Chương 327: Đồng thoại
Thật ra thì cô vẫn có thể chịu đựng đucợ quá trình trị liệu.
Chỉ là càng ngày tình trạng đau đầu của cô càng nghiêm trọng, những cơn nhức đầu xuất hiện liên tục, làm cho cô ngày càng càng không nắm chắc, không biết trước.
Giống như hôm nay, cô không thể nhìn thấy suốt hai giờ đồng hồ, lần này là khoảng thời gian lâu nhất cô bị như vậy.
Hiện tại cho dù cũ nhớ được kia dài dòng hai canh giờ nàng là thế nào đợi tới được.
Từng giấy từng phút cô cũng cảm thấy rất đau khổ, sự sợ hãi trong lòng cũng càng lúc càng lớn, tấm màn đen kia như muốn đem cô cắn nuốt, cô không nhìn thấy thế giới này, thậm chí một tia sáng cũng không thể cảm nhận nổi.
Cũng không ai biết.
Cô đang đứng trong phòng bệnh bên cạnh cửa sổ suốt hai canh giờ, không dám cử động dù chỉ một hành động nhỏ, mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều hy vọng khi mở mắt ra có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, ngón tay cô nắm lấy bệ cửa sổ cũng đã không còn cảm giác, hai giờ đồng hồ giống như tận hai thế kỷ trôi qua.
Lần cuối cũng cô mở mắt, cô rốt cuộc cũng biết được thì ra cả Thiên Đường và Địa Ngục đều ở trong đáy mắt.
Chuyện này, ngay cả A Trạch cô cũng không nói.
Bác sĩ Bạch nói đây là hiện tượng rất bình thường, trong lòng cô nên có sự chuẩn bị cho tốt.
Trong lòng nên có sự chuẩn bị sao?
Rốt cuộc bệnh tình của cô đã tới mức độ nào, nếu như vậy chắc sắp tới thời khác đó.
Khoé miệng cô vẽ ra một nụ ười.
Chuyện vui vẻ và quý giá nhất mỗi ngày của cô là cùng Đa Đa và Mặc Ngâm Phong nói chuyện điện thoại.
Hầu như sáng nào cũng thế, đúng 7 giờ, Đa Đa sẽ gọi điện thoại cho cô, nói với cô, mẹ, ngày mới tốt lành, mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ, mẹ nhớ Đa Đa sao?
Đa Đa ngày nào cũng nói mấy câu như vậy, nhưng cô nghe thực sự không thấy chán.
Bởi vì phải nằm viện, cô về nhà lấy một ít quần áo, cô nói với Tiêu quản gia muốn đi du lịch một thời gian ngắn.
Cô cũng nói với Mặc Ngâm Phong rằng sẽ đi du lịch.
Ban đầu Mặc Ngâm Phong có chút không yên lòng, mấy hôm nay sức khoẻ của cô không tốt, sao bỗng nhiên lại có hứng thú muốn đi du lịch.
May mà cô nói đi du lịch theo đoàn, hơn nữa ngày nào cũng sẽ gọi cho anh báo cáo hành trình.
Bất đắc dĩ Mặc Ngâm Phong thỉnh thoảng mới có thể gọi điện cho cô, ví dụ như lúc ăn tối hoặc khoảng 9 giờ tối.
Lạc Tiểu Phàm biết hắn bận nhiều việc, nghe giọng nói của hắn cũng đủ biết hắn mệt chết đi được.
Cũng không biết bên đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cũng không biết khi nào hắn trở về...
Buổi tối.
Lạc Tiểu Phàm kê ghế ngòi bên cạnh cửa sổ, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng.
Cô cầm điện thoại di động trong tay, trên đùi đặt một quyển sách, ánh mắt nhìn vào màn đêm ngập ánh trăng sáng.
Hôm nay trăng cũng không sáng cho lắm, bầu trời có một ít mây đen, che phủ lên mặt trăng.
"Anh muốn biến thành Thiên Sứ trong truyện cổ tích,
Dang rộng đôi cánh ôm em vào lòng,
Em phải tin tưởng,
Tin tưởng vào tình yêu của chúng ta sẽ giống như truyện cổ tích,
Cuối cùng sẽ là hạnh phúc vui vẻ..."
