Nghịch Ái

Chương 36: Ngoài Ý Muốn

Lâm Cẩm Vân mấy ngày nay có thể nói là người gặp được chuyện vui nên sinh ra tinh thần cũng hưng phấn theo.

Bên ngoài là mùa đông khắc nghiệt mang theo gió Bắc, nhưng tâm tình của cô lại như mùa xuân tháng ba vậy, rực rỡ, tươi sáng.

Các đồng nghiệp đều không ngừng than khổ do căng thẳng bởi khối lượng công việc trong tuần cuối cùng của học kỳ, còn cô lại không như vậy, thậm chí còn rất hưởng thụ sự giày vò mà công việc mang lại.

Cô không có một chút nào cảm thấy công việc cực khổ. Bởi vì viết tổng kết mệt mỏi, có Tưởng Lan xoa bóp cho cô. Tăng ca đói tụng, Tưởng Lan sẽ vào nhà bếp làm đồ ăn cho cô. Trong công tác gặp áp lực, buổi tối về nằm trên giường lớn đem sự tình nói ra, Tưởng Lan sẽ nghe cô nói hết rồi sau đó động viên, khuyên bảo cô, cũng sẽ sờ sờ đầu cô, cho dù có áp lực đi nữa thì cũng sẽ trở thành động lực.

Lâm Cẩm Vân là người lạc quan tích cực, lại là người chăm chỉ chịu khó, cho nên chẳng những không cảm thấy công tác vất vả khổ cực, ngược lại mong muốn bản thân có thể làm nhiều chuyện hơn nữa. Vì thế mà, Tưởng Lan lại càng lưu tâm càng đau lòng cô.

Các đồng nghiệp nhìn trạng thái này của cô liền sinh nghi ngờ, đoán rằng đây có lẽ là Lâm lão sư đang yêu chăng?

Có người thì thẳng thắng mà trực tiếp đi hỏi, có người thì vòng vo thăm dò, cô đều như nhau mà phủ nhận. Nhưng chỉ vừa nghe đến những chữ "Yêu đương", "Người yêu" cô liền lặp tức đỏ mặt.

Biểu hiện này được các đồng sự nhìn thấy, trái lại càng trở nên đáng nghi hơn.

Vì vậy toàn thể lớn nhỏ giáo viên trong trường đều truyền đi một câu: Lâm lão sư hình như đang yêu, đối tượng không rõ, tiến triển rất thuận lợi.

Rất nhanh, học kỳ này cũng đã kết thúc một cách mỹ mãn.

Vào thứ sáu, ngày cuối cùng của học kỳ, theo thường lệ trường sẽ tổ chức cho tất cả giáo viên trong trường đến nhà hàng gần đó để liên hoan vào buổi tối.

Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hàng năm thời điểm này cũng là gần tới cuối năm âm lịch, mọi người cũng đều đã bận rộn một năm nên mượn nhịp này mà tự thưởng cho mình những món ngon cùng rượu. Vì vậy, không khí ở bữa tiệc này vui vẻ nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ăn uống linh đình, rượu vào mặt đỏ, tiếng cười vang khắp.

Có mấy giáo viên trẻ tuổi uống nhiều quá, mà bắt đầu nổi hứng trêu chọc nhau, sau đó mời rượu từng người. Lâm Cẩm Vân tất nhiên không có từ chối được, ba bốn ly rượu cứ thế mà rót vào bụng.

Trước mắt lại thấy có một đồng sự đang bưng ly rượu muốn cùng Lâm Cẩm Vân mời rượu, cô khó xử mà nhíu nhíu mày.

Tửu lượng của cô kỳ thực không kém, chỉ là đơn thuần không thích loại văn hóa mời rượu này, cũng chán ghét những người dùng những lời bóng bẩy để mời rượu mình, nhưng không thích cũng vẫn phải uống, không thể trước mặt nhiều người mà làm mất mặt hắn.

Ngay khi Lâm Cẩm Vân ngửa đầu chuẩn bị uống, Hứa Tiểu Phong chẳng biết từ đâu lại xông tới, đưa tay lấy ly rượu thay cô uống một hớp.

