Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa!

Chương 74

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

(Mình (Nại Nại) edit truyện phi lợi nhuận, nghĩa là làm miễn phí cho mọi người đọc, không cần mọi người nạp tiền hoặc donate ủng hộ gì hết á. Nếu mọi người có thấy thì mong mọi người nói lại với mình, hiện nay cũng có nhiều người vừa lấy chất xám của người ta xong còn lấy tiền của bạn đọc nữa! Hãy ngăn cản hành vi xấu xa đó lại! Cám ơn mọi người! Moa moa ta~♥️)

____

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị thương.

Năm ấy lúc Lý Nhiễm vừa tốt nghiệp đại học, đã hẹn với bạn học đi du lịch tốt nghiệp rồi, nào biết Hạ Nam Phương không đồng ý, du lịch tốt nghiệp yên lành biến thành du lịch hai người.

Sau đó hai người đến thảo nguyên Nội Mông Cổ, đó là lần đầu tiên Lý Nhiễm đến thảo nguyên, kích động đến nỗi một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau lập tức lôi kéo Hạ Nam Phương ra ngoài cưỡi ngựa.

Hạ Nam Phương học cưỡi ngựa từ nhỏ, cùng Lý Nhiễm cưỡi ngựa chạy một vòng quanh thảo nguyên.

Sau đó, Lý Nhiễm chỉ vừa mới học được vài phút đã chịu không được ngo ngoe rục rịch, thừa dịp Hạ Nam Phương không chú ý, tự mình đi cưỡi ngựa.

Con ngựa chủ trang trại đưa cho bọn họ vô cùng hung dữ, Lý Nhiễm cưỡi lên được nhưng không xuống được.

Tiếng ngựa hí cả kinh đến lều trại của Hạ Nam Phương, anh ra ngoài liền thấy Lý Nhiễm đang trên lưng ngựa, điên như chiếc lá trôi theo dòng chảy không thể dừng lại.

Lý Nhiễm gào thét kêu cứu mạng, Hạ Nam Phương chạy nhanh đến không một chút do dự.

Con ngựa mất khống chế không qua bao lâu Lý Nhiễm đã bị quăng xuống dưới.

Lần đó Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị ngã gãy tay.

Lần này Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị ngã chấn động não.

Lăn xuống hơn mười mấy bậc thang cao như vậy, Lý Nhiễm chỉ bị trầy da nhỏ nhặt còn chỗ khác không sao cả.

Tay Hạ Nam Phương vẫn luôn che chở đầu cô, còn anh thì bị anh ngã thành dáng vẻ kia.

Haiz...

Hình như bọn họ lúc nào cũng vậy, lần này cô thật vất vả hạ quyết tâm muốn hoàn toàn kết thúc với người đàn ông này... thậm chí cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ hoàn thành xong dự án này, cô sẽ đưa cha Lý đến nước Pháp sống một đoạn thời gian.

Nếu cha Lý quen cuộc sống ở đó rồi thì bọn họ sẽ định cư ở đó luôn.

Nếu không thích thì về nước tìm một thành phố khác sinh sống.

Tuy mấy năm nay cô kiếm tiền không được nhiều, nhưng ổn định cuộc sống cho hai cha con thì hoàn toàn không thành vấn đề.

"Bệnh nhân tỉnh lại rồi."

Lý Nhiễm ngồi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, giật mình ngẩng đầu.

"Người nhà không đi vào sao?"

Lý Nhiễm đứng lên, đẩy cửa phòng bệnh ra, Hạ Nam Phương vẫn còn không động đậy nổi, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa anh nhẹ nghiêng đầu qua, sau đó mày vô thức nhăn lại, giống như rất khó chịu.

"Người nhà cố gắng đừng di chuyển đầu bệnh nhân, nếu không sẽ gây ra cảm giác chóng mặt buồn nôn."

Lý Nhiễm gật đầu, sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, ở đây chỉ còn có hai người bọn họ.

Hạ Nam Phương vô cùng gian nan quay mặt lại: "Em có sao không?"

Lý Nhiễm lắc đầu, cô ngồi xuống mép giường bệnh: "Không sao."

Hạ Nam Phương nhẹ nhàng thở phào, giật giật ngón tay: "Em đừng sợ."

Cô có gì mà sợ? Tên đàn ông này bảo vệ cô quá chu toàn rồi.

Tình huống lúc ấy rất hỗn loạn, nhưng Hứa Minh Nguyệt vẫn bị Khổng Phàn Đông bắt được, cô ta bị ấn xuống đất, nhìn hai người lăn xuống bậc thang vừa khóc vừa cười, rống lên: "Lý Nhiễm, sao mày không chết đi! Sao mày không chết đi!"

Hứa Minh Nguyệt đổ toàn bộ bất hạnh của mình lên đầu Lý Nhiễm, cô ta hận Lý Nhiễm, lòng ghen ghét lúc trước bây giờ biến thành hận thù khắc cốt ghi tâm.

Hạ Nam Phương ra tay, chèn ép đến mức Hứa gia không gượng dậy nổi.

