Thiều Quang Đến Chậm

Chương 187: Lòng tham

Chương 187: Lòng tham

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu lắc đầu.

"Vậy để tại hạ đưa cô nương về vậy." Thiệu Minh Uyên rất tự nhiên đi về xe ngựa, cầm roi ngựa lên

Kiều Chiêu cũng thản nhiên, gật đầu với Thiệu Minh Uyên rồi lên xe ngựa.

Thiệu Minh Uyên phất roi ngựa, xe ngựa bắt đầu chạy.

Cẩm Y Vệ đừng nhìn từ xa vội vàng báo lại cho Giang Đường: "Đại Đô Đốc, thuộc hạ thấy Quan Quân Hầu gặp vị Lê cô nương kia."

Giang Đường và Giang Viễn Triều đang trở về phủ cùng dừng lại.

"Có gì đặc biệt không?" Giang Đường hỏi.

Quan Quân Hầu còn đến gặp hắn vì tiểu cô nương kia, gặp nhau cũng chẳng có gì lạ.

Cẩm Y Vệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Quan Quân Hầu làm phu xe cho vị cô nương kia, không biết là đánh xe đi đâu nữa."

Giang Đường hơi kinh ngạc.

Cẩm Y Vệ theo dõi như vậy, thực ra cũng không hẳn là theo dõi, nơi đó quá gần nha môn Cẩm Y Vệ, Quan Quân Hầu làm vậy là muốn thể hiện rõ việc coi trọng tiểu cô nương kia có phải không?

"Được rồi, lui đi."

Giang Đường và Giang Viễn Triều cưỡi ngựa, từ từ đi về phía trước.

Giang Đường nghiêng đầu: "Thập Tam, ngươi về tra xem, Quan Quân Hầu có quan hệ gì với tiểu cô nương kia."

"Dạ." Giang Viễn Triều hơi thấy bồn chồn.

Giang Đường nhíu mày: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Giang Viễn Triều hoàn hồn, cười cười: "Thập Tam đang nghĩ đến chuyện Quan Quân Hầu."

"Không cần nghĩ nữa, về nhà rồi, không cần đem chuyện công về nhà làm." Giang Đường nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho hạ nhân chờ sẵn, vừa đi vừa hỏi: "Đại cô nương sao rồi?"

Vừa dứt lời, một bóng áo hồng chạy như bay, cao giọng: "Thập Tam ca, huynh về rồi –"

Giang Đường vờ nổi cáu: "Thấy Thập Tam ca của con, thế mà không thấy cha con sừng sững ở đây à?"

Phát hiện Giang Đường cũng trở về, Giang Thi Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cha cũng về sớm quá, hôm nay có chuyện gì tốt à?"

Giang Đường xoa đầu Giang Thi Nhiễm, vừa đi vừa nói: "Một tin tốt, một tin xấu. Nhiễm Nhiễm thích nghe tin nào trước?"

Giang Thi Nhiễm nhí nhảnh nháy mắt một cái: "Tin tức có thể khiến con vui đến mức quên tin xấu không?"

Giang Đường liếc Giang Viễn Triều đầy ý vị, cười híp mắt: "Chắc hẳn là có."

Giang Thi Nhiễm ôm tay Giang Đường, cười tươi như hoa: "Vậy thì cha nói tin tốt trước đi, không nghe tin xấu xong lại không có tâm trạng nghe tin tốt."

"Vào nhà rồi nói."

Vừa vào phòng, Giang Thi Nhiễm lập tức sai nha hoàn dâng trà, nóng lòng hỏi: "Cha, tin tốt là gì thế?"

"Nhiễm Nhiễm đoán xem sao?"

"Sao mà đoán được chứ, cũng chẳng có manh mối gì."

"Liên quan đến Thập Tam ca của con." Giang Đường thích nhất nhìn dáng vẻ con gái nhỏ đáng yêu của khuê nữ.

Giang Thi Nhiễm lập tức quay sang nhìn Giang Viễn Triều, kéo kéo ống tay áo của hắn, ngọt ngào hỏi: "Thập Tam ca, rốt cuộc là tin tốt gì thế?"

Giang Đường nhìn Giang Viễn Triều đầy khích lệ.

Bị hai cha con nhìn chằm chằm, Giang Viễn Triều như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, không thể mở nổi miệng.

"Thập Tam ca, huynh nói đi."

Giang Viễn Triều hạ mắt nhìn Giang Thi Nhiễm.

Thiếu nữ đương độ tuổi đẹp nhất, tươi tắn vô cùng, ngay cả tò mò trong mắt cũng tỏa ra tinh thần phấn chấn hứng khởi.

Thế nhưng, nàng chẳng hề lo lắng cho kết quả của cô gái bị nàng phá hủy dung nhan.

Giang Viễn Triều nghĩ thầm: Hắn thật sự muốn kết hôn với nghĩa muội, cưới nàng làm vợ ư?

Nghĩa phụ có ân với hắn, nghĩa muội có tình với hắn. Tại sao cuối cùng một cái gật đầu cũng thật khó khăn đến vậy?

Thời gian Giang Viễn Triều trầm mặc hơi lâu, ánh mắt Giang Đường sắc bén hẳn lên.

Giang Thi Nhiễm như phát hiện gì ra điều gì đấy, mím môi, nhìn chằm chằm Giang Viễn Triều.

