Chương 186: Giải quyết
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Không hề làm khó dễ hắn chút nào, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nếu đã là người mà Quan Quân Hầu muốn bảo vệ thì hắn hoàn toàn không cần phải vì thế mà đắc tội Quan Quân Hầu.
Nhưng hắn vẫn còn chỗ khúc mắc.
Tướng quân trẻ tuổi đứng đối diện ôn hòa cười nhẹ: "Vậy tại hạ cảm ơn. Không để Giang Đại Đô Đốc chậm trễ công việc nữa, tại hạ đi trước."
Giang Đường vội vàng đứng dậy, tự mình đưa Thiệu Minh Uyên đến cửa, vừa đúng lúc gặp Giang Viễn Triều quay về.
"Thiệu Tướng quân." Giang Viễn Triều lên tiếng chào hỏi.
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Giang đại nhân."
Giang Đường và Giang Viễn Triều đứng ở cửa, nhìn Thiệu Minh Uyên rời đi.
"Ngươi vào đây với ta." Giang Đường dời mắt, đi vào trong phòng.
Giang Viễn Triều rũ mắt đi theo.
Cửa vừa đóng lại, Giang Đường trầm mặt: "Thập Tam, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích về chuyện xảy ra ngày hôm nay không?"
"Là do Thập Tam thất trách, để cho Lê gia làm ồn ào mọi chuyện, hại thanh danh của Nhiễm Nhiễm –"
Giang Đường khoát khoát tay: "Chuyện này chẳng sao, con gái của Giang Đường ta mà người khác còn dám bàn tán linh tinh à?"
Cũng chẳng cần gả cho mấy kẻ ăn danh tiếng thay cơm, con gái bảo bối của hắn, tự tại biết bao!
Làm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đã nhiều năm, hắn đã sớm rõ ràng rồi. Con gái của hắn có thể tự tại như vậy nhờ vị trí của hắn, nếu không có cái vị trí này, cho dù con bé có tài danh nhất kinh thành thì người khác vẫn kiếm chuyện chê bai thôi.
Giang Đường nhìn săm soi Giang Viễn Triều: "Thập Tam, lúc ta vừa trở lại, người nhà họ Lê đang làm ầm lên, nói ngươi cưỡng ép tiểu cô nương kia đi vào một gian phòng riêng, có chuyện này à?"
"Đúng là có chuyện này."
"Tại sao?"
"Con phát hiện Lê cô nương muốn làm một chuyện điên rồ, sợ không xử lý được nên nhất thời vội vàng –"
Giang Đường nhìn kỹ càng Giang Viễn Triều một lượt, mặt Giang Viễn Triều vẫn không đổi sắc.
"Ha ha." Giang Đường lớn tiếng cười: "Ta còn nghĩ tiểu cô nương kia có gì đặc biệt với ngươi đấy."
"Nghĩa phụ nói đùa rồi, trong mắt Thập Tam, Lê cô nương chỉ là một tiểu nha đầu thôi."
Rốt cuộc Giang Đường cũng lộ ra nụ cười hài lòng: "Hôm nay về sớm với ta một chuyến. Nha đầu Nhiễm Nhiễm kia tính tình bướng bỉnh, sợ là chỉ có con lên tiếng thì nó mới ngoan ngoãn đến Lê phủ nhận lỗi."
"Dạ." Giang Viễn Triều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Giang Đường đứng dậy đến trước cửa sổ, khoanh tay rồi từ từ nói: "Nha đầu Nhiễm Nhiễm này bị ta nuông chiều thành hư, lắm lúc khiến người ta nhức đầu."
Giang Viễn Triều cười nói: "Nhiễm Nhiễm vốn thẳng thắn, tuổi lại nhỏ, những thứ này cũng không phải chuyện gì to tác, sau này tự khắc sẽ không để nghĩa phụ phải nhức đầu."
