Trên thực tế, Đường Tĩnh Tuyên hiểu rõ hơn ai hết rằng Hứa Thanh Nhan là một người ngoài mặt mạnh mẽ điển hình, ngoài lạnh trong nóng.
Nghĩ đến dáng vẻ Diệp Lam chế nhạo Hứa Thanh Nhan, Đường Tĩnh Tuyên không có nói tiếp, đột nhiên cong cong môi cầm điện thoại.
Cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết cảm giác có một người phụ nữ độc ác ở nhà là như thế nào, mặc dù Đường Huyên đã bị Đường Ninh dạy dỗ một cách thảm hại…
Trong nhà họ Đường, còn có một Đường Ninh…
Nhưng nhà họ Hứa thì có ai? Chỉ có ông Hứa suốt ngày bắt nạt con gái ruột.
Để giúp bạn học cũ thở ra một hơi này, Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp dậy sớm mặc một bộ đồ thủ công cổ điển màu xanh đậm và một chiếc áo khoác dài màu sẫm, sau đó lái chiếc Maybach màu xanh rời khỏi ga ra mà cậu ấy hiếm khi sử dụng, quan trọng nhất, trên đường đi, cậu ấy đã mua được một bó hồng Champagne tao nhã.
Tám giờ sáng, Đường Tĩnh Tuyên đến trước cửa nhà họ Hứa, Diệp Lam là người ra mở cửa, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên: “Lạc Tinh?”
“Xin lỗi, Hứa tiểu thư có ở đây không? Tôi đến đón cô ấy…”
Nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên đẹp trai cao quý, Diệp Lam không khỏi nhìn Đường Tĩnh Tuyên thêm vài lần, dù sao cô ta vẫn còn trẻ, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp.
“Cô ấy không ở đây…”
“Nhưng mà, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói cô ấy đang ở nhà.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp vạch trân Diệp Lam.
“Đã vậy thì mời cậu vào nhà, tôi đi gọi cô ấy giúp cậu.”
“Không cần…” Giọng Hứa Thanh Nhan đột nhiên vang lên sau lưng hai người: “Vậy bọn con đi trước đây mẹ hai.”
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Diệp Lam, đỏ lên đến đáng sợ, chỉ bởi vì tiếng mẹ hai của Hứa Thanh Nhan.
Quan trọng hơn là sự ghen tị trong lòng Diệp Lam, tại sao Hứa Thanh Nhan lại có thể tìm được một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như vậy mà cô ta lại phải hầu hạ một ông già.
“Hoá ra cô ta chính là người phụ nữ mới của cha cậu.”
Đường Tĩnh Tuyên nghịch ngợm nhìn Diệp Lam, không cho Diệp Lam chút mặt mũi nào: “Quả nhiên chỉ có thể làm vợ hai, dù sao thì ánh mắt của đàn ông bình thường cũng không kém đến mức này.”
“Chúng ta đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian du lịch.”
Hứa Thanh Nhan trực tiếp vượt qua Diệp Lam, đi tới chỗ Đường Tĩnh Tuyên.
Đường Tĩnh Tuyên vươn tay ôm lấy eo Hứa Thanh Nhan, sau đó xoay người cô lại: “Cẩn thận một chút, tôi mở cửa cho cậu.”
“Tĩnh Tuyên, cậu thật ga lăng.”
“Vào đi, coi chừng.” Đường Tĩnh Tuyên nhẹ nhàng cười, đợi đến khi Hứa Thanh Nhan ngồi vững, cậu ấy mới vòng qua đầu xe, ngồi xuống vị trí ghế lái.
Diệp Lam nhìn thấy cảnh này, sự đố ky trong lòng bùng lên, mặc dù cô ta thật sự được gả cho một nhà tài phiệt giàu có, những năm gần đây cũng dẫm đạp Hứa Thanh Nhan dưới chân, nhưng cha Hứa dù sao cũng đã già, có nhiều phương diện, có lòng nhưng không có lực, không thể nào giống một người đàn ông bình thường, cho cô ta sự ấm áp và lãng mạn.
Cho nên khi nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên thân mật với Hứa Thanh Nhan như thế, cô ta chỉ hận không thể bước đến, xé nát khuôn mặt xinh đẹp kia của Hứa Thanh Nhan…
“Haha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Lam, thật sự quá sung sướиɠ!” Trong xe thể thao, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của Diệp Lam lúc nãy, Hứa Thanh Nhan đều cảm thấy phần khích, tâm tình vui sướиɠ.
“Cậu… không khó chịu sao?” Đường Tĩnh Tuyên hỏi một câu hai nghĩa.
“Tại sao tôi phải khó chịu?” Hứa Thanh Nhan ngờ vực quay đầu nhìn Đường Tĩnh Tuyên.
Đường Tĩnh Tuyên thật ra muồn hỏi, bên trong ngăn đựng đồ ở bên cạnh tay lái có một chút thuốc men, coi như là đối xử tốt với bạn học cũ một chút, nhưng hiện tại Hứa Thanh Nhan căn bản không hề để tâm đến vét thương trên người mình, chẳng lẽ cậu ấy lại nói rằng tối hôm qua cậu ấy đã tận mắt nhìn thầy rồi?
“Không có gì… hôm nay cậu rất đẹp.”
Lời này của Đường Tĩnh Tuyên là xuất phát từ trái tim, vốn dĩ chỉ cần lướt qua Hứa Thanh Nhan thôi cũng có thể thầy được, cặp mắt sáng ngời có thần kia khiến cô ấy giống như một người rất thú vị. Cô sẽ không ngả theo chiều gió, cũng không che giấu điều gì, thẳng thắn nhưng lại không khiến người khác chán ghét, điều đó thật khiến người ta cảm thấy đáng quý.
“Ngày nào mà tôi chả xinh?” Hứa Thanh Nhan tự tin cười: “Đúng rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”
“Dự hôn lễ của bạn.”