Chuông điện thoại di động vang lên, bài "Đồng thoại" này cô mới cài làm nhạc chuông mấy hôm trước.
Mà lần nào cô cũng chờ nhạc chuông vang lên hết một lần rồi mới nhận máy. Cũng không biết thích bài hát này từ lúc nào, nhưng cô thich nhất một câu, "Cuối cùng sẽ là hạnh phúc vui vẻ..."
"A phong." Giọng nói của cô cũng nương theo nụ cười.
"Em đang ở đâu thế?" Giọng nói của Mặc Ngâm Phong trầm thấp có vẻ cũng rất tốt.
Dường như lúc nào mở miệng nói chuyện hắn cũng nói câu này đầu tiên, sáu năm cô yêu hắn, mỗi lần nghe được câu này cô đều cảm thấy người đàn ông này tham vọng nắm giữ quá lớn, một chút tự do cô cũng không có, mà hôm nay, cô chỉ cần nghe thấy câu này, trong lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hoặc là, hiện tại chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, cho dù là cáu gắt, cô cũng thấy rất thoả mãn, rất thoả mãn.
Khoé miệng của cô vễ nên một nụ cười rất đẹp mà ngay hính cô cũng không hay biết: "Em đang ở Lệ Giang, hôm nay đã đến Vân Nam rồi, nơi này rất đẹp, phong cảnh cổ xưa như tranh vẽ vậy, có sông, có núi, bên bờ sôn còn có liễu rủ,... A Phong, em rất thích cổ trấn này, thích những đèn l*иg đỏ, nơi này có một quán trọ tên "Nhà trọ bình dân", bánh bao hấp ở đó rất ngon, em ăn một lúc hết sáu cái, anh không biết đâu, mấy ngày qua anh không có ở đây, em ăn rất nhiều."
Cô cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nói không ngừng.
Cô cũng mới chỉ đi qua Lệ Giang một lần, nhưng thực sự rất thích chỗ đó, khi nào có thời gan cô thực sự muốn đến đó một lần. Cô dựa theo trí nhớ kể lại từng chút từng chút, giống như hiện tại cô đang ở đó vậy.
Đầu dây bên kia, Mạc Ngâm Phong đứng cạnh cửa sổ, nhìn trăng sáng, tưởng tượng đang cùng cô ở nơi xinh đẹp đó.
"Hiện tại trước mặt em mọi người đang đốt lửa trại, có rất nhiều người đang khiêu vũ, uống rượu, vừa rồi còn có một chàng trai ngoại quốc rất đẹp trai đến mời em khiêu vũ nữa."
"Không được!" Vừa nói tới đó, Mặc Ngâm Phong bỗng trầm giọng cắt ngang lời cô.
Lạc Tiểu Phàm phì cười, dường như cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hiện tại cau chặ mày của Mặc Ngâm Phong.
Tay cô dừng lại trên tấm ảnh của Mặc Ngâm Phong kẹp trong cuốn sách.
Gương mặc Mặc Ngâm Phong rất tuấn tú.
Lần trước đưa theo Đa Đa di du lịch.
Sau lưng là biển xanh mênh mông, cô cùng Mặc Ngâm Phong vươn tay ra, cao qua đầu, bày ra một tư thế rất tình tứ. Đa Đa ở bên dưới cũng bày ra một khuôn mặt tình tứ. Lại nhớ đến lúc Mặc Ngâm Phong không vui luôn làm ra tư thế ngay thơ, nhưng trong tấm hình, nụ cười của hắn vẫn rực rỡ ánh dương, rất mê người.
Cô cúi đầu, nhìn nụ cười ấm áp kia của Mặc Ngâm Phong, nước mắt cứ thế trào ra.
Nhưng trên gương mặt cô vẫn là nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Biết làm thế nào bây giờ, anh ta vừa thấy em đã yêu, còn đem cả vòng ngọc tổ tiên để tặng em làm vật đính ước nữa. Cái vòng đó thực sự rất đẹp, em rất thích, hơn nữa anh ta cũng là một người rất đẹp trai, em thực sự không muốn làm tổn thương tâm hồn trong sáng của anh ta."
Cô cố ý thở dài một hơi, giọng nói có chút vô tội: "Hiện tại thật khó xử."