“Cảm ơn mẹ!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà cụ thật sự rất hiểu cô.
“Chú ý đến Đường Trình Siêu, thế lực người này ở Mỹ rất lớn, không dễ động vào, nếu có thể tạm thời không động vào thì đừng động vào anh ta.”
Bà cụ không chút né tránh nhắc tới Đường Trình Siêu trước mặt cô, có lẽ bà đã sớm biết gốc rễ giữa cô và anh ta rồi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu rồi quay về phòng bệnh.
Tống Đình đã chuẩn bị xong quần áo ra ngoài cho cô, Thẩm Hạ Lan thay quần áo bệnh nhân ra.
Cô quả thực gầy đi rất nhiều.
Quần áo trước đây đều rộng đi.
Cô khẽ thở dài, buộc mái tóc dài lên, sau đó mặc quần áo thoải mái đi ra ngoài.
Tống Đình tự mình lái xe, trực tiếp đưa cô tới Fallen Angels.
Lại tới nơi này, tâm trạng cô rõ ràng rất khác biệt.
Trước đây là vào với thân phận người bị bán, bây giờ lại đổi thành một thân phận khác, bản thân cô cũng cảm thấy có chút ảo mộng.
Kiều Trị ở cửa nhìn thấy cô thì ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
“Sao cô lại quay lại? Cô không phải bị...”
“Nếu không muốn chết thì cút sang một bên!”
Tống Đình trực tiếp chặn giữa cô và anh ta, ngăn cách bàn tay to của anh ta ra.
Khoảng thời gian trước Kiều Trị mất tích, nhưng gần đây nghe phong phanh không còn nghiêm trọng như vậy nữa nên lại quay về, không nghĩ tới lần đầu tiên quay lại đã nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, mà cô bây giờ rõ ràng thân phận hoàn toàn khác với trước đây.
Mặc dù anh ta không biết tại sao bên cạnh cô không phải người của Đường Trình Siêu, nhưng anh ta vẫn nhìn Tống Đình, cảm thấy nguy hiểm Tống Đình ẩn giấu, liền vội lùi lại một bước, nói: “Anh này, anh đừng hiểu lầm, có lẽ tôi nhận lầm người.”
“Anh đúng là nhận lầm người rồi.”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng mở miệng, con ngươi lạnh lẽo khiến Kiều Trị lập tức hiểu ra gì đó.
“Đúng đúng đúng, xem tôi mắt mờ kìa, tôi nhận lầm người rồi, nhận sai người rồi. Mời anh chị vào trong.”
Dưới sự dẫn dắt của anh ta, Thẩm Hạ Lan và Tống Đình bước vào Fallen Angels.
Nơi này là thiên đường của người sống về đêm, chỉ cần bạn có tiền, bạn muốn phóng túng thế nào thì nơi này sẽ có hạng mục mà bạn muốn chơi.
Âm nhạc đinh tai nhức óc khiến Thẩm Hạ Lan không thể thích ứng nổi.
Cô khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Tìm cho chúng tôi một phòng bao, rồi anh gọi quản lý của các anh tới.”
Kiều Trị vội đồng ý, nhanh chóng đi làm.
Tống Đình nhìn thấy hoàn cảnh nơi này xong thì khẽ cau mày.
“Bà chủ, nơi này quá loạn, lát nữa bà tuyệt đối đừng đi lung tung.”
“Tôi biết rồi.
Hai người đợi ở đó một lát Kiều Trị liền quay lại, dẫn cô vào phòng bao chữ Thiên.
Trong phòng rất yên tĩnh, cũng rất ưu nhã, hoàn toàn không giống với bên ngoài, nơi này thậm chí có màn che, có sông núi, hiển nhiên là thế ngoại đào viên cổ kính.
Thẩm Hạ Lan rất hài lòng với nơi này.
“Thưa chị, quản lý chúng tôi sẽ tới ngay, xin đợi một chút. Nếu không thì hai người xem xem gọi món gì đi? Chỗ chúng tôi có rất nhiều món ngon.”
Kiều Trị tận chức trách giới thiệu, hoàn toàn khác biệt với lúc cô vào trước đó.
Cô nói với Tống Đình: “Anh xem rồi gọi đi.”
Tống Đình gật đầu, gọi cho cô một ấm trà, một dĩa điểm tâm.
Không bao lâu sau thì quản lý tới.
Quản lý là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất có phong cách, để râu, rõ ràng có chút từng trải.
“Chào cô, nghe nói cô tìm tôi? Không có biết có thể giúp gì cho cô? Tôi họ Dương, tên Dương Tân.”
Dương Tân chủ động tự giới thiệu.
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu với anh ta, sau đó đưa tay phải mình ra.
