Thứ bảy này là tết Đoan Ngọ, người dân ở đây rất coi trọng ngày tết này, cứ mỗi lần đến nhịp này thì nhà nhà đều bận rộn.
Hôm nay là thứ tư, rất nhiều thứ cần phải được mua trước, hai chị em dâu cùng nhau tính toán, dự định là để Lâm Cẩm Vân ở nhà cùng với Vĩ Khang, còn Tưởng Lan sẽ ra ngoài mua những thứ cần thiết cho ngày Tết.
Tưởng Lan mặc vào chiếc áo khoát dài tay, mang chiếc nón chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên Lâm Cẩm Vân gọi nàng lại.
"Ngươi định sẽ đi bộ sao? "
"Ừ, từ đây đi đến chợ cũng không xa."
Lâm Cẩm Vân chỉ chỉ về phía trong sân nơi để một chiếc xe đạp phượng hoàng "Không phải có xe đạp sao, người dùng đi a. Bên ngoài trời nóng như vậy, đi xe đạp có thể nhanh trở về không phải sao?"
Tưởng Lan lắc đầu nói rằng: "Vẫn là đi bộ đi, ta rất nhanh sẽ trở lại, mấy việc trong bếp ngươi cứ để đó chờ ta trở lại sẽ làm."
Lâm Cẩm Vân nghe xong có chút bực bội, nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta không phải nói ngươi về sớm một chút để làm việc. Ta là nghĩ ngươi đi chợ sẽ mua nhiều thứ cho nên sẽ có chút nặng, có xe chở sẽ nhẹ nhàng hơn, kỵ xe đi cũng ít phơi nắng hơn."
Tưởng Lan cũng bất đắc dĩ, thấy Lâm Cẩm Vân có vẻ tức giận, biết mình hiểu lầm cô, ngực áy náy, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, Cẩm Vân, ta không biết. Xin lỗi."
Lâm Cẩm Vân thấy bộ dạng áy náy của Tưởng Lan, dù có bực bội cũng không biểu lộ ra nữa, trái lại là nổi lên thương xót, khuyên nàng: "Vậy ngươi kỵ xe đi thôi, ta đi lấy chìa khóa cho ngươi. Thì ra ngươi bình thường sẽ cuốc bộ đi chợ a, ta thật không chú ý tới, nên trách ta không cùng ngươi nói."
Lâm Cẩm Vân nhớ chìa khóa xe đạp trong nhà để ở ngăn kéo trong nhà bếp, nói xong xoay người đi lại bị Tưởng Lan kéo lại, cô khó hiểu quay đầu nhìn Tưởng Lan, đang muốn mở miệng lại bị Tưởng Lan cướp lời: "Xe kia là của đại ca đại tẩu phải không?"
"Đúng vậy, làm sao thế? "
"Ta lúc trước thấy đại tẩu lau chùi qua, nàng bình thường không làm việc nhà, nhưng xe lại ra sức lau chùi rất kỹ. Xe này còn là rất mới, hẳn là của hồi môn của nàng đi? "
"Thì ra ngươi đây là lo lắng cái này a." Lâm Cẩm Vân cũng không biết nên tán thưởng nàng quan sát thật tỉ mỉ hay là trách nàng suy nghĩ nhiều, "Ừ, xe này là của hồi môn của nàng, thế nhưng vẫn là người trong nhà sử dụng chung. Ta bình thường đi ra ngoài cũng kỵ nó, ngươi không cần để ý những chuyện này."
"Như vậy không giống nhau. Vẫn là từ bỏ đi, ta đi bộ là tốt rồi."
"Hay là để ta đi cho, ngươi ở nhà đi."
"Ngươi đi rồi lúc Vĩ Khang tìm không thấy ngươi thì phải làm sao đây? Hắn hai ngày nay vẫn luôn dính lấy ngươi."
"Thì. . ."
