Thẩm Hạ Lan đem chuyện Ám Dạ Đế Quốc nói với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn khá kinh ngạc.
"Ý em là Nam Phương còn sống sao? Anh còn có một người chú? Là anh em sinh đôi với cha anh?"
Anh không ngờ nhà họ Diệp lại có lai lịch phức tạp như vậy.
Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: "Đó là những gì mẹ nói, hơn nữa mẹ đưa cho em chiếc nhẫn đồng nghĩa giao Ám Dạ Đế Quốc cho em. Và mẹ còn nói với em rằng Minh Triết đã bị Nam Phương dẫn đi."
"Nam Phương dẫn đi rồi?"
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu óc có chút bối rối.
"Mẹ làm vậy là để bảo vệ Minh Triết? Hay là có sự sắp xếp khác?"
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng thở dài, đem chuyện Minh Triết đã được chọn làm người thừa kế của Ám Dạ nói với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: "Thảo nào anh tìm khắp nơi cũng không thấy tin tức của Minh Triết, chẳng trách thái độ của mẹ đối với Minh Triết khác hẳn, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, mẹ có thể vì Nghê Nghê mà trả giá cả mạng sống, nhưng với Minh Triết thì lại thờ ơ như vậy? Hóa ra chuyện này còn nhiều điều bí ẩn đến vậy. Hóa ra nhiều năm như vậy, mẹ đã phải chịu đựng nhiều như vậy. "
"Đúng vậy, vốn dĩ là trách nhiệm của hai vợ chồng, từ khi cha mất, mọi gánh nặng đều đặt lên vai của mẹ, hơn nữa, anh và Nam Phương còn trong tay thím Trương, vì sự an toàn của hai người, ngoài mặt mẹ không thể không hoà hoãn với thím Trương. "
Sau đó Thẩm Hạ Lan mới biết rằng bà cụ Diệp thật không hề dễ dàng.
Công bằng mà nói, nếu Diệp Ân Tuấn gặp chuyện, cô không biết mình có thể chịu được gánh nặng như vậy không.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu hơn vào lúc này.
Ngay từ đầu, mẹ ruột của anh đã vì tài sản của nhà họ Diệp mà đến, thậm chí còn sinh ra anh và Nam Phương như một con cờ để lấy số tài sản đó, đối với bà mà nói thì bất cứ ai cũng có thể lợi dụng được
Trong lòng anh có chút khó chịu.
"Mẹ có nói cho em biết cách liên lạc với những người trong Ám Dạ không?"
Diệp Ân Tuấn bây giờ không dám sử dụng người của nhà họ Diệp trong Hải Thành nữa, sợ bọn họ đều là người của thím Trương, hiện tại biết được sự tồn tại của Ám Dạ, đương nhiên sẽ đặt hy vọng vào đây.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Mẹ lúc đó rất mệt rồi, nên em không hỏi kỹ. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Anh sẽ bảo Mike kiểm tra xem."
Bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ có thể tìm đến Mike.
Anh chuẩn bị bữa ăn cho Thẩm Hạ Lan, để Thẩm Hạ Lan tự mình ăn trước, sau đó một mình đi ra ngoài.
Bữa ăn của bà cụ Diệp và Thẩm Nghê Nghê do viện điều dưỡng chuẩn bị, khi Thẩm Hạ Lan mang đến cho họ, bà cụ vừa thức dậy, buồn chán không có việc nên đi đến phòng của Nghiên Nghiên.
Thẩm Hạ Lan khi thấy ba bà cháu chơi vui vẻ, không nhịn được cười.
"Tới giờ ăn rồi."
"Mẹ!"
Tinh thần của Thẩm Nghê Nghê rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Thế nào? Còn đau không?"
Thẩm Hạ Lan đau lòng mà sờ đầu Thẩm Nghê Nghê
"Không đau nữa. Chiếc máy này thật thần kỳ, mẹ, khi con lớn lên, con muốn làm một bác sĩ, con sẽ chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân giống như con."
Thẩm Nghê Nghê vỗ ngực nói.
"Được, Nghê Nghê của chúng ta nhất định sẽ là một bác sĩ xuất sắc."
Thẩm Hạ Lan mang thức ăn đến.
"Mẹ, bác sĩ nói mẹ chỉ có thể ăn thanh đạm, đây là do Ân Tuấn làm, mẹ thử xem."
Thẩm Hạ Lan mang bữa ăn do Diệp Ân Tuấn chuẩn bị đến.
Bà cụ Diệp cười nói: "Đây là tấm lòng Ân Tuấn cho con, cho bà già này không tiếc sao?"
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, tiếc gì chứ, Ân Tuấn cũng làm vậy cho mẹ mà, mẹ xem còn rất nhiều mà."
Thẩm Hạ Lan bị bà cụ làm cho có chút ngượng ngùng.
Bà cụ Diệp vui vẻ cười.
