Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 326: Nha đầu, thật ngoan.

Chương 326: Nha đầu, thật ngoan.

Lạc Tiểu Phàm nằm ở bệnh viện, mắt nhìn lên trần nhà.

Vừa rồi bác sĩ đã khám cho cô, nói là hệ thần kinh của cô bị chèn ép nên chân của cô mới mất đi cảm giác. Không biết là bác sĩ đã tiêm gì đó cho cô, nhưng dù sao thì bây giờ chân của cô cũng đã có một chút cảm giác, chỗ vừa rồi bị cô đánh có chút đau.

Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói với cô, tình trạng của cô hiện tại rất xấu, vượt ngoài dự liệu.

Đầu cô cũng có chút đau, phía sau gáy luôn luôn có cảm giác đau.

Cô khẽ xoa gáy, bên trong có một vật đang nằm trong đó, nhưng tại sao không nằm yên trong đó, tại sao lại tỉnh dậy hành hạ cô như thế.

Nếu là như vậy, nếu như tình huống như thế phát sinh thì cô cũng không thể sống bên cạnh A Phong nữa rồi.

Cô có nên nói tất cả cho anh ấy biết, nhưng nói cho hắn biết rồi hắn sẽ làm sao?Bác sĩ vẫn cố gắng khuyên cô làm phẫu thuật, nhưng nếu cô chết trên bàn mổ thì phải làm sao?Cô rất do dự.

"Em thấy thế nào rồi?" Đường Trạch Hàn đi vào, ngồi bên mép giường.

Lạc Tiểu Phàm chống tay ngồi dây, Đường Trạch Hàn cầm lấy gối kê cao lên phía sau lưng cô.

"A Trạch, em nên làm gì bây giờ?" Cô bất lực nhìn hắn.

"Em phai nằm viện trị liệu, sau đó làm phẫu thuật, rồi sống thật tốt, thật hạnh phúc." Hắn nói.

"Nếu giải phẫu thất bại thì phải làm sao?" Cô khẽ cúi đầu.

Chính hắn cũng sợ nhất lf chuyện này.

Hắn cầm tay cô: "Tiểu Phàm, dù cho chỉ có một tia hy vọng, em cũng không nên từ bỏ, em không thể từ bỏ, khát vọng được sống rất quan trọng, kỳ tích của y học không phải là kỹ thuật cao siêu gì cả mà chính là ý chí của bệnh nhân, Tiểu Phà, em đã có gia đình, có người yêu thương, có con cái, chẳng lẽ những thứ ấy chưa đủ để em kiên cường đối mặt chống chọi hay sao? Đừng lẩn tránh nữa, cứ một ngày đi qua, tình trạng của em lại ngầy càng xấu đi."

Lạc Tiểu Phàm cúi đầu suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng Đường Trạch Hàn thở dài một hơi.

"Em sẽ tiếp nhận trị liệu, em cũng sẽ đồng ý làm phẫu thuật." Cô bỗng nhiên nói.

Cô nắm lấy cánh tay Đường Trạch Hàn, cố gắng cười vui vẻ, nhưng rõ ràng là nước mắt lưng tròng: "Em muốn sống, em cũng muốn hạnh phúc nữa."

Đường Trạch Hàn bật cười, thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng lại nặng nề thêm.

Hắn nói với cô: "Tiểu Phàm, trước khi phẫu thuật em phải nằm viện trị liệu một thời gian ngắn, hứa với anh, bất kể có đau đớn thế nào, em cũng không được bỏ cuộc."

Lạc Tiểu Phàm gật đầu.

Đường Trạch Hàn mỉm cười vuốt tóc cô: "Nha đầu, thật ngoan."

Vừa nghe câu ấy, Lạc Tiểu Phàm không kìm được bật khóc.

Cô chăm chú nhìn hắn: "Thật xin lỗi, cảm ơn anh."Đây là câu nói từ trước tới giờ cô vẫn luôn muốn nói với hắn.

Đường Trạch Hàn hơi cảm động một chút.

"Xin lỗi cái gì chứ?" Hắn nói đùa, cười bất đắc dĩ.

"Tất cả mọi chuyện." Cô nói chân thành.

