Nghịch Ái

Chương 59: Lương Thiện

Hôm nay đúng dịp lễ 1/5, huyện thành mới mở "Yến ca" khiến người người tấp nập.

Mặc dù vé vào cửa là 10 tệ đắt gấp đôi so với nghe ca vũ thông thường, nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn sàng chi tiền để xả hơi trong ngày lễ này. Mê ăn chơi lại không thiếu tiền - Đinh Tuyết chính là một trong những người đó.

Buổi tối, Đinh Tuyết hẹn Tiểu Vương cùng đi "Yến ca" khiêu vũ.

Đinh Tuyết thuộc tuýp người thượng lưu, trang điểm lại càng lộ ra vẻ đẹp, ăn mặc thời thượng, kỹ năng múa cũng không kém, rất nhanh liền có nam thanh niên xa lạ chú ý tới sự tồn tại của nàng, lớn mật tiến lên mời nàng cùng múa một khúc.

Ham mê ăn chơi, nhưng bản chất của Đinh Tuyết lại không phải là hư hỏng. Với tính cách mắt cao hơn đầu, tất nhiên chướng mắt với cái nam thanh niên dáng vẻ lưu manh này, vì vậy liền ngoảnh mặt làm ngơ cự tuyệt nhân gia.

Đối phương đại khái cũng là tay lão luyện, sau khi bị cự tuyệt cũng không tỏ vẻ gì, ngược lại càng thêm hứng thú, thấy Đinh Tuyết đi đến đâu cũng liền đến đó, bám lấy không tha.

Đinh Tuyết bị theo đến phiền, liền bắt đầu dùng lời lẽ chế giễu đối phương.

Nam thanh niên cảm thấy vô cùng mất mặt nên bắt đầu cùng nàng giằng co, hai người nhanh chóng chuyển từ mỉa mai lẫn nhau sang tranh cãi chửi rửa. Tiếng cải vả rốt cục đưa tới sự chú ý của Tiểu Vương, hắn rất để tâm đối với Đinh Tuyết, lập tức chạy

tới, cùng nam thanh niên nổi lên xô xát.

Không ngờ nam thanh niên cũng có bạn, đồng bạn của hắn nghe được động tĩnh cũng cấp tốc chạy tới, hai bên đều là tiểu tử ngoài đôi mươi, không nói lý lẽ liền bắt đầu động thủ, rốt cục biến thành một trận ẩu đả.

Đinh Tuyết sợ hãi, mức độ bạo lực của nàng bất quá chỉ tới trình độ quẳng cánh cửa hay nện gối mà thôi, ác liệt nhất cũng chỉ tát Lâm Cẩm Vân một cái, chưa từng gặp qua cảnh ba cái nam nhân đấm đá vật lộn.

Một chai rượu đột nhiên bị đập vỡ, vỡ nát trên sàn nhà ở trước người nàng. Đinh Tuyết nhất thời bị dọa đến mặt mày biến sắc, vội vàng lui qua một bên liên tục thét chói tai.

Ẩu đả nhanh chống thăng cấp, nhân viên sàn nhảy vội vàng chạy tới can ngăn, nhưng mấy người thanh niên này đều đang tức giận căn bản là can ngăn không nổi.

Cũng may rốt cục có người vây xem thừa dịp rối loạn liền chạy ra ngoài tìm đội an ninh, đội an ninh tay đeo phù hiệu màu đỏ nhanh chóng chạy tới, bảy tám người ra tay mới đem ba người đang ẩu đả này khống chế được.

Ngay sau đó, ba người đều bị áp giải đến đồn công an Huyện.

Đinh Tuyết mặc dù không có tham dự đánh nhau, nhưng bởi vì có liên quan đến cuộc ẩu đả nên cũng bị yêu cầu đi theo để thẩm vấn.