Tuy rằng hành động nhỏ này của hắn cũng không tính là giải nguy trong tình huống khẩn cấp, nhưng Lâm Cẩm Vân vẫn cảm thấy rất biết ơn hắn. Cô đang muốn mở miệng cảm tạ Hứa Tiểu Phong, không nghĩ tới ngay lúc này người đồng nghiệp mời rượu kia lại nổi lên hứng thú, nói uống thay không tính, lôi kéo Lâm Cẩm Vân phải uống một chén.

Thấy được tình cảnh bị người khác ép rượu của Lâm Cẩm Vân, Hứa Tiểu Phong nổi ý muốn bảo vệ, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc cùng người này nói nếu muốn mời Lâm Cẩm Vân, phải cụng ly cùng mình trước.

Đối phương nghe xong cũng không cam chịu yếu thế, vì vậy hai người liền qua lại mà đấu rượu nhau.

Có đồng nghiệp khác nghe được động tĩnh bên này nên xúm lại, ở bên cạnh mà cổ vũ, không lâu sau liền đưa tới náo động khiến nhiều người vây xem.

Lâm Cẩm Vân lúc này xấu hổ vô cùng, muốn rời khỏi thì lại phát hiện mình đã bị vây ở bên trong không chen ra được, cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn hai người họ đấu rượu, cố gắng không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh.

Hứa Tiểu Phong cuối cùng rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người đem đối phương uống đến bất tỉnh, sau một tràn vỗ tay đột nhiên có một giọng nói bất ngờ vang lên: "Hứa lão sư đây là đang làm anh hùng cứu mỹ nhân a."

Lời này vừa nói ra, mọi người vậy xem đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩm Vân, ngay sau đó liền có người bắt đầu ồn ào mưu trò nói Lâm Cẩm Vân kính anh hùng một chén rượu.

Lâm Cẩm Vân thấy cự tuyệt không được, không thể làm gì khác hơn là bưng ly rượu lên kính Hứa Tiểu Phong, ai ngờ vừa mới uống được một nửa đã bị hắn đưa tay ra ngăn cản, vừa cười vừa nói: "Được rồi được rồi, ngươi tùy ý là được rồi, đừng nghe theo bọn họ."

Lâm Cẩm Vân nghe theo mà để ly rượu xuống, đột nhiên nghe được có đồng sự trêu ghẹo một câu, "Thương hoa tiếc ngọc a", cô nghe được mặt liền nóng lên, nhanh chóng bưng ly rượu lên đem rượu còn dư lại một hơi uống sạch.

Lần thứ hai để chén rượu xuống, đám người xem náo nhiệt dần dần tản đi, Lâm Cẩm Vân lại phát hiện ánh mắt sáng rực của Hứa Tiểu Phong đang nhìn chằm chằm mình, có lẽ là do uống rượu, hai mắt của hắn có chút đỏ lên, nhìn ở góc độ này ánh mắt càng sâu sắc càng nóng bỏng, điều này khiến cho Lâm Cẩm Vân theo bản năng không có tiếp tục nhìn hắn nữa, liền mượn cớ đi WC mà tạm thời né tránh đi ra ngoài.

Chờ Lâm Cẩm Vân trở lại bữa tiệc thì đã có mấy người đồng sự lần lượt cáo từ. Cô thấy có người mở đầu, liền cũng không đợi nữa, cùng lãnh đạo chào hỏi sau đó cũng lặng lẽ rời đi.

Lâm Cẩm Vân đi ra cửa nhà hàng, một trận gió bắc đập vào mặt.

Cô đứng im lặng trong gió một lúc, chẳng những không có cảm thấy lạnh ngược lại tỉnh táo rất nhiều, vốn có men say trong người nhưng cũng bị gió lạnh theo đó mà cuốn đi. Vì vậy, cất bước thông thả mà đi đến bãi đỗ xe, nhưng vừa mới lấy xe ra chợt nghe phía sau có người đang gọi mình.

Thanh âm này cô đã từng nghe đến rất quen thuộc, nhưng bây giờ nghe đến lại cảm thấy áp lực gấp bội.

Nhưng người ta đã chào hỏi, cũng không thể vờ như không nghe thấy, Lâm Cẩm Vân đành phải nghiêng đầu hướng về phía phát ra âm thanh đó lễ phép đáp trả: "Hứa lão sư."

