Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 42: Chia tay sao? Không thể nào.

Người ấy sẽ thương cậu

Người ấy sẽ vì ta mà chờ đợi

Người ấy tin tưởng cậu

Người ấy coi ta là bảo vật của đời mình

Tất cả giờ chỉ là hư ảo

__________

Bức tường vô hình lại một lần nữa chắn ngang, ngay từ đầu yêu nhau, tìm đến nhau, cho nhau tiếng cười, cho nhau nụ hôn ngọt ngào chắc tất cả giờ đây chỉ là vô hình, là do tưởng tượng.

Căn phòng lại một lần nữa che phủ bởi bóng tối, Tiêu Chiến vẫn ngồi tựa lưng trên vách tường, ánh mắt tựa màn sương đọng lại, nhìn về xa xăm.

Hôm ấy, khi Nhất Bác đến khách sạn bắt gặp cậu cùng Hàn Thiên nằm chung một giường, khắp người không một mảnh vải che thân. Vương Nhất Bác hùng hổ nắm lấy tay cậu gắt gao, cùng lúc lại giơ chân đá vào người Hàn Thiên làm y ói ra một ngụm máu tươi. Theo phản xạ, thì dĩ nhiên cậu sẽ lo lắng vì cả hai điều vô tội không ai đυ.ng đến ai, chắc chắn là có người sắp đặt.

" Em lo lắng cho hắn? Những ngày qua không có tôi, có phải em đã cùng hắn làm chuyện này không hả?"

Lời nói của Nhất Bác như nhát dao chí mạng đâm xuyên vào da thịt Tiêu Chiến đến rỉ máu, anh coi cậu là người như vậy sao?

Lực tay của Nhất Bác vẫn dùng sức nắm chặt tay cậu đến đỏ bừng, cậu không kêu than, cậu cũng không trách, nhưng tại sao Nhất Bác có thể nói ra được câu nói đó, anh thừa biết trái tim cậu từ lâu chỉ luôn khắc sâu bóng dáng của anh thôi mà.

Chẳng lẽ, ngã rẽ của thiên đường hoàn hảo đầy màu hồng lại một lần nữa chia cắt cậu và anh !

Trao nhau yêu thương, trao nhau có gọi là viên mãn, nhưng kết cục của tình yêu lại là hàng vạn vết dao đâm thấu tận tâm can.

" VƯƠNG NHẤT BÁC ! ANH CÓ BIẾT ANH ĐANG NÓI GÌ KHÔNG HẢ?"

Lòng tự trọng của con người luôn có giới hạn, đây có lẽ là câu nói sỉ nhục đối với Tiêu Chiến, anh đã không tin cậu thì thôi cớ gì phải nói ra những lời đâm toạt tim cậu.

" Có phải tôi nói đúng rồi không? Hôm ấy tôi chưa làm em thỏa mãn hay sao?"

Vương Nhất Bác mạnh bạo đưa tay bóp lấy cằm cậu, làm Tiêu Chiến cảm nhận đau đớn đến nhíu mày.

* Chát..

Cú tát mạnh vào má của Nhất Bác. Tiêu Chiến không còn khả năng để nuốt trôi câu nói của anh nữa rồi.

Cậu muốn đánh cho Nhất Bác tỉnh lại, anh bây giờ thành ra bộ dạng gì rồi !

Không bình tĩnh luôn là điểm yếu của Nhất Bác.

Tiêu Chiến chưa bao giờ đánh anh, đánh anh cậu cũng đau lắm chứ, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Nhất Bác luôn trực tiếp làm cho cậu đau đớn đến tê liệt.

Đau không?

Câu trả lời là rất đau.

Đau tận trong lòng...

Đau đến tưởng chừng như rỉ máu...

" Vương Nhất Bác, anh coi em là người như vậy? Ha...cũng phải, chứng cứ rõ ràng tận mắt anh thấy mà đúng không? Anh thà tin những thứ trước mắt mà chưa một lần tin em"

Đúng là như vậy ! Lần trước cũng thế, hôm nay cũng thế. Mọi chuyện trước mắt vốn là hư ảo, nhưng tâm con người luôn cho nó là sự thật.

Thấu hiểu nhau, cảm nhận nhau, tin tưởng nhau đó mới là tình yêu.

Nếu yêu mà chỉ tin những gì trước mắt thì kết cục tự chôn mình vào hố sâu của vực thẳm mà thôi.

Tiêu Chiến hất mạnh tay Nhất Bác đang nắm chặt lấy tay mình ra, phát trên người một lớp áo sơ mi dài đến đùi, cũng không thể để mãi như thế được.

Hàn Thiên thấy tình cảnh trước mắt cũng luôn rơi vào thế bị động, nên cũng chẳng thèm tính toán với người đánh mình lúc nãy làm gì, dù sao việc hôm nay cần phải điều tra xem là ai đã bày ra cái bẫy này, không những mất đi sỉ diện của Tiêu Chiến còn có cả y nữa.

Nhìn thái độ của cả hai, Nhất Bác rất không vừa ý tất cả ai cũng cho rằng anh là người sai sao? Thật nực cười.

Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo đi, anh ghét cái cảnh có người ngoài ở đây, đã vậy còn là nguyên nhân là Nhất Bác tức giận.

" Anh làm gì vậy? Buông em ra, buông ra"

Tiêu Chiến không muốn đôi co với một người đầu óc thiếu suy nghĩ như Nhất Bác nữa, cậu muốn sau khi anh bình tĩnh lại thì nói chuyện.

Suy cho cùng thì Nhất Bác cũng vì quá yêu Tiêu Chiến mà làm ra những hành động mạnh bạo như vậy, anh không cho cậu có cơ hội rời khỏi mà nắm tay chặt làm cậu không gỡ ra được.

" Vương Nhất Bác, anh có nghe em nói gì không? Buông tay, mau buông tay, đau... anh là con người nhẫn tâm, đáng ghét, tránh xa em ra"

Mỗi câu nói của Tiêu Chiến rõ ràng chỉ là một lời trách móc, cậu chưa bao giờ có ý định gì vượt quá giới hạn, chỉ có Nhất Bác là không hiểu cậu.

" Theo tôi về"

" Buông ra, chúng ta chia tay đi"

Hai chữ "chia tay" làm Nhất Bác ngừng ngay, anh đưa mắt nhìn Tiêu Chiến như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, chia tay sao, không thể nào?

Còn Tiêu Chiến không biết nhất thời tức giận mới nói ra, hay là cậu đã quá sức chịu đựng với Nhất Bác rồi.

" Chia tay sao? Không thể nào"

Làm sao Nhất Bác cho chuyện đó xảy ra được, trong khi anh vẫn còn yêu cậu chỉ là do anh không thể chấp nhận được khi tận mắt mình nhìn thấy cảnh tượng người mình yêu chung giường với kẻ khác.

Huống chi một khi yêu thì chuyện ghen tuông là không tránh khỏi, có yêu mới có ghen, có hận mới biết quý trọng nó.

___________

Thật ra nó cũng không ngược mấy các cô ạ~ chỉ phô trương tý tẹo thui=)))) nhưng thật ra là ngược thật đó😂😂