Diệp Tranh có chút thèm thuồng mà thò đầu qua, phát hiện không có thịt kho tàu, liền bĩu môi nói: "Aiya, tại sao ở đây muốn ăn miếng thịt kho tàu cũng khó vậy chứ?"
"Thịt kho tàu ngon lắm sao?"
Thẩm Nghê Nghê sức khỏe không tốt, vẫn luôn không ăn được đồ dầu mỡ, lúc này nghe Diệp Tranh nói như vậy không khỏi có chút tò mò hỏi.
"Đương nhiên là rất ngon rồi! Hương vị đó thật sự là ngon nhất trên thế giới!"
Diệp Tranh vẻ mặt cực kỳ khao khát, nói một hồi nước miếng cũng chảy ra.
Bà cụ Diệp duỗi tay, dùng ngón tay búng cậu bé một cái nói: "Ngày nào cũng chỉ biết ăn thịt, nhìn con xem, béo như gì rồi? Con nói xem thịt mỡ trên người con có thể làm ra bao nhiêu thịt kho tàu rồi!"
"Mẹ, nhìn bà nội kìa, bà muốn đem con đi làm món thịt kho tàu! Nếu bà đem con làm thịt kho tàu rồi, bà sẽ không có cháu trai nữa đâu."
Diệp Tranh vội vàng ôm đầu nhăn mũi chạy đến bên cạnh Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê bật cười ha ha.
Cô bé từ khi còn nhỏ đã ở một mình, bây giờ cô không chỉ có anh trai Diệp Tranh, mà còn có bà nội, mẹ và bố, thật hạnh phúc.
"Mẹ, khi nào thì anh trai đến? Con nhớ anh trai."
Thẩm Nghê Nghê đột ngột mở miệng, khiến Thẩm Hạ Lan và bà cụ Diệp bất ngờ.
"Anh trai vẫn đang ốm, cần nghỉ ngơi."
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nói vậy.
Thẩm Nghê Nghê nhăn mũi nói: "Nhưng anh ấy đã lâu không gọi video với con rồi. Chẳng lẽ bị ốm thì không thể goi video với con sao? Con sắp quên mất anh ấy trông như thế nào rồi."
"Làm sao mà quên được? Ngày nào con soi gương cũng thấy được mà?"
Thẩm Hạ Lan cười nói.
Thẩm Nghê Nghê nói với vẻ mất mát: "Không giống nhau, mặc dù con và anh trai trông giống nhau, nhưng anh trai trông đẹp hơn con rất nhiều, hoen nữa anh ấy rất khỏe mạnh."
"Con gái ngốc, đợi khi con khỏi bệnh, con cũng có thể khỏe mạnh như anh trai vậy."
"Có thật không?"
"Tất nhiên."
Thẩm Hạ Lan ngoài mặt cười, nhưng trong lòng lại không vui.
Cô cũng đã không gặp Thẩm Minh Triết trong một thời gian dài rồi.
Bà cụ Diệp nhìn thấy cảnh này, không nói gì, thay vào đó bà nâng chén đũa ăn một miếng.
"Chà, thật không ngoa, tay nghề của Ân Tuấn thật sự rất tốt."
Lời nói của bà thu hút sự chú ý của mọi người.
"Thật không? Con cũng muốn thử tay nghề của ba."
Thẩm Nghê Nghê nói rồi liền muốn đứng dậy.
Bà cụ Diệp vội vàng chạy tới nói: "Đừng nhúc nhích, trong tay còn đang truyền nước. Đây, bà nội đút cho con ăn."
Bà ngồi bên cạnh Thẩm Nghê Nghê, kiên nhẫn đút cho Thẩm Nghê Nghê từng chút một.
"Ừm, rất ngon."
Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng khen ngợi.
"Con cũng muốn, con cũng muốn!"
Diệp Tranh không chịu thua.
Bà cụ Diệp trái đút cho Thẩm Nghê Nghê một thìa phải đút cho Diệp Tranh một thìa, cảnh tượng ngọt ngào khiến Thẩm Hạ Lan có chút cảm động, không thể không nghĩ đến cha mẹ mình.
Họ bây giờ đang ở đâu?
Bà cụ Diệp cười đùa dỗ dành bọn trẻ, sau bữa ăn, bà cụ nói với Thẩm Hạ Lan: "Đi ra ngoài đi phơi nắng với mẹ nào."
"Được."
Thẩm Hạ Lan định tìm một chiếc xe lăn, nhưng bị bà cụ ngăn lại.
"Mẹ đâu phải không cử động được, ngồi xe lăn làm gì? Cứ đi bộ thế này là tốt rồi."
"Con sợ mẹ mệt?"
Thẩm Hạ Lan cười nói, cũng không ép buộc.
Hai người đến khu vườn phía sau.
Hoa ở đây nở rất đẹp.
Bà cụ Diệp cười nói: "Mẹ thích nhất là hoa thủy tiên. Hồi đó, ba con luôn xếp đầy một phòng hoa thủy tiên cho mẹ. Từ khi ông ấy đi, không có ai gửi hoa thủy tiên cho mẹ nữa."