Lâm Cẩm Vân đang còn muốn thuyết phục nàng, nhưng Tưởng Lan cắt đứt lời nói của cô, nhìn trong ánh mắt đó mang theo khẩn cầu: "Thực sự không cần dùng xe, đừng cho ta khó xử, được không?"
Nàng trong mắt không chỉ có vội vàng mà còn mang theo van nài, Lâm Cẩm Vân cũng không có tiếp tục khuyên nàng nữa, chỉ gật gật đầu, tùy ý nàng.
Lúc này cô mới biết được, thì ra ngày đó Lưu Phượng cố tình nói ra những lời châm chọc nhằm vào nàng, nàng vẫn để trong lòng.
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đồng ý, hướng Cẩm Vân cười, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi." liền xoay người rời đi.
Nụ cười này làm rung động Lâm Cẩm Vân, cô nhìn theo Tưởng Lan cho đến khi nàng khuất bóng, trong lòng thầm tính toán: Phải để dành tiền mua một chiếc xe đạp.
Có lẽ là để chứng minh mình không phải nói Tưởng Lan trở về sớm để làm việc, lúc Tưởng Lan ra ngoài cô ra sức làm việc nhà, một mình làm tốt một bàn đồ ăn, còn thuận tiện cho Đại Hoàng ăn, rửa sạch chuồng chó, bồi Lâm Vĩ Khang xem một tập >.
Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan trở về rất muộn, gần như cùng với Quách Xuân Lan trước sau trở về nhà.
Lâm Cẩm Vân vô cùng kinh ngạc, đoán chừng thời gian từ nhà đi đến chợ cộng thêm thời gian mua đồ, cho dù mua đồ có chút kéo dài, đi đi về về chậm nhất cũng mất một tiếng rưỡi là đủ, nhưng Tưởng Lan đi một hồi mất hai giờ đồng hồ. Cô rất muốn hỏi Tưởng Lan về nguyên nhân, nhưng nghĩ tới lúc trước chính mình đã nói sẽ không thúc giục nàng trở về làm việc, cái này đi hỏi có vẻ như tự vả vào mặt, không thể làm gì khác hơn là đè xuống lòng hiếu kỳ.
Nhưng kỳ lạ là không chỉ có chuyện này.
Lâm Cẩm Vân phát hiện Tưởng Lan từ khi từ bên ngoài trở về, tựa như có tâm sự. Tuy rằng nàng ở trước mặt mọi người cực lực che giấu, cũng tận lực tỏ ra bình thường như mọi ngày, nhưng Lâm Cẩm Vân dù sao cũng cùng nàng hai người một phòng trong một thời gian nên vẫn có thể biết được sự biến hóa rất nhỏ của nàng.
So với Tưởng Lan, Lâm Cẩm Vân thẳng thắng hơn nhiều, khi gặp chuyện sẽ không có thói quen che giấu, thông thường sẽ hỏi thẳng, nói thẳng. Vì thế, cô tìm cơ hội khi hai người ở cùng một chỗ trực tiếp hỏi thẳng Tưởng Lan có phải có chuyện gì đã xảy ra hay không, nhưng Tưởng Lan chỉ cười nói rằng cô nghĩ nhiều rồi.
Mấy ngày sau, bởi vì phải vội vàng gói bánh chưng ăn tết, cả hai người đều bận rộn, Lâm Cẩm Vân cũng không có thời gian truy hỏi nàng chuyện đó nữa, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ rõ.
Đảo mắt hôm nay đã là Tết Đoan Ngọ, cả nhà Lâm gia ai cũng dậy thật sớm, bận rộn ăn tết.
Ở địa phương có một phong tục, Tết Đoan Ngọ các nữ nhi được gã đi sẽ được về nhà mẹ đẻ ăn tết, tục xưng "Trốn ngọ", cho nên Lưu Phương từ sáng sớm đã mang theo bao lớn bao nhỏ trốn về nhà mẹ đẻ.
Tưởng Lan cũng không mặt mũi chủ động đưa ra đề nghị muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng Quách Xuân Lan là người luôn để ý thể diện, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, vì vậy khi nhìn thấy Lưu Phượng vừa đi liền để cho Tưởng Lan cũng về nhà mẹ đẻ ăn Tết.
