Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 355: Cùng nhau viết nên kết cục của chúng ta (1 )

Chương 355: Cùng nhau viết nên kết cục của chúng ta (1 )

Edit: Lôi

Vẫn còn nhớ ngày đó trời vô cùng lạnh, tuyết bay khắp nơi...

Hắn đứng bên ngoài phòng phẫu thuật không biết đã đợi bao lâu, cũng chẳng phân biệt được nữa.

Chẳng thể phân biệt được...

Chỉ biết sắc trời càng lúc càng nhạt dần.

Ánh trăng len lỏi từ hành lang chảy tràn qua khắp khung cửa sổ, mát lạnh như một thanh hàn đao, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn vẫn trong tư thế ấy, tay đỡ lấy trán, dáng vẻ tiều tụy.

Hắn nhíu chặt mày, đôi mắt nhắm nghiền.

Vào giờ khắc này, hắn suy nghĩ rất nhiều.

Niềm vui và cả nỗi đau đớn trong cuộc đời của hắn.

Tựa như người già đến lúc hấp hối, cuộc sống cứ thế trôi qua trong đầu như một bộ phim quay chậm.

Thời điểm cô được đẩy vào phòng phẫu thuật vẫn nắm chặt tay hắn, gương mặt ngập tràn đau đớn.

Thời điểm cô hôn mê gương mặt ấy lại tái nhợt sợ hãi.

Cuộc sống bên bờ biển lần đó vừa vui vẻ lại vừa đau thương.

Hai năm trước cô đột ngột biến mất.

Sáu năm trước cô từ nước ngoài trở về, khoảnh khắc gặp lại nhau vừa vui mừng lại vừa khϊếp sợ.

Sinh nhật lần thứ hai mươi của cô là một đêm mặn nồng.

Khi cô mười sáu, cùng cô đi lạc trong rừng.

Một lần nữa gặp lại nhau bên dưới chiếc xích đu.

Lần đầu tiên gặp nhau, cô cong cái mông nhỏ ôm chặt thân cây trông thật tức cười...

...

...

Từng hình ảnh không ngừng lướt qua trong đầu hắn chợt dừng lại ở khoảnh khắc mắt cô ngấn lệ, nhưng lại cong như mảnh trăng non vì nụ cười đang nở rộ trên môi.

Đó là nụ cười xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, tựa như ánh nắng mặt trời, cô là nguồn sáng soi rọi cuộc đời ảm đạm của hắn...

Những tia sáng ấy từ từ khuếch tán lan tỏa khắp cả cuộc đời hắn, tiêu diệt mọi sự buồn đau thống khổ.

Hắn đã từng cho rằng, linh hồn cô độc nhiều năm của mình rốt cuộc đã tìm thấy một nơi mình thuộc về.

Mà hiện tại, hắn giống như một kẻ tù tội, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục, nhưng hắn không thể chọn lựa, mặc cho thượng đế sắp sửa tuyên án.

Ánh trăng như một tên hải tặc già nua, lùi vào tận góc tường.

Còn ánh bình minh lại giống như một thanh trảm đao phá tan sự vắng vẻ, gọt mở vận mệnh...

Rất nhiều năm về sau, hắn vẫn nhớ được khoảnh khắc khi cửa phòng phẫu thuật bật mở, trái tim của hắn gần như sụp đổ vì sợ hãi...

Trái tim của hắn đập thình thịch không ngừng, chỉ cần một giây sau có thể chết ngay lập tức.

Thời điểm bác sĩ nói với hắn câu đầu tiên khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn đã quỳ rạp xuống đất.

Ngày đó hắn ở hành lang bệnh viện ôm mặt khóc rất to, sau đó lại cười như điên như dại. Hắn cảm thấy khoảnh khắc ấy, có lẽ bản thân mình đã điên thật rồi.

Trong căn phòng bệnh tĩnh lặng hắn nắm chặt tay cô, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.

Hắn mải miết hôn lên từng ngón tay của cô, không ngừng nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, Tiểu Phàm..."

Những đám mây đen tích tụ giữa lông mày rốt cục cũng tan đi.

Chưa từng có lúc nào hắn cảm kích ông trời, cảm kích vận mệnh như vậy.