Hứa Tiểu Phong chạy đến gần cô, trên mặt nở nụ cười: "Ngươi trở về ký túc xá phải không, ta về nhà, vừa hay cùng đường."

Hứa Tiểu Phong vừa nói xong liền nhanh chóng mở khóa, lấy xe, nhảy lên ngồi trên xe, kỵ xe đến bên cạnh Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ, buộc lòng phải cùng hắn làm bạn đồng hành, dưới chân cố ý tăng thêm lực lên bàn đạp, chiếc xe màu xanh này trong chốc lát bi cô đạp lên mà kêu răng rắc.

Hứa Tiểu Phong ở phía sau cô nỗ lực mà theo sát, trong miệng hô: "Lâm lão sư, ngươi chậm một chút. Ta là quỷ sao, ngươi kỵ nhanh như vậy làm gì?"

"Trời lạnh, muốn kỵ nhanh một chút mà về."

"Kỵ nhanh như thế gió thổi vào người càng lạnh hơn."

". . . "

Lâm Cẩm Vân vốn định lừa gạt hắn nói mình đi nhanh là vì lo lắng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là đem lời nuốt vào bụng, dưới chân cũng theo đó mà giảm tốc độ cùng gắn sóng vai đi.

Hứa Tiểu Phong nghiêng đầu đánh giá thần sắc của cô, vẫn chưa thấy được có gì bất thường, vì vậy mở miệng nói: "Lâm lão sư, ngươi cảm thấy Hồ lão sư là người thế nào?"

"Hồ lão sư nào?"

"Người dạy môn vật lý, ở cùng tòa ký túc xá với ngươi phòng 309, Hồ Học Phạm."

"À, người rất tốt a, làm sao vậy?"

Hứa Tiểu Phong mặt trầm xuống, lại đột nhiên lại dùng giọng điệu trêu ghẹo hỏi: "Xem ra Lâm lão sư đối với lão Hồ ấn tượng không tệ a, lão Hồ cũng ở trước mặt ta khen ngươi. Chẳng lẽ các ngươi đang làm quen nhau?"

"Ngươi nói đi đâu vậy, chúng ta chỉ là đồng sự."

Hứa Tiểu Phong cười khan một tiếng, có vẻ đã hiểu ra liền nói: "Ây, ta còn tưởng rằng hai ngươi đang yêu nhau a."

"Không có, ngươi đừng đoán lung tung, ảnh hưởng đến Hồ lão sư sẽ không tốt."

Hứa Tiểu Phong suy nghĩ lời này của cô, thử dò xét hỏi: "Nói như vây, Lâm lão sư đây là còn độc thân đi?"

Lâm Cẩm Vân bỗng nhưng trầm xuống, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Hứa Tiểu Phong nhất thời vui mừng, cười nói: "Ta nghĩ Lâm lão sư có thể tạm chấp nhận mà cân nhắc ta a. Ngươi xem, ngươi dạy văn, ta dạy số học, văn toán phối hợp, làm việc cũng sẽ không mệt a."

Lâm Cẩm Vân vừa nghe lời này sợ đến thắng xe gấp.

Hứa Tiểu Phong thấy thế cũng lập tức ngừng xe.

Lâm Cẩm Vân lúc này cũng không dám nhìn Hứa Tiểu Phong, chỉ cúi đầu nói rằng: "Hứa lão sư, ngươi uống say rồi, nên nói đùa đi."

"Lâm lão sư, ta không say."

"Hứa lão sư, người vừa mới uống không ít, mau trở về nhà đi."

Lâm Cẩm Vân nói xong liền giẫm lên bàn đạp đi thẳng về phía trước.

Ai ngờ Hứa Tiểu Phong nghe xong lời này cũng đạp mạnh lên hai cái bàn đạp, dùng lực tiến lại gần Lâm Cẩm Vân, lúc cách quá cô khoảng hai ba mét liền phanh gấp lại dừng sát trước mặt Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân bị hắn hù sợ, vội vàng thắng gấp, một chân cấp tốc mà chống đỡ, vẻ mặt sửng sốt nhìn hắn.