Lúc đến đồn công an, cảnh sát tiến hành cách ly nam nữ ra để thẩm vấn, thế nhưng hai bên bên nào cũng cho là mình đúng. Điều tồi tệ là, nam thanh niên đến bắt chuyện với Đinh Tuyết một mực chắc chắn rằng Đinh Tuyết mượn sàn nhảy để tìm kiếm đối tượng, ý đồ mại da^ʍ.

Mặc dù chỉ là một câu vu khống không có căn cứ, nhưng vẫn được cảnh sát chú trọng, lúc này liền tiến hành thẩm vấn Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết trải qua phen phong ba này, sớm đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, lúc đối mặt với sự thẩm vấn gắt gao của cảnh sát, nàng chỉ biết run lập cập lập lại mộ câu nói duy nhất: "Ta là lão sư Nhất Trung, không phải như hắn nói."

Cảnh sát yêu cầu Đinh Tuyết chứng minh thân phận của mình, cung cấp giấy tờ liên quan. Nhưng Đinh Tuyết vốn là đi ra ngoài chơi, không phải đi làm việc, làm sao có thể mang theo giấy tờ tùy thân đi chứ.

Cảnh sát thấy nàng không cung cấp giầy tờ, liền nói rõ với nàng những biện pháp trừng phạt tiếp theo, vừa nghe nói phải tạm giam Đinh Tuyết liền bị dọa đến mặt không còn chút máu, lập tức khóc lóc muốn gọi điện thoại cho người nhà xin giúp đỡ.

Lão cảnh sát phụ trách thẩm vấn thấy nàng khóc nước mắt nước mũi lèm nhèm, nhìn giống như không phải đang làm bộ, liền châm chước một lần, nhưng chỉ cho phép nàng gọi điện thoại, đồng thời cũng báo cho nàng biết đêm nay trước mười giờ rưỡi không chứng minh được thân phận liền phải bị tạm giam.

Đinh Tuyết không chút do dự, cầm điện thoại lên liền gọi tới phòng trực ký túc xá, nhờ Trương đại gia đi gọi Lâm Cẩm Vân xuống lầu nghe điện thoại.

Chỉ chốc lát sau điện thoại đã được Lâm Cẩm Vân nhận.

Đinh Tuyết vừa khóc vừa nói, nghẹn ngào nức nức ậm ờ nói với Lâm Cẩm Vân, bên kia điện thoại một câu cũng không đáp.

Lâm Cẩm Vân trầm mặc khiến cho Đinh Tuyết càng nói tâm càng lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân, từng lỗ chân lông đều lạnh như tuyết.

Đinh Tuyết nói xong chỉ còn lại run rẩy và nức nở, cuối cùng, gần như là dựa vào một tia kiên cường còn sót lại mà hướng đầu bên kia điện thoại cầu khẩn nói: "Lâm Cẩm Vân, ta không muốn qua đêm tại đây. Ngươi nếu không tới giúp ta, liền gọi điện thoại báo nhà ta, ngươi nhớ dãy số. Số điện thoại nhà ta là 37. . . ."

Đinh Tuyết vừa mới đọc lên hai cái số, chợt nghe đầu bên kia truyền đến một câu lãnh đạm "Đã biết"

Tiếp theo, chính là điện thoại bị cắt đứt sau tiếng "Đô" thật dài.

Cả khuôn mặt nàng trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, ngực hối hận đến cực điểm.

Nàng hận chính mình ngây thơ, hận chính mình không lý trí, thời khắc nguy cấp cư nhiên bởi vì sợ phụ mẫu trách cứ liền đi cầu người từng cùng mình khắc khẩu.

Lâm Cẩm Vân chán ghét mình như vậy, chê mình này kia, làm sao có thể sẽ tới giúp mình a? Nàng chắc chắn sẽ không tới! Nàng không chỉ sẽ không tới, mà còn có thể đem việc này đi nói với người khác. Nàng thắng, nàng rốt cục có thể báo thù.

