Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
"Cho nên..."
Hạ Nam Phương nhíu mày, giọng điệu hoài nghi biến thành chắc chắn.
"Đó là lý do vì sao trong khoảng thời gian này em tránh mặt anh đó ư? Chỉ vì chuyện nhỏ đó?"
Lần này đến phiên Lý Nhiễm không hiểu: "Đó mà là chuyện nhỏ sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Sau khi cảm động trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô dần dần bình tâm lại.
Trên đời này có rất nhiều nguyên nhân khiến hai người yêu nhau không thể ở bên nhau. Hạ Nam Phương đã qua 30, con cái đối với anh mà nói là vấn đề vừa cấp bách vừa thực tế.
So với lòng cố chấp của anh bây giờ, cô càng muốn xác định anh phải hiểu hai người về sau đối mặt với cái gì.
"Hạ Nam Phương, đó không phải là chuyện nhỏ. Đối với em, chuyện không thể sinh con là chuyện em không thể lựa chọn, em cần phải chấp nhận bản thân mình không hoàn hảo, bởi vì đó là một phần của Lý Nhiễm. Nếu nó đã như vậy, thì em phải đem theo sự tiếc nuối đó tự mình hiểu rõ, em không trách không oán cũng sẽ không hận ông trời không công bằng, bởi vì em biết đấy không phải là thứ em muốn chọn."
"Nhưng mà anh thì khác..."
"Hạ Nam Phương, anh không giống."
Giọt lệ vẫn còn vươn trên khóe mắt của Lý Nhiễm, cô nhìn Hạ Nam Phương: "Phần không hoàn hảo này, anh không phải không có lựa chọn nào khác. Anh không cần cùng em trải qua cuộc sống... như vậy. Nếu Hạ gia muốn tiếp tục hưng thịnh phồn vinh thì người thừa kế là điều tất yếu không thể thiếu."
"Cho nên, Hạ Nam Phương, anh có hiểu những gì anh đang nói không?"
Cô một hơi nói xong lời muốn nói, ngữ khí khá dứt khoát.
Hạ Nam Phương im lặng nhìn cô chăm chú, nhìn ra sự chật vật giãy giụa sắp không giữ vững được nữa trên mặt cô.
Ngược lại với lòng không bình tĩnh của cô thì Hạ Nam Phương vẫn trấn định như cũ: "Anh biết anh đang nói cái gì. Lý Nhiễm, anh nói muốn bên em cả đời, không phải là chuyện đùa."
"Nếu vận mệnh cho anh lựa chọn cái giá của việc anh ở bên em mãi mãi là không thể có con, thì có lẽ em biết anh sẽ chọn như thế nào."
"Ngần ấy năm, xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, nhưng anh chưa từng có ý nghĩ muốn buông tay em, lúc trước em cự hôn anh, khi đứng trước tất cả mọi người em nói em vĩnh viễn sẽ không gả cho anh, anh cũng không nghĩ đến việc buông tay. Em đi du học hơn hai năm, hai năm không thể gặp em, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay. Khi em luôn dịu dàng với mọi người, đối với anh thì lạnh nhạt, trốn tránh, anh cũng không nghĩ tới muốn buông em."
"Lý Nhiễm, ở trên đời này thứ anh có được không nhiều, em là người anh quý trọng nhất."
Lý Nhiễm nghe anh nói, nhiều năm trôi qua đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng từng chặn đường anh đã trải qua.
"Sau khi chúng ta chia tay, anh thường xuyên nhớ đến... lúc trước chúng ta tốt như vậy, vì sao sau đó anh lại đánh mất em? Rõ ràng yêu em nhiều như thế, vì sao không biết trân trọng em sớm hơn."
Lý Nhiễm mông lung, ánh mắt Hạ Nam Phương vừa rõ ràng vừa chắc chắn: "Cho dù không có con thì có sao, anh chỉ cần em mà thôi."
"Cho nên, em cho anh một cơ hội được không?"