Hứa Tiểu Phong bày ra khuôn mặt nghiêm túc nhìn Lâm Cẩm Vân, hít một hơi mở miệng nói: "Lâm lão sư, ta không uống say, cũng không phải đang nói đùa. Ta biết ngươi cũng không uống say. Vì vậy ta hiện tại muốn hỏi ngươi, có thể cân nhắc ta được không?"

Lâm Cẩm Vân ngực cực kỳ chấn động, thân thể không tự chủ mà giật mình run rẩy.

Cô đem hai tay nắm chặc, ổn định thân thể, lấy dúng khí mà nghênh tiếp ánh mắt lấp lánh của Hứa Tiểu Phong nói: "Hứa lão sư, cám ơn ngươi đã yêu thích ta. Ta tuy rằng chưa có đối tượng, nhưng ta đã có người trong lòng. Rất xin lỗi, ta hiện tại sẽ không cân nhắc hay suy xét thêm ai khác."

Đôi mắt Hứa Tiểu Phong tối sầm lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Ta một chút cơ hội cũng không có sao?"

Lâm Cẩm Vân tỏ ra xin lỗi nhìn hắn gật đầu.

Hứa Tiểu Phong chật vật gật đầu xuống, xoay người lại, đưa lưng về phía Lâm Cẩm Vân mà thở dài, chậm rãi giẫm lên bàn đạp, tiếp tục chậm rãi kỵ về phía trước.

Lâm Cẩm Vân cảm thấy rất áy náy, muốn nói một vài lời an ủi hắn, nhưng lại sợ phản tác dụng không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng chậm rãi kỵ theo sau lưng hắn, lòng mong đợi có thể nhanh chóng nhìn thấy ngọn đèn đường lớn ở trước cổng trường.

Hai người cuối cùng cũng đến được cổng trường, Hứa Tiểu Phong lại đột nhiên lên tiếng.

"Lâm lão sư, người ngươi thích hẳn là rất ưu tú đi? Khẳng định là học cao giàu có, là một thiếu niên phong độ hào phóng đi."

Lâm Cẩm Vân thấy hắn chịu lên tiếng, đoán chắc là đã thông suốt, vừa cười vừa nói: "Không phải. Nàng chỉ là một người bình thường, nàng không chỉ bên ngoài ưu tú mà tâm cũng rất ưu tú."   (*他: chỉ nam, 她: chỉ nữ, nhưng phát âm giống nhau.)

Hứa Tiểu Phong nhìn thấy cô khi nói đến đối phương thì trong mắt toát lên yêu thích và vui vẻ, biết bản thân mình quả thật không có hy vọng, bùi ngùi nói: "Xem ra Lâm lão sư rất là thích hắn, ta đúng là không vui. Giống như bài hát hát "Trong lòng tôi đã có anh ấy. A, anh ấy so với ngươi tới sớm hơn"."

"Ha ha, Hứa lão sư cười chính là không sao rồi."

Hứa Tiểu Phong cười khổ một tiếng: "Ây, bị ngươi cự tuyệt nhiều sinh ra da mặt dày."

Lâm Cẩm Vân thấy hắn tự giễu, có chút không đành lòng, rất chân thành mà nói với hắn: "Hứa lão sư, cám ơn ngươi vẫn luôn chiếu cố giúp đỡ ta. Trong lòng ta vẫn rất cảm kích ngươi, còn chưa kịp báo đáp ngươi, kết quả làm cho ngươi đau lòng thế này. Ta thực sự là. . . Thực sự là rất xin lỗi. Ta chân thành chúc phúc ngươi, chúc ngươi sớm kết thúc tháng ngày độc thân."

Hứa Tiểu Phong cười cười, đáp lại: "Ngươi quá khách khí rồi, chỉ là ta thuận tiện liền giúp, nói đến báo đáp liền rất khách khí. Được rồi, cũng tới trường học, ngươi trở vào đi. Ta cũng phải về tắm xong ngủ một cái, cũng ôm đầu khóc một hồi ha ha."

Hắn cười hướng Lâm Cẩm Vân phất phất tay liền giẫm lên bàn đạp chậm rãi kỵ đi, Lâm Cẩm Vân nhìn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng cũng rối bời.