Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 16-2: Hắn rời đi

Chương 16 - 2: Hắn rời đi

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Hắn chỉ nghĩ đến việc tìm cho tiểu thư một người tài hoa xứng đôi, vì sao lại bỏ qua người trong nhà? Đại tiểu thư không có cha mẹ cũng không có huynh đệ dựa dẫm, một khi gả ra ngoài ở nhà mẹ đẻ bị bắt nạt, chẳng lẽ một người hầu như hắn có thể thay tiểu thư làm chủ? Còn có vị công tử kia, lạnh như băng, nhìn có vẻ như cũng không có ý gì với tiểu thư.

Nhi tử nhát gan, lại có thể nói ra mấy lời này, có thể thấy được là thật sự muốn chung sống tốt với tiểu thư.

Thôi, trước cứ thăm dò rõ ràng lai lịch của vị công tử kia đi.

Hai ngày sau, mặt sông khôi phục tĩnh lặng, đoàn người một lần nữa lên thuyền.

Hàm Châu sợ gặp người nọ lại xấu hổ, ngoại trừ đem muội muội ra ngoài hít thở không khí, cũng chỉ ở trong mui thuyền.

Trương thúc rất nhẫn nại, thuyền đến Thiên Tân, thừa dịp buổi trưa ba người ngồi ăn cơm, hắn mới vờ như đang nói chuyện phiếm hỏi Trình Ngọc: "Giờ này ngày mai thuyền hẳn là có thể đến bến Thiên Tân, không biết hai vị công tử có sắp xếp gì không?"

Trình Ngọc cùng Định Vương liếc nhau, thấp giọng nói: "Ta ở trong thành có một tòa trạch viện, tặng cho các ngươi đã một đường giúp chúng ta che giấu làm lễ, tới nơi, ta sẽ đưa khế đất cho ông, các ngươi an tâm ở đó đi."

Trương thúc kinh hãi, "Sao chúng ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Ta.."

Trình Ngọc lạnh giọng đánh gãy lời hắn: "Ông trở về thương lượng với tiểu thư nhà ông, nếu nàng không muốn nhận, ta bán cho các ngươi giá ba trăm lượng, các ngươi không muốn mua, thì tạm thời ở đó, sau này tìm được chỗ khác lại đi, tất cả do các ngươi quyết định, ta không bắt buộc."

Hắn lạnh như băng, Trương thúc trong lòng e ngại, ngượng ngùng đem ý nghĩ hỏi thăm lai lịch hắn nuốt vào trong bụng.

Quay đầu rời đi tìm Hàm Châu thương lượng.

Hàm Châu biết được thái độ lãnh đạm của đối phương, một tia buồn bã nơi đáy lòng bởi vì sắp ly biệt liền phai nhạt đi mấy phần, cười khổ nói: "Là chúng ta nợ hắn một ân tình, sao dám nhận phần tạ lễ này, Trương thúc, chúng ta mới tới Thiên Tân, trời xa đất lạ, tạm thời cứ dừng chân ở đó mấy ngày, chờ tìm được nơi thích hợp chúng ta liền dọn đi."

Vốn dĩ là bèo nước gặp nhau, đã muốn phân biệt, vậy thì hoàn toàn giải quyết sạch sẽ đi.

Nói xong chính sự, Hàm Châu gọi muội muội tới, cười xoa khuôn mặt nhỏ của muội muội, "Ngày mai lên bờ rồi, trên thuyền không có phòng bếp, muội trước nói cho ta xem muốn ăn cái gì, tỷ tỷ sẽ làm cho muội."

Ngưng Châu cực kỳ cao hứng, vui vẻ đếm ngón tay những món mình muốn ăn.

Hàm Châu cảm thấy thỏa mãn nhìn tiểu muội, đây mới là người quan trọng nhất của nàng, hai tỷ muội cùng ở một chỗ, bình an là đủ.

Trương thúc nhìn hai tỷ muội thân thiết một lát, lắc đầu đi ra ngoài.

Trình Ngọc nghe bọn họ nói muốn tìm chỗ khác, cũng không nói gì.

Giữa trưa hôm sau, thuyền khách cập bến.

Lúc này đã là cuối tháng mười, phương bác tiết trời lạnh lẽo, ở bến tàu càng là gió lạnh thấu xương.

Khuôn mặt nhỏ của Ngưng Châu cơ hồ bị mũ lông che hơn phân nửa, ôm bình nước nóng tố khổ với tỷ tỷ: "Thật lạnh a." Mùa đông trong nhà cũng lạnh, nhưng không có gió lớn như vậy a, vù vù chui vào trong quần áo.

Hàm Châu cũng lạnh, đầu đội mũ mạng ôm muội muội vào trong ngực, thấy Trương thúc thuê xe ngựa chạy tới, nàng nhìn nam tử áo đen đứng bên cạnh xe ngựa, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bình thản của hắn, tự giễu cười cười, nắm tay muội muội đi qua.

"Tiểu thư mau lên xe đi, hai người ở trong xe chờ, chuẩn bị xong hành lý chúng ta liền xuất phát." Trương thúc thở ra khí lạnh nói.

Hàm Châu gật đầu, đỡ muội muội lên xe trước, sau lại được Trương thúc đỡ lên.