Chiếc nhẫn cổ trên ngón tay phải sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Ánh mắt Dương Tân bỗng chốc biến đổi.
“Cô là chủ mẫu?”
Lời của anh ta khiến trái tim thấp thỏm của Thẩm Hạ Lan bình ổn lại.
Cô gật đầu, không nói chuyện, mà cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt.
Dương Tân lúc này đã thu lại tất cả dáng vẻ vui cười, vô cùng nghiêm túc, không phản ứng gì với sự đánh giá của cô.
“Chủ mẫu tới đây có việc gì sao?”
Dương Tân trực tiếp hỏi ra miệng.
Thẩm Hạ Lan xác định anh ta là người của nhà họ Diệp xong thì thấp giọng nói: “Tôi đến là muốn biết tình hình của cậu chủ Minh Triết, tôi có thể gặp cậu bé không?”
Dương Tân khẽ sững sốt, sau đó có chút khó xử nói: “Chuyện này tôi không thể làm chủ được, cậu chủ Minh Triết bị cậu Nam dẫn đi, nếu muốn gặp cậu ấy thì tôi phải liên lạc với cậu Nam.”
Thẩm Hạ Lan biết cậu Nam này rất có khả năng là Diệp Nam Phương.
“Có thể, anh có thể liên lạc với anh ta, tôi chỉ muốn biết con trai tôi sống có tốt không thôi.”
“Được, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với cậu Nam, hễ có tin tức thì tôi sẽ báo cáo với chủ mẫu.”
Lời của Dương Tân khiến Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
“Chủ mẫu còn có chuyện gì khác sao?”
“Ám Dạ của chúng ta có phải tình báo gì cũng có thể tra được không?”
“Vậy cũng không phải, phải xem người ở đây là ai, nếu chủ mẫu muốn biết tư liệu cụ thể của người nào đó thì chúng tôi sẽ tra rất tường tận, Về phần những chuyện khác, chúng tôi cũng có thể thông qua những con đường khác để tìm được nguồn gốc tin tức, nhưng cần có thời gian.”
Lời của anh ta khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút kinh ngạc.
Xem ra cô thật sự là kiến thức nông cạn.
“Tôi biết rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa.”
“Được, chủ mẫu tốt nhất ở đây một lát rồi hãy đi, người tới đây đều sẽ tiêu tiền, người vừa tới đã đi sẽ bị người khác chú ý.”
Dương Tân tốt bụng nhắc nhở.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nói: “Trước đây nơi này có lẽ có tư liệu của tôi, anh đi tiêu hủy đi.”
“Dạ.”
Dương Tân trực tiếp trả lời dứt khoát, ngược lại khiến cô khẽ sững sốt.
“Anh biết tôi?”
“Biết, người mấy ngày trước được Đường Trình Siêu dẫn đi.”
Dương Tân nói vậy, khóe môi lộ ra ý cười, cũng không phải không tôn trọng, mà là một loại khôn khéo.
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy có chút bức bối.
Cô cho rằng người nhận ra mình chỉ có Kiều Trị, không nghĩ tới ngay cả Dương Tân cũng biết, có thể thấy hôm đó cô bị đấu giá ở đây vẫn là rất nổi tiếng.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút ngượng ngùng.
“Chuyện đó rất nhiều người biết sao?”
“Cũng không phải, thực ra người ngoài không biết, lúc đấu giá cũng không cho họ nhìn thấy dung mạo thật sự. Chỉ là tư liệu của mỗi người bị đấu giá đều ở chỗ tôi, cho nên tôi có chút ấn tượng với chủ mẫu, chỉ là điều khiến tôi không nghĩ tới là người lại là chủ mẫu mới.”
“Khụ khụ!”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ ho hai tiếng.
“Vậy được rồi, xử lý tư liệu một chút, tôi không hi vọng tư liệu này lọt ra ngoài.”
“Chủ mẫu yên tâm, nhưng có chuyện tôi phải báo cáo với người.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Dương Tân thấp giọng nói: “Đường Trình Siêu gần đây luôn tìm tin tức chủ mẫu, hơn nữa tôi nghe nói anh ta đã trả số tiền lớn để muốn mạng của một người.”
“Người đó tên gì?”
Trái tim cô bỗng treo cao, thực ra cô đã nghĩ tới rồi, chỉ là muốn chứng thực mà thôi.
Dương Tân thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí.”
“Khốn khϊếp! Các người không biết Diệp Ân Tuấn là ai sao? Ám Dạ chẳng lẽ không phải cùng Hoàn Trí hỗ trợ lẫn nhau sao? Đơn hàng như vậy các người cũng dám nhận?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên tức giận.
Cô không muốn thừa nhận Đường Trình Siêu thực ra không phải người đàn ông trong lòng cô, nhưng lại không cách nào tiếp nhận người khác nhắm vào mạng Diệp Ân Tuấn.