Đinh Tuyết càng nghĩ càng hối hận, liền cầu lão cảnh sát lần nữa, hy vọng có thể gọi thêm một cuộc nữa, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng cự tuyệt cũng lệnh cưỡng chế nàng lập tức trở về phòng thẩm vấn đợi.

Đinh Tuyết tuyệt vọng đi trở về phòng thẩm vấn ngồi chờ.

Đồng hồ trên tường tí tách mà trôi qua, âm thanh bình thường như vậy mà giờ khắc này đối với nàng lại đáng sợ vô cùng.

Lúc đó kim đồng hồ rốt cục chỉ về hướng mười giờ rưỡi, Đinh Tuyết nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến, nàng khẩn trương đứng lên nhìn vào ô cửa kính nhỏ trên cửa, cả trái tim đều bị kéo đến cổ họng, đập kịch liệt.

Cửa mở, lão cảnh sát đi đến, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết nhìn sắc mặt nghiêm túc của lão cảnh sát liền biết không ổn.

Thảm, gặp xui xẻo rồi, cũng mất mặt rồi, phải biết rằng ba mẹ biết, thì bác dượng cũng sẽ biết, không có khả năng quay về thành phố. . .

Đinh Tuyết không dám nghĩ tiếp nữa, sợ hãi khóc lên, không ngừng hướng lão cảnh sát khẩn cầu: "Thực sự không liên quan đến ta! Ta không đánh nhau, ta thật sự là lão sư. Đừng bắt ta! Cầu ngươi tin tưởng ta, đừng bắt ta!"

Lão cảnh sát chờ Đinh Tuyết khóc xong mới chậm rãi mở miệng: "Có người đến xác nhận ngươi, theo ta đi ra ngoài."

Đinh Tuyết nghe xong, vội vàng ngừng khóc, có chút không dám tin tưởng hỏi:

"Có người tới sao?"

"Ngươi theo ta ra ngoài liền biết"

"Đi đâu?"

"Nhanh đi theo."

Đinh Tuyết trong lòng run sợ theo sát lão cảnh sát một đường đi tới cuối hành lang phòng khách, nàng từ trước cửa sổ nhìn thấy, nhìn thấy có một nữ nhân đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía mình.

Lão cảnh sát mở cửa, đối phương nghe được tiếng mở cửa, xoay người nhìn tới, đúng là Lâm Cẩm Vân.

Đinh Tuyết như đứa trẻ lạc đường đột nhiên nhìn thấy thân nhân vậy, lập tức khóc lên, quay đầu nhìn về lão cảnh sát kích động nói: "Chính là nàng, nàng là đồng sự ta, ngươi hỏi nàng, nàng đang dạy học ở Nhất Trung, có thể chứng minh thân phận của ta, nàng biết rõ."

Đinh Tuyết còn không chờ lão cảnh sát đáp lại liền vội vàng hướng Lâm Cẩm Vân hỏi:

"Ngươi đem thẻ căn cước và thẻ công tác của ta tới không? Ngươi mau cùng đồng chí cảnh sát chứng minh thân phận của ta đi."

Lâm Cẩm Vân cũng không trả lời Đinh Tuyết, mà là quay đầu nhìn về phía lão cảnh sát.

Lão cảnh sát lúc này mới chậm rãi hỏi Lâm Cẩm Vân: "Đồng chí, bây giờ hỏi ngươi, vị nữ đồng chí này có phải là Đinh Tuyết ngươi muốn tìm không?"

"Đúng vậy, nàng là Đinh Tuyết, là đồng nghiệp của ta."

"Ngươi công tác ở đơn vị nào?"

"Trường trung học cơ sở số 1 huyện Quý An."

"Tốt, xin trình báo giấy tờ liên quan của ngươi, cùng giấy tờ liên quan của Đinh Tuyết."

Lúc này Lâm Cẩm Vân mới đem chứng minh thư và thẻ công tác của mình và Đinh Tuyết ra.