Giang Đường quay lại, hiển nhiên khá hài lòng với lời giải thích của Giang Viễn Triều, lắc đầu cười nói: "Nhiễm Nhiễm cũng không nhỏ, cũng cập kê hai năm rồi."
Hắn tủm tỉm cười nhìn Giang Viễn Triều, Giang Viễn Triều giật mình trong lòng.
Lời này của nghĩa phụ có ý là –
"Thập Tam à, khi nào về ta sẽ lo liệu một chút, sớm định ra hôn sự cho hai đứa."
Nếu hắn đã đáp ứng Quan Quân Hầu không động vào tiểu cô nương kia, tất nhiên sẽ không nuốt lời. Về phần Thập Tam, dù có đang ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn không chắc chắn.
Nếu đã thế thì tốt nhất là đính hôn.
Giang Viễn Triều biến sắc.
Giang Đường đánh giá hắn: "Làm sao, không muốn à?"
Bàn tay giấu sau ống tay áo nắm chặt lại, Giang Viễn Triều thở dài trong lòng, nở nụ cười chu toàn không chút sơ hở: "Thập Tam đành phiền nghĩa phụ sắp xếp vậy."
"Ha ha ha ha—" Giang Đường cười vang, vỗ vỗ vai Giang Viễn Triều: "Đi thôi, ta phải nhanh chóng báo tin tốt này cho Nhiễm Nhiễm, con bé chắc chắn sẽ vui mừng phát điên."
Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.
Thiệu Minh Uyên đi ra khỏi nha môn Cẩm Y Vệ, vừa mới đi về phía trước không bao lâu thì thấy Thần Quang nhô đầu từ đâu ra, ra hiệu điên cuồng cho chàng.
Thiệu Minh Uyên dừng bước, đi về phía Thần Quang.
Ở đó đậu một chiếc nghe ngựa mành xanh xinh xắn.
"Tướng quân, Lê cô nương ở bên trong."
Thần Quang nói xong thì hấp tấp chạy đến cửa sổ xe ngựa: "Cô nương, Tướng quân của chúng ta đến tìm người."
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Không đúng lắm, trình tự này có vẻ có vấn đề.
Trong xe ngựa im lìm.
Một lát sau, mành xe vén lên, Kiều Chiêu xuống xe ngựa, gật đầu hỏi thăm Thiệu Minh Uyên một cái.
Thiệu Minh Uyên nhìn ngay vào gò má phải của Kiều Chiêu, chấn động trong lòng.
Bị thương thành như vậy, đúng là hủy hết cả gương mặt rồi.
Thấy Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm mặt nàng không chớp mắt, Kiều Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, ý tứ rất rõ ràng: Thiệu Tướng quân tìm ta có việc gì?
Thiệu Minh Uyên hoàn hồn, cố nén lại chấn động trong lòng, hòa nhã cười: "Lê cô nương tìm ta có việc gì?"
Kiều Chiêu bị hỏi lại ngớ người.
Nàng chờ ở đây, vốn định chờ Giang Đường đi qua sẽ cho Giang Đường xem thứ nàng nắm trong tay, nhìn kiểu gì mà thành đang đợi Thiệu Minh Uyên cơ chứ.
Cho nên mới bảo, không nói chuyện được đúng là thật khó khăn.
Nàng lắc đầu một cái.
Thần Quang đứng bên gấp đến độ điên cuồng nháy mắt với Thiệu Minh Uyên.
Có phải Tướng quân đặt hết tâm tư vào chuyện đánh giặc rồi phải không? Hắn đã hết lòng nói là Tướng quân đến tìm Lê cô nương rồi, thế mà Tướng quân lại còn hỏi mấy câu như vậy, chẳng phải là đã phụ lòng hắn trợn mắt nói dối hay sao?
Thấy Kiều Chiêu không nói gì mà chỉ lắc đầu, Thiệu Minh Uyên hơi lóe lên một suy nghĩ, hỏi: "Có phải Lê cô nương không nói được đúng không?"
