cái ghế cho Lâm Cẩm Vân ý bảo cô ngồi chờ, bởi vì không đành lòng, lại khuyên nhủ một chút:
"Ngươi cũng đừng có ngu ngốc mà chờ, qua một giờ mà không thấy người liền đừng đợi nữa, trở về đi, cái ghế giúp ta đặt ở cửa là được."
Lâm Cẩm Vân không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp cái ghế trong tay Tưởng Uy rồi nói câu "Cảm ơn"
Tưởng Uy không biết Lâm Cẩm Vân nghe có vào không, có chút phiền táo nói:
"Chính ngươi tự mình ngẩng đầu nhìn trời một chút, nghe một chút tiếng gió, đợi lát nữa khả năng trời sẽ mưa."
Lâm Cẩm Vân đối với Tưởng Uy khoát tay, "Ngươi vào nhà đi, ở đây gió lớn, đừng để bị lạnh."
Tưởng Uy rốt cục cảm nhận được sự bất lực, hắn cũng không khuyên cô nữa, cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà.
Rầm ——
Đại môn Tưởng gia lần thứ hai đóng lại, Lâm Cẩm Vân trở lại vẻ mặt bình tĩnh, giống như không nghe thấy. Sau nửa đêm, gió nổi lên.
Gió cuốn những mảnh pháo vụn đã đốt trên mặt đất xuyên qua sảnh, không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng đến nghẹt thở.
Rất nhanh, gió ngừng. Mùi khói bụi tản đi, một trận mùi đất dần dần thay thế.
Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, một giọt mưa đúng lúc rơi xuống, rơi xuống trên sống mũi của cô. Cô vươn tay lau đi giọt nước mưa này, nhưng phát hiện càng lau càng nhiều, càng lau càng ướt.
Tay và mặt đều lạnh cóng đến không có tri giác, cô cứ như vậy mà tiếp tục lau, chùi.
Đột nhiên, cô lại cảm thấy cổ họng chua xót đến lợi hại, tiếp theo liền nghe trong cổ họng mình truyền đến một tiếng nức nở.
Tiếng nức nở của tất cả những ủy khuất không thể giải bày, kiềm nén mà lại mỏng manh.
Cô lúc này rốt cuộc mới ý thức được, nguyên lai nước mình đang cố lau sạch không chỉ là nước mưa. . .
Lâm Cẩm Vân trông chừng trước cửa Tưởng gia nghe xong một đêm mưa, lại không đợi được cái gì, chỉ đợi được một sự thật: Cô tìm không được cũng không chờ được Tưởng Lan trở về.
Cô sau khi về nhà liền phát sốt ngã bệnh.
Trận bệnh này kéo dài cho đến mùng năm Tết mới chuyển biến tốt, ai biết vừa mới tốt lên vài ngày lại gặp phải một trận rét tháng ba, cảm mạo lại tìm tới cô, đợi được lần chuyển biến tốt thứ hai thì ngày nghỉ cũng sắp kết thúc.
Lâm Cẩm Vân hầu như vượt qua kỳ nghỉ đông trong đau ốm, tháng hai quay trở về trường học thì lại gầy đi không ít.
Trải qua một học kỳ thực tập, Đinh Tuyết đã chính thức trở thành giáo viên biên chế. Dựa theo cô cô của nàng an bài, chỉ cần nàng tiếp tục ở huyện Nhất Trung công tác một năm, có thể vận dụng chức quyền cục trưởng cục giáo dục của dượng nàng đem nàng điều đến trường học trong thành phố.
Hết thảy mọi thứ đều theo lộ trình do Đinh Tuyết vạch ra, chỉ có Lâm Cẩm Vân là cái chướng ngại vật nhỏ ngoài ý muốn xuất hiện trên con đường bằng phẳng này, bất quá cái cản trở này cũng đã bị nàng thanh trừ rồi. Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới hình dạng Lâm Cẩm Vân chôn mình trong cái thư viện không một bóng người trông coi một phòng sách lớn, trong lòng liền tràn đầy sảng khoái cùng đắc ý.
Nàng rất hưởng thụ cảm giác thành tựu như vậy, cô cô của nàng đã từng hỏi qua có muốn thay đổi ký túc xá không, nhưng nàng vẫn như cũ lựa chọn ở phòng 309 này. Thứ nhất là muốn chính mắt chứng kiến Lâm Cẩm Vân nghèo túng, thứ hai là muốn chờ Lâm Cẩm Vân cúi đầu đi cầu chính mình. Nàng từ nhỏ liền mê luyến cái loại cảm giác chi phối, kiểm soát sự hài lòng của người khác.
Nhưng trớ trêu thay, Đinh Tuyết không đợi được đến ngày Lâm Cẩm Vân khuỵu gối mà đã ngã xuống trước.