Lý Nhiễm cúi đầu, nước mắt không biết là vui hay ưu thương chảy dài trên mặt.
"Anh để em suy nghĩ lại đã."
Hạ Nam Phương nhẹ gật đầu: "Ừ. Anh không ép em."
Anh nhẹ giọng nói thêm: "Sau này anh cũng sẽ không ép em nữa."
_____
Phòng bệnh yên tĩnh một hồi lâu, Lý Nhiễm bình tĩnh lại rũ mắt đúc cháo cho anh, cô vừa mới khóc nên đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, khiến cho người ta đau lòng.
Hạ Nam Phương ăn cháo xong, tinh thần thoải mái hơn không ít: "Em đến chỗ Sara lấy tài liệu giùm anh, lát nữa anh muốn xem."
Lý Nhiễm đáp một tiếng, bây giờ cô muốn ra ngoài đi dạo để mình thanh tỉnh tỉnh táo hơn là ở trong phòng bệnh.
Bệnh viện cách khu du lịch không quá xa, sau khi Hạ Nam Phương bị ngã từ trên cao xuống đã vội vã đến đây.
Lý Nhiễm lái xe về khách sạn của khu du lịch, bấm chuông cửa theo số phòng Hạ Nam Phương cho, ấn một lúc sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cô đành gọi điện cho Hạ Ôn Sa, giọng nói lạnh lùng bên kia nhận điện: "Alo?"
"Tôi đến lấy tài liệu."
Hạ Ôn Sa nằm trên giường, không biết Hạ Nam Phương làm cái quỷ gì: "Tài liệu gì?"
Ngay sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, sửa miệng: "Tôi đi mở cửa."
Lý Nhiễm cúi đầu nhìn đất, đứng ở ngoài cửa chờ đợi, tay nắm cửa xoay một tiếng lách cách mở ra.
Hạ Ôn Sa xuất hiện ở cửa, hình như cô ta vừa mới tỉnh ngủ, tóc rối tung, áo choàng tắm rộng thùng thình che không được cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện.
Hạ Ôn Sa lui về sau một bước: "Vào đi."
Trực giác nói cho Lý Nhiễm biết bên trong còn có người.
Quả nhiên giây tiếp theo, từ phòng ngủ bên trong truyền đến giọng nói lười biếng" "Ai vậy?"
Một giây kia, Lý Nhiễm cảm thấy lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, Trịnh... Trịnh Huyền Lang sao lại ở đây?
Lý Nhiễm nhìn Hạ Ôn Sa, thấy cô ta không có biểu cảm gì, sắc mặt bình thường không giống với tâm lý khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ...
Hạ Ôn Sa tùy tiện tìm lục tìm tài liệu trong túi đưa cho Lý Nhiễm: "Đây."
"Hạ Nam Phương đúng là chăm chỉ, đầu cũng đã hỏng rồi còn muốn làm việc."
Lý Nhiễm một miệng bát quái không hỏi ra được, sau đó ngây người nhìn Hạ Ôn Sa sửa sửa áo choàng tắm, đi vào phòng ngủ bên trong.
!!!
Cô nhìn thấy bí mật kinh thiên động địa gì rồi!
Rất nhanh, bên trong vang lên âm thanh trêu đùa, Lý Nhiễm nhanh chóng chạy đi.
Nỗi thu buồn xuân thương trong đầu Lý Nhiễm sớm bị chuyện này đâm bay không còn một mảnh.
Sau một lúc lâu, sau khi phục hồi tinh thần, không hiểu sao đột nhiên đau lòng thay cho Hạ Nam Phương.
Cũng không biết Hạ Nam Phương có biết chuyện này không, cho dù Hạ Ôn Sa không phải bạn gái anh thì có lẽ quan hệ cũng không đơn giản.
Anh nằm ở bệnh viện, còn hai người kia ở khách sạn...
Một ruộng thảo nguyên xanh tươi trên đỉnh đầu.