Lâm Vĩ Kiện cũng cho bản thân ngày hôm nay nghỉ phép, hắn là thành viên của đội thuyền rồng trong trấn và hôm nay có nhiệm vụ quan trọng. Để chuẩn bị cho cuộc thi đua thuyền vào buổi chiều, sáng sớm liền mang theo mái chèo ra khỏi nhà tìm đồng đội luyện tập.
Lâm gia lớn như vậy chỉ còn lại Quách Xuân Lan và Lâm Cẩm Vân, hai người họ lo liệu mọi việc trong nhà, còn phải trông coi Lâm Vĩ Khang, cái người sẽ gây náo loạn bất cứ lúc nào, điều này khiến cho Lâm Cẩm Vân thêm mệt mỏi.
Cơm trưa đi qua là đến giờ thi đấu thuyền rồng, Lâm Vĩ Kiện cơm nước xong liền đi ra ngoài mà Lâm Vĩ Khang cũng đã sớm loay hoay không thể đợi được nữa, ồn ào đòi đi ra ngoài xem thuyền rồng. Quách Xuân Lan bận rộn từ sáng đến giờ đã mệt mỏi không có tinh thần để chơi đùa được nữa, liền để Lâm Cẩm Vân mang theo Lâm Vĩ Khang đi đến bờ sông xem đua thuyền.
Chỗ thi đấu mọi người đã tới tập nập, Lâm Cẩm Vân mang theo Lâm Vĩ Khang tìm một chỗ bằng phẳng để xem, chờ đại ca đi qua sẽ cổ vũ cho hắn.
Rất nhanh đã nghe thấy một trận tiếng pháo nổ, tiếp theo từ đằng xa truyền đến loáng thoáng tiếng trống chiêng. Trên mặt sông có vài cái bóng đang hiện rõ dần, là sáu chiếc thuyền rồng màu sắc khác nhau đang tiến đến. Khi thuyền rồng đến gần, người xem xung quanh cũng hò hét theo, rất náo nhiệt. Hai huynh muội Lâm Cẩm Vân cũng hòa chung với không khí đó hò hét cỗ vũ.
Chỉ nghe thấy nhịp gõ trống càng lúc càng nhanh, thuyền viên trên thuyền rồng cũng theo tiếng trống đó mà trở nên hăng hái đẩy mạnh tay chèo, làm cho mặt sông xao động một mảnh lớn, tiếng hò hét rung trời.
Trên bờ người xem đều biết đây là giai đoạn chạy nước rút để về đích, nhất thời làm cho tinh thần người xem sục sôi, cố gắng hò hét cổ động.
Trong tiếng hò hét tưng bừng, một chiếc thuyền rồng màu vàng đỏ đã dẫn đầu tiến về phía vạch đích. Lâm Cẩm Vân đứng xem ở vị trí cách chỗ về đích không xa, cô nhìn thấy được chiếc thuyền về đích trước, trên chiếc thyền rồng phần đuôi có viết ba chữ lớn: Thôn Viễn Tây.
Thôn Viễn Tây? Không phải là thôn mà Tưởng Lan ở sao? Cũng không biết nàng hiện tại ở nhà đang làm gì? Là đang chuẩn bị ăn Tết sao?
Lâm Cẩm Vân có chút nhìn vật nhớ đến người, cô đem cái cảm xúc này quy chụp cho bầu không khí của nơi này gây ra. Vì vậy, cô có một quyết định lớn mật: Đi Tưởng gia chơi.
Lâm Cẩm Vân là một người có tính tình nghĩ đến liền sẽ làm, nhưng lại nghĩ đến cứ thế mà mạo muội đi đến nhà người khác thì phải có một lý do thích hợp mới được. Cô suy nghĩ một lúc cũng không tài nào tìm được lý do nào thích hợp. Lâm Vĩ Khang không biết muội muội của mình đang suy tư cái gì, chỉ thấy cô đang nhìn xa xa đến đờ ra, hắn nghĩ muội muội rất kỳ quái liền gọi.
