Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 69: Đối Chiến (beta0

Cả buổi chiều, Đường Mục Châu chở Tạ Minh Triết đi dạo khắp nơi, vừa đi vừa trò chuyện.

Thành phố trung tâm này rộng lớn gấp mười lần Bắc Kinh ở Trái Đất, dân số hơn trăm triệu người. Có thể chứa được lượng dân cư đông đảo như vậy là nhờ những công trình kiến trúc trên không, tiết kiệm diện tích mặt đất. Dưới đất, trên trời đều có rất nhiều tòa nhà, xe bay hình con thoi lướt đi vun vυ't, những tòa nhà chọc trời cao hàng trăm tầng san sát nhau, cả bãi đỗ xe giữa không trung cũng có.

Đường Mục Châu mời cậu ăn tối, Tạ Minh Triết cũng không từ chối. Vì trưa nay đã ăn nhiều rồi, cậu cũng không đói lắm, nên Đường Mục Châu dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ, gọi vài món đặc sản. Sau đó, anh lái xe đưa Tạ Minh Triết về phòng làm việc.

Mọi người thấy cậu về một mình thì hỏi Trần Tiêu đâu, Tạ Minh Triết đành phải giải thích: "Anh Trần muốn ở lại giúp Lâm thần thu dọn đồ đạc, chắc là tối nay anh ấy không về đâu. Chúng ta cũng nên dọn dẹp nhà cửa đi, không có gì thay đổi thì ngày mai Lâm thần sẽ chuyển đến đây."

Nghe vậy, cả nhóm đều hào hứng, cùng nhau dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, đến cả cái bàn cũng sáng bóng loáng. Dù sao thì đây cũng là nhà của Lâm thần, họ không muốn để anh ấy nghĩ rằng họ là một đám người luộm thuộm, ở bẩn.

Tạ Minh Triết và Nhóc Mập cùng nhau thu dọn phòng ngủ, sau đó xuống nhà vào game, nhắn tin cho nick clone của Đường Mục Châu: "Sư huynh, khi nào thì anh gọi đội hai đến "hành" em vậy?"

Đường Mục Châu đang online, nghe thấy giọng nói mặc định của hệ thống, anh ta nhíu mày: "Sau này, nếu muốn liên lạc với anh thì em nhắn tin hoặc dùng giọng thật của mình nhé. Giọng Chú Béo của hệ thống nghe chối tai lắm."

Giọng nói trầm ấm, nam tính của Đường Mục Châu vang lên bên tai cậu. Người chơi trong game có thể lựa chọn sử dụng giọng nói thật hoặc dùng giọng nói cài đặt sẵn. Trước đây, hai người chưa gặp mặt nên vẫn "giấu mặt". Giờ thì Đường Mục Châu đã biết sư đệ của mình là một chàng trai trẻ, vậy mà cậu vẫn dùng giọng ông chú trung niên để nói chuyện với anh ta, bảo sao anh ta không thấy khó chịu.

Tạ Minh Triết đành phải đổi sang giọng thật, cười nói: "Rồi rồi, em hỏi lại lần nữa nhé. Tối nay anh có thể sắp xếp cho đội hai đến "hành" em không? Nếu không thì em đi đánh đấu trường đấy."

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe này khiến Đường Mục Châu như nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của cậu thiếu niên. Anh ta không khỏi mỉm cười: "Được. Anh đi gọi người, em đợi một lát nhé."

"Ok! Em đến sao Phượng Hoàng chờ mọi người!"

***

Đường Mục Châu ra khỏi ký túc xá, đến phòng huấn luyện của câu lạc bộ.

7 giờ rưỡi tối là giờ huấn luyện của Phong Hoa. Các tuyển thủ vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị vào game thì Đường Mục Châu bước vào, nói: "Mọi người dừng lại một chút, tối nay chúng ta đổi cách huấn luyện."

Bình thường, đội hai do Chân Mạn phụ trách. Thấy Đường Mục Châu xuất hiện, cô có hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại đến đây?"

"Vừa nghĩ ra một trò vui, muốn giúp mọi người thêm tự tin." - Đường Mục Châu đáp.

Các tuyển thủ đội hai đều rất kính trọng Đường Mục Châu. Nghe vậy, cả đám đều phấn khích. Có người mạnh dạn hỏi: "Chẳng lẽ Đường thần định đích thân ra tay "hành" bọn em ạ?!"

"Nếu vậy thì không phải giúp mấy đứa tự tin, mà là "dập tắt" ý chí chiến đấu của mấy đứa đấy." - Đường Mục Châu đáp.