Lão cảnh sát tỉ mỉ quan sát đối chiếu một hồi, gật đầu, từ trong tập văn kiện của mình lấy ra một tờ giấy đưa cho Đinh Tuyết nói: "Đồng nghiệp của ngươi đã xác nhận thân phận của ngươi, từ những lời khai của người có liên quan, chúng ta cũng tin tưởng ngươi quả thật không có tham dự ẩu đả, mời ngươi ký tên vào biên bản

này. Ký xong có thể rời khỏi đây."

Đinh Tuyết ký tên xong, lão cảnh sát lại nghiêm túc giáo dục nàng vài câu ngay trước mặt Lâm Cẩm Vân, để cho nàng ghi nhớ lần này, rút kinh nghiệm ít gây sự. Toàn bộ quá trình Đinh Tuyết đều cúi thấp đầu đỏ mặt mà nghe giáo huấn, hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.

Mười một giờ đêm, Đinh Tuyết cuối cùng bước ra khỏi đồn công an.

Tục ngữ có câu tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh, vừa gọi điện thoại cầu cứu thì cảm thấy không mấy xấu hổ tựa như sau khi tuyết tan lại dần dần lộ ra vết thương, lòng tự trọng của Đinh Tuyết không ngừng đau đớn.

Sau khi đi ra khỏi đồn công an nàng liền không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ một đường cúi đầu bước theo sau Lâm Cẩm Vân, giẫm lên cái bóng của mình được ngọn đèn soi sáng, nhìn thân thương phận, hổ thẹn đầy mặt.

Lâm Cẩm Vân đi nhà xe mang xe tới, quay đầu nhìn Đinh Tuyết một cái, hỏi: "Có muốn chở ngươi về không?"

Đinh Tuyết rất muốn kiền cường mà nói: "Không muốn", nhưng cảnh vật bốn phía đều đen kịt cùng với gió đêm lạnh lẽo khiến cho nàng sinh lòng sợ hãi, không thể không nói "Muốn"

Lâm Cẩm Vân từ trong giỏ xe lấy ra một khối vải bông lau chùi chỗ ngồi sau xe, sau đó bảo Đinh Tuyết ngồi lên. Đinh Tuyết chậm rãi ngồi lên sau xe Lâm Cẩm Vân.

Trên ghế sau đặt một tấm xốp dày màu xanh đậm, ngồi xuống không ê mông. Đinh Tuyết cảm thấy rất mềm mại, liền chậm rãi mà di chuyển cái mông điều chỉnh tư thế.

Ai biết xe đạp Lâm Cẩm Vân liền di chuyển, Đinh Tuyết bất ngờ không kịp đề phòng, trong miệng phát ra một tiếng "Nha", kinh hãi mà đưa tay ôm eo Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân bất ngờ bị ôm một cái mạnh, lập tức cau mày nói: "Buông ra! Đừng ôm ta, tự mình nắm đệm."

Đinh Tuyết nghe xong nhanh chóng buông tay ra, chuyển xuống nắm chặt mép đệm.

Mặt nàng nóng lên, miệng cũng không bằng lòng tỏ ra yếu kém mà oán giận: "Cũng không phải cố ý, dữ dội như vậy để làm gì? Ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào."

Lâm Cẩm Vân không để ý tới nàng nữa, chỉ giẫm lên chân đạp đi về ký túc xá.

Hai người trên đường không nói chuyện, thẳng đến sau khi trở về ký túc xá người nào người nấy rửa mặt xong nằm xuống giường, Đinh Tuyết rốt cục chịu không nổi không khí trầm mặc này, đành mở miệng nói trước: "Lâm Cẩm Vân, ngươi ngủ

chưa?"

Lâm Cẩm Vân không đáp lại Đinh Tuyết, chỉ xoay người đưa lưng về phía nàng.

Đinh Tuyết thấy Lâm Cẩm Vân không để ý tới mình, có chút nổi giận nói: "Ngươi nếu như chán ghét ta như thế còn đi làm gì?"