Hứa Minh Nguyệt không tin người đàn ông mà cô ta luôn ngưỡng mộ sẽ làm vậy với Hứa gia, nhưng uất hận trong lòng không vơi đi được, cho đến khi đυ.ng phải Lý Nhiễm, những oán hận đó như có điểm tựa tuôn ra ngoài.

Mỗi lần Lý Nhiễm nhớ đến tiếng rống của Hứa Minh Nguyệt, trong lòng lạnh lẽo một trận.

"Sẽ không có ai có thể làm tổn thương em nữa." Hạ Nam Phương không ngừng an ủi cô: "Em đừng sợ."

Lý Nhiễm im lặng không lên tiếng.

Tinh thần của Hạ Nam Phương không tốt lắm, vừa mở mắt ra đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bác sĩ bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng hoạt động não.

Lý Nhiễm ngồi bên cạnh anh một lát, rất lâu rồi bọn họ chưa từng ở riêng bên nhau như vậy, hình như từ lúc cô biết tình trạng thân thể của mình rồi bắt đầu dần dần rời xa anh.

Thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện riêng, cô cũng không cho anh.

Sau khi thấy anh ngủ say rồi, Lý Nhiễm đi ra ngoài tìm Khổng Phàn Đông.

Khổng Phàn Đông mới vừa giải quyết chuyện của Hứa Minh Nguyệt, dáng vẻ nghiêm nghị từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy Lý Nhiễm thì ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

"Lý Nhiễm tiểu thư."

Lý Nhiễm ngăn cản anh ta ngoài cửa: "Nói chuyện Hứa gia hai năm qua cho tôi nghe một chút."

Cô thật sự không hiểu hận ý của Hứa Minh Nguyệt từ đâu mà đến, rốt cuộc cô đã làm gì mà Hứa Minh Nguyệt hận không thể gϊếŧ chết cô như thế.

Khổng Phàn Đông nhẹ giọng: "Hai năm trước, lão gia bệnh nặng, lần lão đại phẫu thuật đó Hứa Văn Bân xúi giục nhóm người đến nhân lúc cháy nhà đi hôi của."

Chuyện này Lý Nhiễm nhớ rõ: "Việc này sau đó không phải giải quyết rồi sao?"

Khổng Phàn Đông lắc đầu: "Không có, sau đó Hứa Văn Bân không hề thu liễm lại chút nào, nhiều lần đạp lên điểm mấu chốt của lão đại, cuối cùng... cuối cùng còn dám nói đến chuyện thân thế của lão đại."

"Thân thế? Thân thế gì?"

"Hứa Văn Bân và ba mẹ lão đại là bạn đại học, trước khi gả cho ba lão đại thì Hạ phu nhân và Hứa Văn Bân là người yêu."

"Cái gì?"

Lý Nhiễm bị chuyện này làm sợ ngây người: "Hạ phu nhân và Hứa Văn Bân vậy mà đã từng là người yêu ư!?"

Đây là chuyện cẩu huyết tình tay ba gì thế này? Anh em và bà xã đã từng ở bên nhau?

Khổng Phàn Đông lập tức cắt ngang những tưởng tượng bay bổng của Lý Nhiễm: "Không phải như cô nghĩ, lão đại tuyệt đối là..."

Lý Nhiễm lập tức hiểu ra: "Anh sẽ không nói... Hứa Văn Bân bịa đặt Hạ Nam Phương là con của ông ta chứ?"

Loại lời nói này bất cứ ai đều cảm thấy không có khả năng.

Khổng Phàn Đông: "Nguyên nhân chính là vì chuyện này, lão đại mới chèn ép Hứa gia không ngóc đầu lên nổi. Công ty Hứa gia đang có vấn đề vài tài chính, nợ nần chồng chất gần như phá sản, lão đại nhân cơ hội thu mua một số sản nghiệp còn giá trị của Hứa gia, sau đó điều Hứa Minh Lãng ra nước ngoài..."

"Dựa theo hợp đồng thì trong mười năm Hứa Minh Lãng không thể về nước. Sau đó còn xảy ra một chuyện..."

"Chuyện gì?"

Khổng Phàn Đông có chút khó mở miệng: "Hứa Minh Nguyệt đã từng câu dẫn lão đại một lần."

"Có chuyện gì vậy?"

"Khi cô rời đi không bao lâu, khoảng chừng một năm trước ở trong một bữa tiệc, không biết Hứa Minh Nguyệt lấy đâu ra được mật mã phòng của lão đại."

"Sau đó thì sao?"

"Đương nhiên lão đại không làm gì cô ta... nói nặng cô ta vài câu, sau đó đuổi cô ta ra ngoài."

"Nặng lời?"

Khổng Phàn Đông nhớ lại, lúc đó khi anh ta đuổi đến trong phòng, Hạ Nam Phương giận tím mặt chỉ Hứa Minh Nguyệt ăn mặc không chỉnh tề trên đất: "Cô không xứng nhắc đến tên cô ấy."

'Cô ấy' này, ai cũng biết là ai.

Khi đó, có lẽ Hứa Minh Nguyệt muốn cứu Hứa gia, nhưng một tia hy vọng cuối cùng đã không còn nữa.