Cả đám: "..."

Nói cũng đúng, nếu Đường Mục Châu đích thân ra tay thì chắc họ không sống nổi quá 10 giây trên đấu trường.

Chân Mạn vẫn bình tĩnh như mọi khi, tiến đến gần Đường Mục Châu, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu định giở trò gì vậy?"

"Mạn Mạn, hôm nay chị nghỉ ngơi đi, để em lo cho đội hai." - Đường Mục Châu cũng hạ giọng.

Chân Mạn vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng không phản đối, quay sang nói với mọi người: "Hiếm khi Đường thần có hứng thú chỉ dạy, mọi người cứ nghe theo cậu ấy nhé." Nói xong, cô ngồi xuống ghế, ra vẻ muốn xem "kịch hay".

Chân Mạn là một nữ tuyển thủ xinh đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh càng tôn thêm vẻ quyến rũ, gợi cảm, cộng thêm dáng người mảnh mai, cô toát lên khí chất của một nữ vương. Cô là người điềm tĩnh, ít nói, nhưng khi bước lên đấu trường, không ai dám xem thường cô.

Cô là "Xà nữ" đầu tiên của liên minh chuyên nghiệp. Nghe nói, cô thích nuôi rắn từ nhỏ. Bộ bài rắn hệ Mộc của cô luôn khiến đối thủ phải khϊếp sợ.

Bộ bài rắn này rất đặc biệt. Tuy rắn cũng là động vật, nhưng khác với lối đánh tấn công dồn dập của sư đồ Nhϊếp Viễn Đạo - Sơn Lam khi dùng bài thú hệ Hỏa, rắn của cô lại mang đặc trưng của bài hệ Mộc: dùng các hiệu ứng khống chế như trói, tê liệt, sau đó dùng độc để tấn công. Lá bài "Vua rắn hổ mang" của cô là thẻ cấp Thần được treo trên "bức tường danh vọng" ở trụ sở, cũng là lá bài có lực sát thương bằng độc mạnh nhất liên minh.

Chân Mạn từng giành ngôi vị á quân ở giải đấu cá nhân mùa thứ sáu. Khi phỏng vấn, cô bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn giành chức vô địch, nhưng tôi biết đây đã là giới hạn của bản thân. Liên minh có quá nhiều cao thủ, tôi có thể giành được ngôi á quân cũng đã rất mãn nguyện rồi." Thành tích cá nhân cao nhất của cô là á quân, nhưng thực ra, điểm mạnh của cô là hỗ trợ khống chế trong các trận đấu đồng đội, dùng "đàn rắn" của mình để khống chế đối thủ.

Hiện tại, người phụ trách huấn luyện đội hai của Phong Hoa chính là Chân Mạn. Con gái thường tinh tế hơn, dễ dàng phát hiện ra những vấn đề tâm lý của người mới. Đường Mục Châu rất yên tâm giao nhiệm vụ này cho cô, bình thường anh ta ít khi quan tâm đến đội hai.

Hôm nay, Đường Mục Châu đột nhiên xuất hiện, khiến Chân Mạn rất tò mò, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ ngồi bên cạnh, buộc gọn mái tóc xoăn, sau đó đeo mũ giáp vào game cùng mọi người.

Đường Mục Châu tạo một đấu trường tự do, kéo toàn bộ đội hai vào.

Đấu trường tự do này được thiết kế giống như một nhà hát mini, có sức chứa hơn 100 người. Ở giữa là lôi đài để PK tự do, diện tích đủ rộng để di chuyển. Những người không thi đấu có thể ngồi xung quanh xem, sử dụng góc nhìn "thượng đế" để quan sát trận đấu.

Vừa vào phòng, mọi người đã thấy Đường Mục Châu đang ngồi ở giữa khán đài, cười nói: "Anh đã tìm được một người để cho mọi người thay nhau đấu. Mọi người phải dốc toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất để "gϊếŧ sạch" bài của người này nhé."

Nghe vậy, cả đám đều tò mò, rốt cuộc thì người đó là "thần thánh" phương nào mà Đường thần lại "điều động" nhiều người như vậy?

***

8 giờ tối, Đường Mục Châu dùng nick clone mời Tạ Minh Triết vào.

Tạ Minh Triết vừa vào phòng, những người ngồi trên khán đài đã thấy một người có ID là "Chú Béo" xuất hiện trên lôi đài.

Các tuyển thủ đội hai ngơ ngác -- đây là trò đùa sao? Sao Chú Béo lại ở đây?