Lâm Cẩm Vân vẫn như trước không để ý đến nàng.

Đinh Tuyết nóng nảy lên, càng thêm sợ Lâm Cẩm Vân tiểu nhân như mình nghĩ, cho nên yêu cầu cấp bách hiện tại là muốn xem thái độ của Lâm Cẩm Vân, vì vậy liền liên tục công kích cô.

"Con người ngươi thật kỳ quái!"

"Ngươi làm bộ dáng như vậy là muốn làm gì?"

"Ta biết, ta đây hiện tại đã ở trên tay ngươi rồi, ngươi muốn như thế nào nói thẳng đi."

"Ngươi có nói hay không a."

Lâm Cẩm Vân rốt cục bị Đinh Tuyết làm phiền đến chịu không nổi nữa, đột nhiên quay người lại hướng nàng nói: "Bớt tự cho mình là đúng đi, ta giúp ngươi bất quá chỉ là muốn thành toàn lương tri của mình. Không nên suy bụng ta ra bụng người, cũng không phải ai cũng đều giống như ngươi."

"Giống ta cái gì?"

"Tự bản thân ngươi biết rõ."

Đinh Tuyết bị phản bác của Lâm Cẩm Vân làm cho cứng họng, suy nghĩ một hồi mới nói:

"Hừ, ngươi cũng bớt coi thường người đi. Ta lập tức trả ngươi phần nhân tình này là được chứ gì, ta ngày mai sẽ đi tìm dượng ta, khiến hắn cùng lãnh đạo nói một tiếng, điều người trở lại làm lão sư."

"Không cần, ta không hiếm lạ gì."

"Vậy ngươi hiếm lạ cái gì? Tiền hay là vật?"

"Ngươi nhất định muốn trả phần nhân tình này sao?"

"Đúng vậy! Ngươi muốn cái gì cứ nói."

"Tốt, vậy ngươi rời khỏi đây đi, coi như trả phần nhân tình này."

". . ."

Đinh Tuyết lại không lời chống đỡ, nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Cẩm Vân ở trong bóng tối, tâm tình dần dần trở nên phức tạp.

Cho đến bây giờ, mình rốt cuộc thừa nhận, bản thân đã gặp phải một đối thủ phi thường mạnh mẽ, Lâm Cẩm Vân quả thực xương cứng như lời nàng nói vậy. Cuộc đời của mình cho tới nay đều là thuận buồm xuôi gió: Xuất thân thành phố, là con một, cha mẹ kinh thương thuận lợi, thân thích bên người cũng là không phú cũng quý, cho tới bây giờ đều là người khác bưng mình, không ai chèn ép ức hϊếp mình. Từ nhỏ đến lớn, sự tồn tại của mình giống như công chúa được hàng vạn hành nghìn người sủng ái.

Lâm Cẩm Vân lại giống như một dòng nghịch lưu chảy đến, đánh đổ nhận thức nhất quán của mình về những việc đời quanh mình, nàng ta xuất thân gia đình bình thường trong một trấn nhỏ, không tiền không thế, mềm cứng không ăn, cũng không đem mình để vào mắt.

Đáng trách chính là, chuyện cho tới bây giờ, bản thân bởi vì thiếu nàng một phần nhân tình mà rơi vào bị động, hoàn toàn không có biện pháp.

Mình thật cũng muốn rời đi, nhưng cô cô nói, như thế nào cũng phải ở nơi này một năm mới có thể điều mình đến thành phố được.

Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết liền ão não. Nàng tự cho mình là giỏi, chưa bao giờ thiếu nợ người khác, đương nhiên người khác cũng đừng hòng thiếu nợ nàng. Nhưng lần này nàng không chỉ thiếu nợ người khác, mà còn không trả được.

Điều này làm cho nàng khó chịu, cảm giác sự danh giá và khá giả của mình từ trước đến nay bị bóp chết chưa từng có.

Nàng thoáng cái liền lâm vào thế yếu.