Hắn ôm lấy cô: "Không sao, đã không sao nữa rồi, Tiểu Phàm, sau này anh chỉ làm anh trai của em, làm người thân của em, anh muốn thấy em sống thật tốt, thật hạnh phúc, cho nên em không được chết, không được bỏ cuộc."Đa Đa mấy ngày trước ở lại Nhϊếp gia, cả Thu Nặc, nghe nói có cả Thu Ngôn nữa. Ông ngoại cô rất vui nên đã đưa bọn chúng đi Hồ Châu, cũng không nói khi nào sẽ về.

Như vậy cũng tốt, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nếu đã quyết định làm phẫu thuật rồi, có phải cô cũng nên nói cho A Phong biêt không?

Vừa mới nghĩ đến, điện thoại bỗng reo lên, phía trên nhấp nháy hai chữ "Chồng yêu", tim Lạc Tiểu Phàm đập càng lúc càng nhanh, nhưng lại chần chừ không dám nhận điện thoại.

Điện thoại vang lên trong chốc lát rồi im lặng, trong lòng cô khẽ thở phảo nhẹ nhõm, nhưng dường như lại có chút thất vọng.

Bỗng nhiên điện thoại lại đổ chuông lần nữa, lần này dường như có phản xạ điều kiện, cô nhận điện thoại.

"Sao mãi mới nghe điện thoại vậy, em đang ở đâu thế?" Giọng điệu của hắn không tốt lắm, bởi vì hắn vừa gọi về Mặc viên, Tiêu quản gia nói cô vẫn chưa về, đã chín giờ rồi, cô không có ở nhà thì đi đâu, hắn có chút lo lắng.

Lạc Tiểu Phàm bị ngữ khí của hắn doạ có chút sợ hãi, trực tiếp thừa nhận: "Em đang ở trong bệnh viện."

"Bệnh viện? Sao lại ở bệnh viện? Em bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? Có muốn anh quay về không?" Trọng giọng nói của Mặc Ngâm Phong có chút gấp gáp.

"Không cần, không cần đâu. Anh đừng lo, chỉ là đau dạ dày thôi, em tới lấy ít thuốc." Nghe thấy giọng Mặc Ngâm Phong lo lắng, cô gần như là thốt lên.

Nhưng cô bỗng ý thức được chính cô muốn cùng hắn nói chuyện này.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng Mặc Ngâm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Chính Lạc Tiểu Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết cũng không sao, như vậy cũng tốt, cô không muốn hấy hắn cả ngày vì cô mà lo lắng đề phòng.

Mặc Ngâm Phong hỏi lại một lần nữa: "Em không có chuyện gì thật chứ?"Lạc Tiểu Phàm khẽ mỉm cười: "Em không sao thật mà."

Giọng nói Mặc Ngâm Phong lúc này mới ôn hoà.

Bọn họ bắt đầu nói chuyện, từ chuyện riêng tư tới những việc thường ngày như ăn gì, làm gì, hay việc bình thường như việc nhà. Lúc để đêịn thoại xuống cũng đã qua hơn một giờ.

Lạc Tiểu Phàm nằm bên giường bệnh, có chút cô đơn, rõ ràng vừa rồi nói chuyện nhiều như vậy, nhưng vẫn rất nhớ hắn.

Cô từ bên cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài, rất sáng, rất tròn.

Sau hai tuần nữa Mặc Ngâm Phong sẽ về, còn cô thì sau hai tuần nữa sẽ đi Mỹ làm phẫu thuật, trong lòng cô rất mẫu thuẫn, một bên thì hy vọng Mặc Ngâm Phong có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô, một bên thì lại sợ hắn biết sẽ lo lắng. Ít nhất như bây giờ bọn họ có thể cười cười nói nói, nếu như hắn biết mọi chuyện, như vậy mọi thứ vui vẻ sẽ biến mất.

Đã nhiều năm như vậy, cô có một thói quen tự mình làm mọi chuyện.

Mỗi một lần, tất cả cô đều tự bản thân cố gắng.

Làn này, cô nghĩ là cô cũng có thể.

Chương 327: Đồng thoại