Ngay sau đó, giọng nói của Đường Mục Châu vang lên: "Chú Béo này chính là đối thủ mà mọi người phải đánh bại tối nay."

Cả đám: "..."

Đường thần, anh đừng đùa nữa được không? Cấp độ đấu trường của người này vẫn còn là Chuyên gia sơ cấp đấy!

Một đám tuyển thủ chuyên nghiệp mà lại đi "hành" một người chơi cấp Chuyên gia sơ cấp? Lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nói Phong Hoa bắt nạt kẻ yếu mất.

"Chào mọi người! Lát nữa mọi người đừng khách sáo nhé, cứ việc "hành" tôi "tới bến"!" - Tạ Minh Triết lễ phép chào hỏi.

Cả đám: "..."

Chú này, chú bị "nghiện" bị "hành" hả?

Có người nhận ra Chú Béo, vội vàng nhắn tin cho bạn thân: "Chú này chính là nhà thiết kế thẻ bài Chú Béo nổi tiếng gần đây đó! Mấy hôm trước, tớ có thấy các đại thần thảo luận cách phá giải bộ bài của chú này."

Có người lén lút nhắn vào nhóm chat: "Chú Béo! Người nổi tiếng đó! Đường thần gọi chú ấy đến đây làm gì vậy? Định cho chúng ta thử sức với bộ bài nhân vật kỳ quái kia à?"

"Tớ muốn thử từ lâu rồi!"

"Nếu chú ấy giỏi vậy, sao mới chỉ ở cấp Chuyên gia thôi? Lại còn là sơ cấp nữa chứ?"

"Cậu ngốc thế? Không thấy chiến tích 30 trận thắng, tỷ lệ thắng 100% kia à? Chắc chắn là muốn ẩn giấu thực lực nên mới không lên cấp."

"Chuẩn đấy! Có thể khiến các đại thần chú ý như vậy, chắc chắn Chú Béo là cao thủ ẩn mình."

"Mọi người cẩn thận đấy, đừng để Chú Béo đánh cho "bay màu" nhé!"

Cả đám bỗng cảm thấy "nguy hiểm", đồng loạt kêu lên: Đường thần, anh đừng nói là tìm cao thủ đến để "hành" bọn em đấy nhé?!

"Bắt đầu thôi. Ai đánh trận đầu?" - Đường Mục Châu cười nói.

Cả phòng im phăng phắc. Không ai dám xung phong. Đánh sau còn có thể "nghiên cứu" thực lực của Chú Béo. Lỡ ra trận đầu mà bị "đập chết" thì mất mặt lắm.

Mọi người đều ấp úng, không ai muốn làm "bia đỡ đạn".

Đúng lúc này, một giọng nữ bình tĩnh vang lên: "Để tôi đánh."

Cả đám: "!!!"

Chị Mạn! Nữ thần lại đích thân ra trận sao? Mọi người nhìn Chân Mạn với ánh mắt sùng bái.

Tạ Minh Triết không biết cô là ai. ID trên đầu cô là "Độc Tố Lan Tràn", cậu cứ tưởng đây là một tân binh của Phong Hoa.

"Đây là Chân Mạn, tuyển thủ chủ lực của câu lạc bộ bọn anh, bình thường chị ấy ít khi đánh đơn. Hôm nay, chị ấy chịu ra đấu với em, chắc là cũng thấy hứng thú với thẻ bài nhân vật của em." - Đường Mục Châu nhắn tin riêng cho cậu.

"Tuyển thủ chủ lực! Vậy so với anh thì thực lực của chị ấy thế nào?" - Tạ Minh Triết hơi phấn khích.

"Chị ấy từng đạt á quân ở nội dung cá nhân."

Tạ Minh Triết càng thêm hào hứng: "Lợi hại vậy sao? Vậy thì em phải cố gắng mới được!"

"Có cố gắng đến mấy thì em cũng thua thôi. Đừng thua quá thảm là được." - Đường Mục Châu cười khẽ.

"Anh nói vậy là sao? Có thể cho "bao cát" này chút tôn nghiêm được không?" - Tạ Minh Triết "cạn lời".

Đường Mục Châu chỉ cười đáp lại.

Tiếng cười trầm thấp của Đường Mục Châu khiến tai Tạ Minh Triết hơi nóng lên. Bị "hành" trước mặt bao nhiêu người như vậy, chắc chắn lát nữa cậu sẽ "chết" rất thảm. Nhưng không sao, cơ hội được đấu trực tiếp với Chân Mạn không dễ gì có được, người khác muốn còn không được.

Tạ Minh Triết hít sâu một hơi, nhấn nút "khiêu chiến".