Đến tận sau này, cô ta càng ngày càng lún càng sâu trong cái vòng thượng lưu đó.

___

Lúc Hạ Nam Phương tỉnh lại là buổi tối khoảng 9 giờ.

Lý Nhiễm đem hộp cơm giữ nhiệt đi vào phòng đã thấy anh mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

"Tỉnh."

Cô để hộp giữ ấm xuống: "Bác sĩ nói bây giờ anh không thể ăn đồ cứng, sẽ buồn nôn, cho nên tôi làm chút cháo cho anh ăn tạm."

Lý Nhiễm lấy cháo ra, mang đến bên giường: "Mới vừa nấu nên còn nóng lắm."

Cô nhìn Hạ Nam Phương thế này, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Bây giờ chỉ có mắt anh là có thể nhúc nhích thôi."

Hạ Nam Phương chớp chớp mắt, rất bất mãn Lý Nhiễm cười nhạo.

Lý Nhiễm thôi cười, cô thổi bát cháo trong tay: "Hạ Nam Phương, tôi nói với anh một chuyện."

"Không phải anh luôn hỏi tôi vì sao vẫn luôn né tránh anh sao? Hôm nay tôi nói chuyện này với anh, sau khi anh biết có thể sẽ hối hận khi chờ tôi nhiều năm như thế, hối hận khi vẫn còn thích tôi."

Hạ Nam Phương nhìn cô: "Chuyện gì?"

Lý Nhiễm cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Tôi không thể mang thai."

Sau khi nói xong, cô không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh, cô rất sợ lỡ như mình nhìn thấy thứ gì đó.

Khϊếp sợ, đáng thương, thương hại, hối hận, hay là cảm thấy cô...

Ngược lại Hạ Nam Phương lại không hề lộ ra cảm xúc gì, thậm chí còn không lộ ra bất kỳ điểm bất bình thường nào.

Tầm mắt anh dừng trên bát cháo trong tay Lý Nhiễm: "Anh biết từ sớm rồi. Biết còn sớm hơn Vu Hồng Tiêu nữa."

Lý Nhiễm ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh: "Anh biết khi nào?"

"Rất lâu rồi, anh không nhớ rõ nữa." Hạ Nam Phương nói thêm: "Lúc trước anh mời dì Văn đến nhà chăm sóc em, cũng không phải trị bệnh dị ứng cho em, mà là điều dưỡng thân thể cho em. Thuốc em uống mấy năm đó, cũng không phải do da em dễ bị dị ứng nổi mẩn ngứa, mà là vẫn luôn điều trị thân thể cho em."

Lý Nhiễm há miệng thở dốc, vẫn không dám tin: "Ông nội có biết không?"

Hạ Nam Phương suy nghĩ một giây, anh nói dối: "Ông nội biết nhưng ông không để ý. Người ở Hạ gia không có ai để ý điều đó."

Lý Nhiễm cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt không thể khống chế rơi xuống.

Cô vẫn luôn cho rằng người đối xử tốt nhất với cô là Vu gia, nhưng sau khi Vu gia biết thân thể của cô không ổn, lựa chọn đầu tiên là không chấp nhận, cho dù khi đó cô căn bản không có ý nguyện muốn ở bên Vu Hồng Tiêu, thì Vu gia cũng không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hạ gia đã biết, hơn nữa còn giấu cô rất nhiều năm.

Nếu không phải Vu gia nhắc tới, có thể cả đời này Hạ Nam Phương đều không muốn nói cho cô biết.

"Nếu tôi không hỏi, có phải cả đời anh cũng không định nói cho tôi biết không?"

"Đúng."

"Chuyện lớn như vậy, anh cảm thấy anh có thể giấu được sao?"

Ngữ khí Hạ Nam Phương không thèm quan tâm: "Có gì mà phải giấu, cùng lắm thì nói anh có vấn đề là được."

Lý Nhiễm nhất thời câm nín, vậy mà không có cách nào phản bác được logic của anh.

Dường như Hạ Nam Phương không hề quan tâm đến chuyện có con hay không: "Nếu em thích bé con, sau này có thể nhận nuôi mà. Bé gái hay bé trai đều được."

Cuối cùng Lý Nhiễm nhịn không được nữa, thút thít hỏi: "Vậy Hạ gia làm sao bây giờ? Ông nội dốc sức làm cả đời, công việc anh làm không kể ngày đêm, người của Hạ gia phải làm sao bây giờ?"

Hạ Nam Phương nhìn Lý Nhiễm, có vẻ không hiểu ý Lý Nhiễm nói: "Quản nó như thế nào làm gì? Thêm mấy chục năm nữa thì hai ta đều đã chết."

"Còn quản mấy chuyện đó làm gì?"

Hai mắt Lý Nhiễm đẫm lệ: "Anh đừng gạt tôi."

Hạ Nam Phương muốn duỗi tay xoa xoa nước mắt của cô: "Anh yêu em không phải vì sinh con."

"Cho dù sau này có con đi chăng nữa, anh cũng căn cứ vào việc yêu em mới có thể yêu chúng."

____