Lý Khánh An ở hạ tuần tháng một quay về Toái Hiệp, Toái Hiệp do gần Nhiệt Hải, nên khí hậu luôn ấm áp hơn so với địa phương khác. Toái Hiệp lúc này đã bắt đầu có chút ấm áp, tuyết đọng tan rã. liễu rũ đâm chồi xanh, gió thổi tới trước mặt cũng không lạnh thấu xương nữa. đã có một chút hơi thở của mùa xuân.
Sự quay về của Lý Khánh An khiến cho trong nhà hắn giống như ăn tết vậy, toàn phủ trên dưới vui mừng háo hức, ngay cả trước cửa phủ của hắn cũng treo lên một đôi đèn l*иg lớn màu đỏ. Trời vừa sáng, mấy người hầu trong phủ đã ở trước cửa đốt pháo trúc, khiến cho sự lạnh lẽo vắng vẻ trong nhà hắn bị quét sạch đi.
Trong phòng ngủ. phu thê Lý Khánh An bị một loạt tiếng pháo làm cho tỉnh giấc. Minh Nguyệt giống như nàng dâu mới cưới vậy, nép mình sát vào bên người trượng phu. suốt một đêm ân ái tối qua khiến cho mặt mày của nàng còn vấn vương một nét xuân sắc. nàng yêu kiều ngâng đầu lên. thấy trượng phu đang có chút suy nghĩ mà nhìn chăm chú lên nóc nhà. nàng liền khẽ ngọ nguậy thân mình, làm nũng nói: “Trên giường không cho phép chàng được nghĩ đến công việc!”
Lý Khánh An cười xòa. tay khẽ vuốt ve tấm lưng láng mịn và đôi mông ngọc tròn trịa đầy đặn của nương tử. thấp giọng nói: “Đêm nay ta sẽ ở chung với nàng nữa. chúng mình vẫn giống tối hôm qua vậy...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, miệng đã bị Minh Nguyệt lấy tay ngăn chặn lại, Minh Nguyệt thẹn thùng nói: “Không được nói chuyện của tối hôm qua!”
“Được! Không nói. không nói!”
Lý Khánh An giãy khỏi tay nàng, cười một cách tinh quái nói: “Thế chúng mình nói chuyện đêm nay vậy!”
“Đêm nay chàng phải ở cùng Vũ Y hoặc là Như Thi, Như Họa. đêm qua còn không biết các nàng sẽ oán trách ta như thế nào nữa. ai! Ai kêu ngươi cưới tới bốn nương tử chứ.”
Nói đến đây, Minh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ muốn tới một chuyện, liền cười nói: “Vũ Y nhờ thϊếp tìm một hộ tốt cho muội muội ngọc Nô của nàng ấy, nhưng Ngọc Nô lại nói khẽ với thϊếp, nàng chịu ở lại trong phủ, chàng có ý kiến gì không?”
“Ý của nàng ấy là. chịu ủy thân lấy ta?” Nụ cười trên mặt của Lý Khánh An đã giấu không được mà lộ ra ngoài.
“quả nhiên bị ta thứ ra được!”
Minh Nguyệt nửa cười nửa không mà nhìn hắn. bỗng nhiên đưa tay nhéo mạnh lấy cái tai của hắn. hờn dỗi: “Có bốn chị em chúng tôi còn chưa đủ sao? Ngươi nói! ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu nữ nhân?”
Lý Khánh An không khỏi âm thầm kêu khổ, bà vợ này của hắn ở trước mặt người ngoài thì rất mực khoan dung, nhưng lúc ở trên giường thì vẫn là một hũ dấm chua, vô cùng thích ghen, hơn nữa rất ranh ma. hắn bị lừa rồi.
“Nương tử. hãy buông tay ra trước, nghe ta giải thích.”
“ngươi giải thích làm sao để cho ta vừa lòng, thì ta mới buông tay.”
Lý Khánh An bất đắc dĩ, đành phải lục lọi trong đầu để tìm ra các loại cớ. cuối cùng hắn dùng một giọng thông cảm mà nói:
“Ngọc Nô từ nhỏ cùng Vũ Y sống nương tựa lẫn nhau, tình như tỷ muội, ta cũng vì không đành lòng chia cắt các nàng ra. nàng cũng biết đấy, nếu Ngọc Nô gả cho người ta. có trượng phu có con nhỏ rồi. thời gian lâu rồi, quan hệ của nàng ấy và Vũ Y cũng sẽ dần dần trở nên lãnh đạm. vì dù sao cũng không phải là tỷ muội ruột thịt. Ta lo lắng có một ngày nào đó các nàng gặp nhau trên đường mà làm như không thấy mà đi qua luôn. Hơn nữa. nói không chừng Ngọc Nô vẫn yêu thầm ta. trong lòng trừ ta ra không chịu lấy ai khác, nếu nàng cứ ép bức nàng ấy lấy người khác, chẳng phải là làm cho nàng cả đời phải đau khổ sao?”