Hắn nhớ lúc ấy bác sĩ chỉ nói sáu chữ: "Phẫu thuật vô cùng thành công."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Bầu trời trong vắt, không gợn áng mây...

"Anh Mặc, mặc dù tôi không nhớ rõ anh là ai, nhưng đối với anh vừa thấy đã yêu, anh cưới tôi đi." Lạc Tiểu Phàm được Mặc Ngâm Phong đẩy đi tản bộ trên con đường nhỏ trong khuôn viên bệnh viện.

Bước chân Mặc Ngâm Phong chợt khựng lại, hắn khẽ nhíu mày.

Kể từ khi cô tỉnh lại, dường như chuyện gì cũng không nhớ.

Mặc Ngâm Phong đứng trước mặt cô, sắc mặt trầm xuống: "Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, chúng ta đã kết hôn bảy năm, là vợ chồng lâu rồi, con của chúng ta cũng đã năm tuổi rồi."

Đôi mắt Lạc Tiểu Phàm cong như mảnh trăng non, nụ cười bừng sáng trên gương mặt, cô bất đắc dĩ nhún vai: "Nhưng mà tôi không nhớ ra anh."

Mặc Ngâm Phong mấy ngày qua quả thực phát điên rồi.

Bất kể hắn và cô nói gì, cô cũng nói một câu với dáng vẻ vô tội: "Tôi không nhớ ra anh."

Nha đầu ngốc này, rốt cuộc muốn đùa giỡn tới khi nào mới chịu bỏ qua đây.

Mặc Ngâm Phong hít sâu một hơi: "Em không mất trí nhớ."

Lạc Tiểu Phàm cau mày: "Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."

Mặc Ngâm Phong khóe miệng giật giật: "Đừng đùa, anh biết là em đang giả vờ."

Lạc Tiểu Phàm ngạo nghễ: "Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu."

Mặc Ngâm Phong bỗng bật cười, ung dung nói: "Tiểu Phàm, em không lừa được anh đâu, bởi vì em không có tư cách mất trí nhớ."

Lạc Tiểu Phàm rốt cục nổi giận: "Dựa vào đâu, tôi đã phẫu thuật mở hộp sọ, tôi là người có tư cách nhất."

Yên lặng...

Bốn bề yên lặng...

Lạc Tiểu Phàm giật mình.

"Rất tốt, còn nhớ rõ mình đã phẫu thuật mở hộp sọ? " Hắn từng bước tiến lại gần, cả gương mặt gần như dán vào mặt cô.

Lạc Tiểu Phàm sau vài giây ngỡ ngàng, lập tức thay bằng dáng vẻ đùa cợt: "Khụ khụ khụ, A Phong, chắc là vừa rồi được anh nhắc nhở, nên em đã khôi phục trí nhớ trong nháy mắt..."

"Rất tốt, bây giờ lại còn gọi anh là A Phong, khôi phục trí nhớ thần tốc thật." Sắc mặt của hắn lạnh lẽo, đáy mắt bị đè nén tức giận như muốn bùng phát lên.

Nghĩ tới mấy ngày qua cô cứ luôn miệng gọi hắn "anh Mặc" khiến hắn không thể nhịn được nữa.

Tức đến mức muốn lột da cô ra.

Lạc Tiểu Phàm cười hi hi ha ha: "Cái này, cái này, chỉ đùa một chút thôi mà, anh nhìn anh..."

Đôi môi chợt đau nhói, Lạc Tiểu Phàm mở to hai mắt.

Ánh mắt ngỡ ngàng như không thể tin được.

Hắn chẳng đợi cho cô nói xong cứ thế dùng miệng mình bịt chặt môi cô lại, đáng nói là, cô chưa kịp khép miệng lại, Mặc Ngâm Phong đã xộc lưỡi mình vào, quấn quýt kéo cả lưỡi cô ra.

Lúc này, thế nhưng, thế nhưng...

Gương mặt Lạc Tiểu Phàm phút chốc ửng hồng.

Trông có vẻ như lúc này môi cô và Mặc Ngâm Phong dán chặt vào nhau, thật ra thì bên trong, hắn đang hung hăng cắn đầu lưỡi của cô...

Chương 356: Cùng nhau viết nên kết cục của chúng ta (2 )