Kiều Chiêu gật đầu.
Thiệu Minh Uyên liếc Thần Quang một cái.
Thần Quang vội vàng: "Thuộc hạ đã đưa Vân Sương cao cho Lê cô nương rồi. Lê cô nương không dùng. Phải rồi, Đại lão gia thích nhất là món vịt quay của lầu Đức Thắng, để thuộc hạ đi mua về mấy con."
Không đợi Thiệu Minh Uyên lên tiếng, Thần Quang đã ba chân bốn cẳng chạy mất.
Kiều Chiêu yên lặng dời mắt, nghĩ thầm: Hôm nay chắc phụ thân đại nhân không có mấy tâm trạng để ăn vịt quay đâu.
"Lê cô nương."
Kiều Chiêu đón nhận ánh mắt của Thiệu Minh Uyên.
Người nọ ánh nhìn điềm đạm, không thấy bất kỳ ưu tư gì, giọng nói vẫn hiền hòa: "Phía Giang Đại Đô Đốc, sẽ không tìm mọi người gây phiền phức nữa đâu, cô nương không cần lo lắng."
Trong lòng Kiều Chiêu chợt động.
Hóa ra Thiệu Minh Uyên thực sự tới vì chuyện của nàng.
Như vậy tức là, hậu hoạn mà nàng vẫn lo lắng, đã được giải quyết nhanh như vậy?
Kiều Chiêu không nhịn được nắm ống tay áo, bên trong cất tờ giấy nàng chuẩn bị từ trước.
Xem ra đòn sát thủ này cứ cất tạm đã.
Cái cảm giác được một người nhanh chân giải quyết hết phiền phức thay mình... đúng là mới mẻ.
Tâm trạng căng như dây đàn của Kiều Chiêu được nới lỏng.
"Lê cô nương, cô nương không cần lo lắng vết thương trên mặt, ta nghĩ thần y nhất định sẽ có biện pháp."
Kiều Chiêu lại gật đầu lần nữa.
"Chuyện lần này đúng là do ta cân nhắc không chu toàn, nhưng ta cũng không có thủ hạ nào là nữ cả, trước mắt không thể nhanh chóng tìm được một người thích hợp. Lê cô nương thấy thế này có được không, trước hết cô nương cứ để Thần Quang huấn luyện cho nha hoàn đáng tin của cô nương, chờ ta thu xếp xong sẽ điều người từ nơi khác về cho cô nương."
Kiều Chiêu gật đầu một cái, rồi lại lắc lắc đầu.
Thiệu Minh Uyên hiểu ngay ý của nàng: "Ý của Lê cô nương là, để Thần Quang huấn luyện nha hoàn của Lê cô nương, không cần điều người khác đến?"
Kiều Chiêu gật đầu.
Xuất môn có Thần Quang, trong nhà có Băng Lục là đủ rồi. Mặc dù Lý gia gia để cho Thiệu Minh Uyên chăm nom chiếu cố nàng, nhưng tiếp tục nữa thì lại phải dính líu đến cái người này quá nhiều.
Cái gì từng thiếu, thì giờ cũng không bù được. Mà nàng hiện tại, cũng không muốn thiếu ai cái gì.
"Được rồi, nếu như có chuyện gì cần, Lê cô nương cứ phái Thần Quang đến tìm ta."
Kiều Chiêu hài lòng cong cong mắt cười.
Điểm này ở Thiệu Minh Uyên không hề tệ, không lề mà lề mề.
Những gì nên nói cũng đã nói hết, Thiệu Minh Uyên lại quay trở lại vấn đề ban đầu: "Vậy Lê cô nương tìm tại hạ có chuyện gì?"
Kiều Chiêu: "..." Cái gì cũng để huynh nói hết rồi, ta còn biết nói cái gì nữa?
Chương 187: Lòng tham