Nghe nói hai ứng cử viên cho vai nam chính từ chối diễn, thật sự rất hả dạ mà.”
“Cái đoàn phim tồi tệ kia làm sao có thể so sánh với chúng ta?”
Bạch Du khi nghe nhân viên nói chuyện phiếm, khóe miệng không khỏi chậm rãi dấy lên, bởi vì đây là điều cô ta muốn đạt được.
Sau đó, Bạch Du và trợ lý bước ra khỏi tòa nhà điện ảnh và truyền hình, trở về khách sạn do đoàn phim sắp xếp, nhưng nhớ lại đã quát Bạch Lâm Lâm với thái độ không tốt, Bạch Du vừa trở lại khách sạn vừa gọi cho Bạch Lâm Lâm.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên là, sau khi cuộc gọi được kết nối, lại là giọng của một người đàn ông.
“Anh là ai2”
Bên kia vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Du liền cúp điện thoại, Bạch Du nghĩ là mấy tên mà Bạch Lâm Lâm đang đùa giỡn bên ngoài nên không tiếp tục gọi: “Thật là bùn thì không thể đỡ được tường mà.”
“Chị Du, đừng tức giận, Lâm Lâm còn nhỏ.”
“Còn nhỏ…” Bạch Du trở về phòng mang theo hận ý sắt thép, hoàn toàn không có nghi ngờ gì về giọng nam kia.
Sau khi tắm xong, Bạch Du gọi điện cho chồng, hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau như thường lệ, sau đó Bạch Du ngủ thϊếp đi từ lúc nào, lại không biết, điện thoại bên này, người đàn ông mà cô ta tin tưởng không chút hoài nghi lúc này đây đang ôm cô em gái uống say khướt của cô ta đến khách sạn.
“Anh rẻ, anh thật đẹp trai… anh rẻ.”
Bạch Lâm Lâm mê sảng, nhưng tiềm thức vẫn biết đây là ai.
Người đàn ông cõng Bạch Lâm Lâm trên vai, sau khi cầm lấy thẻ phòng, trực tiếp đem Bạch Lâm Lâm vào phòng, đặt ở trên giường…
“Lâm Lâm… em thích anh rể không?”
Bạch Lâm Lâm ôm lấy cổ người đàn ông, cười lớn: “Em thích, nhưng em không thích anh đối xử tốt với chị gái em như vậy…”
“Vậy từ nay về sau anh sẽ đối xử với em được không?”
Người đàn ông dỗ dành.
“Được…” Bạch Lâm Lâm gật đầu, nhưng cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông định làm gì, nên cô ta chỉ có thể ở trên giường không dám nhúc nhích.
Ánh mắt chạm nhau, người đàn ông đột ngột dừng lại, rất kiên nhẫn hỏi: “Cho anh rể được không? Anh rẻ sau này sẽ chỉ tốt với em thôi. Nếu em không muốn, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh sẽ đưa em về nhà ngay lập tức.”
Bạch Lâm Lâm sững sờ… Nghĩ đến anh rễ mà cô ta hằng ngưỡng nộ lại nói những lời này, tim cô ta đập nhanh hơn, làm sao cô ta còn có thể quan tâm đây là chồng của chị gái mình chứ? Trực tiếp ôm anh ta, hai người cứ như vậy phá giới hạn, nán lại trong phòng khách sạn qua đêm, hoàn toàn để cho Bạch Du ở trên mây.
Sáng hôm sau, Đường Ninh biết được từ Lục Triệt là Mặc Đình đã quyết định để Hoàng Phủ Sóc đến thử vai, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô vẫn tuân theo ý muốn của Mặc Đình, quyết định xem xét kỹ năng diễn xuất của Hoàng Phủ Sóc.
Mặc Đình nhìn Đường Ninh không nói nhiều trong cả bữa sáng, liền biết cô đang mong chờ điều gì, nhưng anh phải thu dọn chướng ngại vật trên con đường này trước.
“Bữa sáng ăn ít như vậy, thế này làm sao có dinh dưỡng?”
Đường Ninh lắc đầu không chịu ăn nữa: “Thời tiết càng ngày càng nóng, ăn nhiều như vậy cũng không được.”
“Có phải đang nghĩ tại sao anh thà tìm một diễn viên như: Hoàng Phủ Sóc mà bản thân lại không chịu tham gia diễn xuất?”
“Cũng không phải.” Đường Ninh phủ nhận.
*Sau này em sẽ biết nguyên nhân.” Mặc Đình không nói rõ ràng, nhưng anh có kế hoạch của chính mình.
“Anh đi cho hai đứa bé ăn sáng trước.” Đường Ninh gật đầu, bởi vì trong lòng hoàn toàn tin tưởng Mặc Đình, cho dù Mặc Đình không nói gì, cô cũng có phần ngờ vực. Mặc Đình không phải là người làm việc không rõ ràng, chồng của cô không bao giờ che giấu bất cứ điều gì với cô.
Hơn nữa, Mặc Đình là một người ra quyết định rất tốt.