Đồ đạc trên thuyền nhiều, Xuân Liễu Thu Lan đều đến hỗ trợ dọn dẹp, Hàm Châu khẽ vén màn xe, nhìn quanh, không thấy người nọ, chỉ nhìn thấy người đi cùng hắn giống như tiểu nhị đang qua bên kia thu dọn.

"Ở bến tàu ngư long hỗn tạp, cô nương vẫn nên buông rèm xuống đi."

Bên người đột nhiên truyền đến giọng nói thanh lãnh quen thuộc, Hàm Châu hoảng sợ, nhìn cũng chưa nhìn hắn đứng ở chỗ nào, liền thả rèm ngồi ngay ngắn lại.

Thì ra hắn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh xe..

Trừ bỏ làm bộ tiểu nhị bảo vệ chủ nhân, hắn vẫn muốn tiếp tục lấy tỷ muội các nàng làm con tin uy hϊếp Trương thúc bọn họ đừng báo quan phải không?

Hai người này trước sau đều đề phòng chủ tớ nhà mình.

Bọn họ có địa vị như thế nào?

Một bụng nghi hoặc, lại không nói ra khỏi miệng.

Chuẩn bị hành lý xong, Trình Ngọc làm xa phu cho tỷ muội Hàm Châu đi ở phía trước dẫn đường cho đám người Trương thúc.

Khoảng nửa canh giờ sau, đoàn xe dừng lại trước cửa một tòa trạch viện.

Bởi vì chủ nhân hàng năm không ở đây, trạch viện chỉ có một đôi phu thê bốn mươi tuổi trông giữ, lúc mở cửa nhìn thấy mọi người thì lắp bắp kinh hãi.

Trình Ngọc tiến lên nói nhỏ vài câu, hai vợ chồng vội vàng mở cổng lớn, trong miệng kêu Trình Ngọc "Nhị gia".

Sắp xếp ổn thỏa, mặt trời đã ngả về phía Tây.

Trình Ngọc gọi Trương thúc tới, chỉ vào hai hạ nhân nói: "Bọn họ rất quen thuộc nơi này, các ngươi muốn mua trạch viện hay mua đầy tớ, mặc kệ có yêu cầu gì đều có thể gọi bọn họ tới giúp."

Trương thúc vội vàng nói cảm tạ.

Trình Ngọc nhìn về phía Định Vương, đứng dậy nói: "Chúng ta đi rồi, xin từ biệt ở đây."

Trương thúc có chút si ngốc, "Công tử đi ngay bây giờ sao?"

Trình Ngọc đứng dậy đi ra ngoài nói: "Còn có việc cần làm."

Đánh lui giặc Oa, tháng chín bọn họ nên hồi kinh rồi, bởi vì đám thích khách kia nên mới chậm trễ đến hôm nay.

Cô gia mà mình ngưỡng mộ phải rời đi, lòng Trương thúc loạn thành một đoàn, theo phía sau hắn hỏi: "Vậy khi nào công tử trở về?"

"Sẽ không." Trình Ngọc vô tình đáp lại.

Trong lòng Trương thúc nhảy dựng, căng da đầu nói: "Công tử là ngưởi ở đâu? Muốn đi nơi nào? Ngày sau nếu may mắn tới quê cũ của công tử, lão nô cũng muốn tới cửa.."

Định Vương cao giọng cười to, quay đầu lại nhìn hắn: "Nơi hắn ở, các ngươi không dám đến, trở về đi, chăm sóc tốt hai vị tiểu thư nhà ngươi, nếu dám làm ra chuyện đầy tớ ức hϊếp chủ nhân, sau này để ta biết được, ta sẽ lột da cả nhà ngươi!"

Nói xong liền xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn trong viện một cái, đón hoàng hôn nghênh ngang rời đi.

"Công tử?" Trương thúc đứng chắn trước ngựa Trình Ngọc, thật sự lưu luyến hắn đi, cầu xin hỏi: "Công tử thật sự không bao giờ trở lại sao?"

Tiểu thư nhà mình tốt như vậy, hắn thật sự một chút cũng không động tâm?

Bên kia, Trương Phúc đứng trước cửa, khẩn trương nhìn Trình Ngọc.

Trình Ngọc ngồi trên lưng ngựa, đón ánh hoàng hôn trầm mặc một chút, lần đầu tiên nhìn về phía Trương Phúc, "Nàng là người đáng thương, nếu Giang lão gia đã đem nữ nhi phó thác cho ngươi, vậy thì hãy chăm sóc nàng thật tốt, có can đảm khinh bạc nàng, ta sẽ lấy mạng của ngươi."

"Tạ công tử thành toàn!" Trương Phúc cảm kích quỳ xuống, "Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với tiểu thư, không phụ căn dặn của lão gia!"

Trương Phúc nhìn người này không vừa mắt, hắn ghen ghét y biết công phu, ghen ghét dung mạo y, nhưng trong lòng hắn biết, nếu người này thật sự muốn tranh đại tiểu thư với hắn, hắn cũng chỉ có thể nén giận, cho nên khi nghe y nói sẽ không bao giờ trở về, Trương Phúc mừng như điên, cao hứng đến mức không còn hận ý.

Trình Ngọc ghìm cương ngựa, đem bộ dạng nàng rưng rưng khóc bỏ ra khỏi đầu, khẽ quát một tiếng, giục ngựa rời đi.