Sau khi trở lại bệnh viện, Lý Nhiễm cầm túi tài liệu đi đến trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong lòng rối rắm suy nghĩ xem có nên nói cho Hạ Nam Phương biết hay không.
Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, khi đối diện với khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn không biết gì cả, trên đầu còn quấn băng gạc kia của Hạ Nam Phương kia.
Đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng thương.
"Làm gì nhìn anh bằng loại ánh mắt đó?" Hạ Nam Phương còn không biết mình trong lòng Lý Nhiễm là dáng vẻ gì.
Lý Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng đang nghĩ chuyện khác, một lúc sau mới ậm ờ: "Ừm..."
Cô đưa tài liệu qua cho anh, quyết định để Hạ Ôn Sa tự mình thú nhận với Hạ Nam Phương, nếu Hạ Ôn Sa không thú nhận thì đến lúc đó cô nói với anh cũng không muộn.
Tự bổ não xong, ánh mắt cô nhìn Hạ Nam Phương càng thêm đồng tình.
"Đã trễ thế này rồi, anh đừng xem tài liệu nữa. Bác sĩ cũng đã căn dặn không được để anh động não."
Hạ Nam Phương như rất nhge lời cô: "Ừ. Em phải đi rồi sao?"
Lý Nhiễm nhìn thời gian: "Một lát nữa, mười giờ rồi đi."
Hạ Nam Phương nhìn màn hình điện thoại của cô liếc mắt một cái: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chín giờ bốn mươi."
Hạ Nam Phương than thở một câu: "Còn có hai mươi phút thôi à."
Giọng điệu cực kỳ lưu luyến, cứ như là hai mươi phút này quý giá biết bao.
Lý Nhiễm nghe thấy tia hụt hẫng trong đó: "Em... ngày mai lại đến thăm anh."
Lý Nhiễm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình của Hạ Nam Phương: "Được."
Nói xong còn nói thêm một câu: "Anh chờ em."
Đến 10 giờ, có y tá đến gác đêm.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh trống rỗng có một vài người được trang bị đầy đủ vũ khí, vẻ mặt vô cảm đứng đó. Bọn họ giống như robot, bảo vệ người bên trong.
Lý Nhiễm lái xe về khu du lịch, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn nên cô đã để Vu Hiểu Hiểu đợi ở khách sạn cả một ngày rồi.
Khi Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô, lập tức nhào đến ôm cô khóc rống.
Vừa khóc vừa dậm chân: "Nhiễm Nhiễm, cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Sự việc xảy ra buổi sáng gây ra chấn động không nhỏ, nhưng nguyên nhân chấn động chủ yếu là thân phận của Hạ Nam Phương, anh là nhân vật phong vân nổi tiếng của thành phố N, ở cuộc họp báo xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng đủ cho cổ phiếu Hạ thị lag đến ba lần.
Mà ngược lại Lý Nhiễm không có nhiều sự chú ý.
Nhưng trên tin tức, hình ảnh của Lý Nhiễm vẫn có bóng dáng mơ hồ.
Cho nên, Vu Hiểu Hiểu nhìn một cái là nhận ra Lý Nhiễm ngay.
"Rốt cuộc là sao lại thế? Đang yên đang lành sao đột nhiên ngã xuống?"
Vu Hiểu Hiểu xoay xoay Lý Nhiễm nhìn từ trên xuống dưới một lần: "Có bị thương ở đâu không?"
Lý Nhiễm cười lắc đầu: "Tớ không sao."
Lý Nhiễm đẩy người xuống sofa: "Chuyện này kể ra thì rất dài, ngày hôm qua khi đυ.ng phải Hứa Minh Nguyệt, tớ nên chú ý nhiều hơn một chút mới phải, không ngờ cô ta lại to gan như vậy."
"Hứa Minh Nguyệt? Cậu gặp Hứa Minh Nguyệt khi nào?"
Lý Nhiễm kể lại mọi chuyện của Hứa Minh Nguyệt cho Vu Hiểu Hiểu nghe một lần.