"Nhiễm Nhiễm, ta –" Giang Viễn Triều lên tiếng.

Bao suy nghĩ đối chọi trong lòng hắn, quay đi quay lại, lời nói đã đến cửa miệng, nhưng đến một chữ cũng không thể nói ra.

Nếu hắn chưa từng rung động, sẽ không khó như vậy. Nếu hắn không biết thích là gì, sẽ không nặng nề như vậy.

"Cha quyết định cho hai đứa đính hôn." Giang Đường nói.

Một câu này, chấn động lòng người, làm cả hai người còn lại giật mình.

"Thật ư?" Giang Thi Nhiễm vui mừng như điên.

Mà trong lòng Giang Viễn Triều, tảng đá kia đã rơi xuống, để lại cảm giác trống rỗng bi thương.

"Thập Tam ca, huynh nói đi, có thật hay không?"

Giang Đường cười híp mắt: "Thập Tam ca của con xúc động quá nên không biết nói thế nào. Nhiễm Nhiễm, tin này có phải tin tốt hay không?"

Giang Thi Nhiễm đỏ ửng cả mặt, giậm giậm chân: "Cha, cha còn cười!"

Giang Đường cười ha ha, cười xong thì hỏi: "Nhiễm Nhiễm, giờ có thể nghe tin xấu chưa?"

Giang Thi Nhiễm cười một tiếng: "Chỉ cần đừng bảo con tin tốt là giả, cha nói cái gì cũng được."

"Lát nữa để Thập Tam ca đi với con đến phủ tiểu cô nương bị con làm thương ở mặt xin lỗi người ta một tiếng."

"Cái gì?" Giang Thi Nhiễm sửng sốt, bình tĩnh lại thì mặt không tình nguyện phụng phịu nói: "Con không đi! Rõ ràng là do nó cựa quậy mới hại con bắn không trúng, hại con mất hết cả mặt. Sao giờ lại còn bắt con xin lỗi nó chứ?"

"Nhiễm Nhiễm, cha đã đồng ý với Lê gia rồi, để con đến nói xin lỗi." Giang Đường kể vắn tắt chuyện Lê gia đến nha môn làm loạn.

Giang Thi Nhiễm tức đến đỏ mặt: "Cha, sao cha lại phải sợ một tên Tu soạn quèn như thế chứ?"

Tu soạn quèn mới phải sợ đấy!

Giang Đường nghĩ thầm rồi nghiêm mặt lại: "Nếu Nhiễm Nhiễm không muốn đi thì cha để Thập Tam thay con đi."

Để cho Thập Tam ca đi một mình?

Giang Thi Nhiễm nghe vậy càng không vui, đành nói: "Vậy hai bọn con đi là được chứ gì. Nhưng mà cha phải đồng ý với con một chuyện."

"Chuyện gì?"

Giang Thi Nhiễm liếc nhìn Giang Viễn Triều, cười cười đẩy hắn ra ngoài: "Thập Tam ca, huynh không được nghe lén đâu, muội chỉ nói cho mình cha thôi."

Giang Viễn Triều bị đẩy ra ngoài cửa, dựa vào vách tường, ngửa mặt thần người nhìn lên bầu trời.

Chuyện chung thân đại sự của hắn cứ quyết định như thế ư?

Từng có lúc, khi hắn vẫn còn lăn lộn trên đường kiếm từng miếng cơm qua bữa, chỉ một chiếc bánh bao cũng khiến hắn vui cả ngày.

Nhưng tại sao con người ta càng lớn thì lòng tham càng nhiều như vậy?

Cũng không biết hai cha con người ta nói cái gì trong phòng, Giang Viễn Triều cũng chẳng buồn quan tâm, đi vô định trong sân.

Không biết bao lâu sau, cửa được đẩy ra, Giang Thi Nhiễm vui sướиɠ chạy ra: "Thập Tam ca, chúng ta đi thôi."

Tin tức con gái rượu của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đến tận nhà xin lỗi Tam cô nương Lê gia nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.

Mấy người Trì Xán theo thói quen ngồi tại một nhã gian ở lầu Xuân Phong, Trì công tử nghịch chén trà trong tay, liếc hai người Chu Ngạn: "Sao ta cảm giác hai huynh giấu chuyện gì đấy nhỉ?"

Dương Hậu Thừa liếc nhanh Chu Ngạn một cái, chối biến: "Nào có, làm gì có chuyện gì. Thập Hi, không phải huynh muốn đến núi Thanh Lương chơi mấy hôm sao? Khi nào thì chúng ta đi?"

Trì Xán liếc xéo chàng một cái: "Không phải huynh vừa vào Kim Ngô Vệ à? Làm sao mà muốn đi là đi như thế được?"

Dương Hậu Thừa a một tiếng rồi cười cười: "Chỗ đấy vớ vẩn thế nào các huynh cũng biết mà. Chẳng qua vì Đình Tuyền không dắt ta đi lăn xả ngoài biên ải, ta mới phải làm mấy cái quân thân vệ dở hơi như thế."

"Đình Tuyền lại đâu rồi? Lần nào đến cũng không thấy người đâu. Thôi, không đợi nữa." Trì Xán đặt mạnh chén trà lên bàn rồi đi ra ngoài.

Tiếng bàn tán dưới lầu khiến chàng phải dừng chân.

Chương 188: Trì công tử nổi giận