"Mẹ, nếu mẹ thích, con sẽ nhờ Tống Đình đi mua ngay, lấp đầy phòng của mẹ."
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến bà cụ Diệp bật cười.
"Con đó, miệng thật ngọt."
"Con nói thật mà."
"Nhớ Minh Triết rồi phải không?"
Bà cụ đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Thẩm Hạ Lan mất cảnh giác, nhưng cô cũng gật đầu.
"Vâng, nhớ nó rồi. Dù sao lúc mát tích nó đã chảy rất nhiều máu, con không biết bây giờ nó thế nào rồi."
"Nhớ nó thì cứ đến thăm, hiện tại con chính là người quản lý của Ám Dạ, muốn gặp ai mà không được."
Lời nói của bà cụ khiến Thẩm Hạ Lan có hơi lạnh.
"Con có thể đến thăm nó sao?"
"Tại sao không được? Mẹ cũng nhớ Nam Phương, chẳng lẽ những năm này mẹ cũng không đi gặp Nam Phương sao?"
Bà cụ lắc đầu nói: "Con đó, bảo con thông minh thật sự là thông minh đó, nói con ngốc cũng không sai, nếu mẹ không nói cho con, con cũng không biết hỏi mẹ sao? Mẹ để lại Ám Dạ cho con, nhưng không cho con biết cách liên lạc, con cũng không biết hỏi, thì việc để lại cho con có ích gì chứ? "
Bị bà cụ trách móc, Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.
"Còn không phải do con không kịp hỏi sao."
"Bận cái gì? Bận nói chuyện yêu đương với Ân Tuấn sao?"
Lời nói của bà cụ khiến cho sắc mặt Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ bừng.
"Không, mẹ đừng nói bậy."
"Aiya, mẹ nói bậy rồi sao? Mẹ nghe nói, buổi trưa không biết ai ở trong phòng bếp cả nửa này, rồi bị Ân Tuấn ôm ra ngoài."
Bà cụ nhìn Thẩm Hạ Lan trêu chọc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt.
"Không, mẹ, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu."
"Được rồi, là mẹ nghĩ sai rồi, mẹ nghĩ sai rồi được chưa?"
Bà cụ lại cười, có thể nghe ra được bà đang vui vẻ lắm.
Thẩm Hạ Lan có chút không dám nói chuyện nữa.
Bị mẹ chồng trêu, cảm giác thật không thể tả.
Bà cụ thấy cô da mặt mỏng, cũng không trêu chọc cô nữa, cười nói: "Con và Ân Tuấn vẫn còn trẻ, nhân lúc mẹ vẫn còn có thể nhìn thấy thế giới này, hai người hãy sinh cho mẹ một đứa cháu trai càng sớm càng tốt. Gia đình họ Diệp của chúng tôi ít con cháu, đến thế hệ của các con, nếu có thể có con cháu đông đúc thì tốt rồi. "
"Mẹ--"
Thẩm Hạ Lan mặt đỏ bừng.
Bà cụ lại cười rộ lên, nhưng là thì thào nói: "Muốn sử dụng năng lực của Ám Dạ, trực tiếp đến Fallen Angels."
"Fallen Angels? Đó là thế lực của nhà họ Diệp chúng ta sao?"
Thẩm Hạ Lan không bao giờ nghĩ rằng nơi mà cô suýt bị thất thân lại là Ám Dạ Đế Quốccủa nhà họ Diệp.
Bà cụ Diệp thì thào: "Đó chỉ là một chi nhánh ở Hoa Kỳ. Người ở Fallen Angels rất phức tạp, nhưng họ có rất nhiều thông tin, người gì cũng đều có, vì vậy rất nhiều thông tin đến từ đây. Năm xưa Fallen Angels được thành lập ở đây cũng là vì mục đích này, nhưng dù sao cũng là chỗ đứng trên đường, nhiều loại kinh doanh lắm, kinh doanh gì thì chắc con cũng biết rồi ”.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan đã bị sốc.
Trong chốc lát cô coa chút không chịu đựng được, nơi mà cô suýt nữa chôn thây bây giờ lại thuộc thẩm quyền của cô.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, không thể nói được.
Bà cụ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Nếu con muốn thật sự trở thành chư nhân của Ám Dạ, cần phải không ngừng hoàn thiện bản thân, hiện tại con thiếu rất nhiều thứ, tranh thủ mẹ còn sống, sẽ từ từ dạy dỗ con. Ân Tuấn lại ra ngoài à? Mặc dù mẹ biết con vẫn chưa bình phục nhưng nếu con muốn đến Fallen Angels, để Tống Đình đi cùng với con. "
Lời nói của bà cụ trực tiếp đánh vào trái tim mềm yếu của Thẩm Hạ Lan. Cô hiện đang nóng lòng muốn gặp Thẩm Minh Triết ngay lập tức!