Tiếng hô này cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Cẩm Vân, cô quay đầu nhìn Lâm Vĩ Khang, mắt sáng ngời, thầm nghĩ: Đây không phải là lý do sao!
Vì vậy, cô cao hứng nắm tay Lâm Vĩ Khang nói: "Ca, mượn ngươi dùng một lát."
"Cái gì? Mượn cái gì?"
"Ha ha, chính là mang ngươi đi chơi a, chúng ta đi tìm Tưởng Lan chơi được không?"
"Ừ, được. Nàng ở đâu?"
"Ở nhà nàng a.""
"Nhà nàng? Nàng trốn đi?"
"Ha ha, đúng vậy". Lâm Cẩm Vân nghe được suy đoán trẻ con này của ca mình liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không sửa lại, nói tiếp: "Chúng ta đi tìm nàng ấy. Chúng ta cũng cùng hát bài >, tìm a tìm a tìm bằng hữu, có được không?"
Lâm Vĩ Khang nghe xong nhất thời hứng thú, chỉ coi đây là đang chơi trò chơi, lập tức cao hứng gật đầu đáp ứng, lại còn hát lên: "Tìm a tìm a tìm bằng hững, tìm được một bằng hữu tốt, chào và bắt tay, ngươi là bạn tốt của ta."
Lâm Cẩm Vân nhìn hắn vui vẻ như vậy, cũng cao hứng đứng kên, cùng hát theo hắn >.
Đám đông theo dõi cuộc đua thuyền đều đã đến đích để xem giải thưởng, nhưng hai huynh muội thì ngược lại, họ hát và đi ngược lại đám đông, hành vi kỳ lạ này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
-------------------------------------------
Thôn Viễn Tây nằm ở bên cạnh trấn Cao Hồ và có một tuyến xe buýt ngay trước chính quyền thị trấn để vào thôn.
Lâm Cẩm Vân đang muốn kéo Lâm Vĩ Khang đi lên xe ngồi, đột nhiên ý thức được không nên đi đến bằng tay không, nhưng chính mình đi ra ngoài là để xem đua thuyền nên không có mang nhiều tiền theo. Cô nghĩ đến gia đình Chu Mai ở rất gần đây, vì vậy lôi kéo Lâm Vĩ Khang trước đi đến đó mượn tiền. Chu Mai kín đáo đưa cho cô thêm một cái bánh chưng, cô cũng không có từ chối. Tiếp theo cô đến tiệm tạp hóa ở vùng phụ cận mua một kg kẹo sữa đại bạch thỏ và một quả dưa, mua xong mới lôi kéo Lâm Vĩ Khang đi lên xe ngồi.
Lúc ở trên xe, Lâm Vĩ Khang cứ nhìn chằm chằm kẹo sữa trong tay cô. Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác đành đưa hai viên kẹo cho hắn, nói cho hắn biết đây là cho Tưởng Lan, phải tìm được Tưởng Lan thì mới được ăn. Lâm Vĩ Khang cho rằng kẹo này là phần thưởng cho trò chơi này. Vì vậy hắn càng thêm gấp gáp muốn tìm được Tưởng Lan thật nhanh, dọc đường cứ liên tục hỏi em gái mình là đã đến nhà Tưởng Lan chưa.
Xe rất nhanh liền đi đến trước Thôn Viễn Tây.
Lâm Cẩm Vân tuy rằng không biết nhà Tưởng Lan ở đâu, nhưng Tưởng phụ nổi danh mê cờ bạc nên chắc sẽ có nhiều người biết đến hắn. Sau khi xuống xe hai người tùy tiện tìm vài nhà trong thôn hỏi đường, không nghĩ tới vừa mới nói ra tên liền tìm được địa chỉ cụ thể.
Theo lời chỉ dẫn của người qua đường, đi một đoạn hai huynh muội rất nhanh liền tìm tới được Tưởng gia.