Vu Hiểu Hiểu tức muốn bốc khói: "Nhỏ đó điên rồi sao, kết cục hiện tại của Hứa gia hoàn toàn là Hứa gia tự làm tự chịu, có liên quan gì tới cậu đâu chứ."
"Ừ."
Vu Hiểu Hiểu sợ Lý Nhiễm ôm chuyện đó vào người: "Cậu đừng để trong lòng, chuyện đó không có liên quan gì đến cậu hết."
Lý Nhiễm tỏ vẻ không để ở trong lòng.
Lòng Vu Hiểu Hiểu còn sợ hãi nói: "Cũng may có Hạ Nam Phương bảo vệ cậu. Anh ta sao rồi?"
"Chấn động não. Cần chút thời gian để khôi phục."
Vu Hiểu Hiểu nghe xong trầm mặc một lát: "Anh ta cũng không dễ dàng gì, vậy cậu nghĩ sao?"
"Cái gì nghĩ sao?"
Vu Hiểu Hiểu hận sắt không thành thép: "Hạ Nam Phương cũng đã vứt mạng bảo vệ cậu rồi, có phải cậu nên tỏ vẻ chút..."
Vu Hiểu Hiểu nói thẳng không cố kỵ: "Tớ nói này chị em, trước kia tớ đúng là đứng về phía cậu, cảm thấy Hạ Nam Phương thật sự khốn nạn, làm gì cũng không xứng với cậu. Bây giờ..." Tiếng nói dừng lại, Vu Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát Lý Nhiễm vài lần.
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ tớ cảm thấy Hạ Nam Phương thật đáng thương, cậu nói tớ lâm trận phản chiến cũng được, nói tớ khuỷu tay xoay ra ngoài* cũng được."
"Tớ nói với cậu một chuyện, rồi cậu sẽ hiểu vì sao tớ cảm thấy Hạ Nam Phương là đàn ông tốt."
"Chuyện gì?'
Vu Hiểu Hiểu cắn môi: "Có phải rất lâu rồi cậu chưa liên lạc với Ôn Trường Ninh không?"
Nói đến chuyện này, Lý Nhiễm nhớ lại lần liên lạc cuối cùng với Ôn Trường Ninh là lúc Tết. Cô gọi chúc mừng năm mới, trong điện thoại hình như Ôn Trường Ninh không hứng thú lắm, vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ.
Lý Nhiễm cho rằng Ôn Trường Ninh để ý mình có liện hệ với Vu gia, sau đó lại nghĩ mình lui tới quá nhiều với Vu Hồng Tiêu quả thật không tiện, sau khi nói hai câu chúc mừng thì cúp điện thoại.
Sau đó, để tránh hiểu lầm không đáng có, cô cũng không gọi điện thoại đến nữa, cắt đức liên lạc đến tận bây giờ.
"Rất lâu rồi, cậu ấy sao thế?"
"Mùa đông năm trước chị ấy bị bệnh trầm cảm."
Lý Nhiễm tràn đầy vẻ khϊếp sợ: "Sao lại vậy?"
Cô không thể tưởng tượng được Ôn Trường Ninh sẽ bị bệnh trầm cảm, cô còn nhớ rõ khi hai người còn đi du học, Ôn Trường Ninh cao quý mỹ lệ, tự tin mạnh mẽ.
Ôn Trường Ninh có năng lực chuyên nghiệp vững vàng, gia thế xuất chúng, điều kiện cá nhân hoàn hảo, lúc đó còn tổ chức triễn lãm tranh của riêng mình vô cùng thành công nữa.
Lý Nhiễm thật sự không thể ngờ được, vì sao Ôn Trường Ninh lại bị bệnh trầm cảm.
"Vì sao?" Bởi vì khϊếp sợ, nên yết hầu cô có chút khô rát.
Vu Hiểu Hiểu thở dài: "Bởi vì đứa nhỏ."
_____
(*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài [Hán Việt: cách bác trửu triều, trào ngoại quải 胳膊肘向外拐]: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.)