Dương Tân không để ý đến phản ứng của bà chủ, thấp giọng nói: “Chủ mẫu, quan hệ giữa chúng ta và tập đoàn Hoàn Trí bí mật, ngoài mặt Fallen Angels chúng ta nhiệm vụ gì cũng phải nhận, nếu không sẽ đắc tội với người ở khắp nơi, chúng ta cũng không dễ xử. Trước mắt chỉ có thể để chủ mẫu tự nói với Diệp tổng, kêu anh ấy cẩn thận một chút. Đường Trình Siêu không chỉ ra đề ở Fallen Angels chúng ta, những nơi khác anh ta cũng bỏ ra không ít tiền, hơn nữa tôi nghe nói Diệp tổng đã bắt đầu tiến hành đàn áp nhà họ Đường rồi. Hơn nữa Diệp tổng có chút phúc hắc.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không chịu được người khác nói anh không tốt, tính cách bảo vệ thế này ngược lại khiến Dương Tân có chút kinh ngạc.
Anh ta ho một tiếng, nói: “Nhầm, hẳn là Diệp tổng khá khôn ngoan. Anh ấy bắt đầu chèn ép nhà họ Đường về mặt làm ăn, sau đó tự mình tới cửa đòi bà cụ Đường người, nói nhà họ Đường giấu vợ anh ta, hơn nữa sai người lấy chứng cứ Đường Trình Siêu ban đầu đấu giá người ở chỗ chúng tôi, cho nên chủ mẫu à, nếu người không có chuyện gì thì tạm thời đừng ra ngoài, đỡ cho quấy rầy kế hoạch của Diệp tổng.”
Nghe Dương Tân nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
Bà cụ Đường luôn tính toán chi li, ban đầu vì Đường Trình Siêu, cô có thể nể mặt anh ta mà không tính toán những chuyện bà ta làm với cô, nhưng lần trước Diệp Ân Tuấn đã cho nhà họ Đường lợi ích rất lớn, không nghĩ tới Đường Trình Siêu vẫn làm ra chuyện như vậy với cô, bây giờ bị Diệp Ân Tuấn đối xử như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không cảm thấy có gì để áy náy.
Năm năm trước có lẽ thật sự thiếu anh ta, nhưng cô không thiếu nhà họ Đường, ân tình chăm sóc năm năm nay cũng đã được Diệp Ân Tuấn dùng lợi ích hoàn toàn để mua đứt rồi, không phải sao?
Bây giờ cô không biết mình nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Đường Trình Siêu, nhưng đối với nhà họ Đường, cô ngược lại không có bao nhiêu thương xót.
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy mình ở đây không an toàn nữa.
“Mau liên lạc với cậu Nam, sắp xếp thời gian rồi thông báo cho tôi, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện có thể gọi cho tôi.”
“Được.”
Dương Tân cầm số điện thoại của Thẩm Hạ Lan, cũng đưa số của mình cho cô.
Anh ta dẫn đầu ra khỏi cửa phòng bao.
Cho tới lúc này Tống Đình mới mở miệng.
“Bà chủ, Fallen Angels này là của nhà chúng ta à?”
“Ừa, chuyện này đừng nói với người khác.”
“Vậy nói với Diệp tổng được không?”
Tống Đình hỏi xong liền hối hận.
Vì Thẩm Hạ Lan trực tiếp trừng mắt anh ta, sau đó bắt đầu cúi đầu uống trà.
Trà nơi này thật sự không tệ.
Thẩm Hạ Lan uống một lát rồi nói: “Đi thôi, về trễ, Ân Tuấn không thấy tôi sợ là lại lo lắng.”
“Dạ!”
Hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi qua một phòng bao, Thẩm Hạ Lan vô ý nhìn thấy Đường Trình Siêu.
Mấy ngày không gặp, anh ta vô cùng tiều tụy, tay cầm chai rượu ngã trên sàn như kẻ bợm rượu, dựa vào sofa uống rượu.
Đường Trình Siêu từng ôn hòa nho nhã đó bây giờ hoàn toàn không còn nữa.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, nhanh chóng xoay người rời đi, lại nghe thấy anh ta gọi một tiếng: “Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan, em đứng lại cho tôi!”
Giây phút này, trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhảy tới cuống họng.
Anh ta nhìn thấy cô rồi?
Tay cô nhanh chóng đổ mồ hôi, cô nhớ tới lời của Dương Tân, nhớ tới kế hoạch của Diệp Ân Tuấn, lúc này không dám dừng lại mà đi về phía trước, nhưng Đường Trình Siêu đã loạng choạng đi tới cửa, hét lên với bóng lưng cô: “Thẩm Hạ Lan, anh nhận ra em rồi!”