Lúc bắt đầu Minh Nguyệt còn có một chút cảm động, tay cũng dần dần buông ra. nhưng nghe đến lúc sau. nàng không khỏi vừa hờn giận vừa cảm thấy buồn cười, nên lập tức véo chặt lấy cái tai của hắn. cười mắng: “Ngươi đừng có mơ. ai lại muốn trừ ngươi ra không chịu lấy chồng!”
Kỳ thật trong lòng Minh Nguyệt cũng hiểu được, Ngọc Nô muốn gả cho Lý Khánh An. điều này cũng là lẽ thường. Nàng xem như là a hoàn đi theo Vũ Y gả đến nhà chồng. thông thường, a hoàn đi theo cuối cùng cũng đều lấy nam chủ nhân, hơn nữa Lý Khánh An tuổi trẻ địa vị cao, dáng vẻ không tồi, cũng không phải cái loại ăn chơi trác táng. Lúc trước khi ở Trường An đã thu hút không biết bao nhiêu tiểu nương mê thích hắn. quan trọng hơn nữa là hắn đối với nữ nhân của mình đều yêu thương gấp đôi. hoàn toàn không như những tên đàn ông khác không xem thϊếp là con người. Nàng cũng nhìn ra được, Ngọc Nô quả thật có chút tình ý với Lý Khánh An. nhưng mà mình là bà chủ, nàng phải có nguyên tắc của mình, trong chuyện này nàng quyết không thể buông thả cho Lý Khánh An được, nếu không Lý Khánh An sẽ tùy hứng làm càn. ở bên ngoài đem về mấy chục tiểu thϊếp, cả ngày ở trong nhà tranh giành ghen ghét nhau, lục đυ.c với nhau, thì nàng phải quản ra sao đây? Quan trọng hơn nữa là Lý Khánh An suốt năm ở bên ngoài đánh giặc, một khi bỏ mặc các nàng, không chừng sẽ xuất hiện những việc dơ bẩn xảy ra. làm nhục nề nếp gia đình của Lý Khánh An. cho nên. việc của Ngọc Nô nàng quyết không thể dễ dàng để cho Lý Khánh An đắc ý được.
“Chuyện này ta chỉ nói thế mà thôi. Ngọc Nô là muội muội của Vũ Y, việc chung thân đại sự của nàng phải do Vũ Y quyết định, chàng đừng có mà ở đó suy nghĩ lưng tung nữa.”
Minh Nguyệt liền không hề nhắc đến chuyện này nữa. nàng thay đổi một đề tài khác, cười nói: “năm mới phải tế bái tổ tiên, chàng lại không ở nhà. thϊếp đành phải dẫn Vũ Y các nàng ấy thay chàng bái tế linh vị tổ tiên, nhưng chàng cũng phải đích thân đi bái tế một lần. hôm nay chúng ta đi Ngọc Phật tự. chàng thấy thế nào?”
Lý Khánh An nghe thê tử thay mình bái tế tổ tiên, không khỏi trong lòng cảm động, liền ôm nàng vào lòng, hôn thật mạnh lên đôi môi xinh đẹp của nàng một cái. rồi nói: “Hôm nay ta phải đàm phán với sứ giả của Byzantium. hai ngày mai và ngày mốt cũng đã có sắp xếp rồi. chờ hai ngày này ta bận việc xong, cả nhà chúng ta sẽ đi thắp hương bái Phật, được không?”
“ừm!”
Minh Nguyệt bị hắn hôn đến tình mê ý loạn, nàng úp mặt vào ngực của hắn. thấp giọng nói: “Tiện thể đến miếu Quan Âm cầu tự. tâm nguyện lớn nhất của thϊếp chính là muốn sinh cho chàng đứa con trai, vả lại mẫu thân cũng đã viết thư cho thϊếp, hy vọng thϊếp có thể sớm mang thai, thành thân cũng đã lâu rồi. vẫn chưa có mang. sẽ bị người khác chê cười.”
Đến giờ vẫn chưa có con trai nối dõi đó cũng là một việc lớn của Lý Khánh An, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hắn và Như Thi. Như Họa cùng với Vũ Y đều đã lâu như vậy rồi, các nàng cũng không có mang thai, vấn đề nhất định là do chính bản thân mình, không nên đi miếu Quan Âm. mà nên xem thầy thuốc mới đúng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của thị nữ: “Lão gia. bên ngoài có khách tới thăm, là tiếp phiên sứ Bùi sứ quân.”
“Ta biết rồi, mời hắn đến bên ngoài thư phòng chờ ta.”
Lý Khánh An cười nói: “Phải dậy rồi. cái thằng ấy sớm như vậy đã tới rồi, ta muốn ngủ thêm một chút nữa cũng không được.”
Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy mặc quần áo, nàng quấn tóc lên mỉm miệng cười nói: “Bùi sứ quân cũng không phải hoàn toàn là tới đây để gặp chàng.”
“Cái gì!” Lý Khánh An ngây người ra. đây là ý gì vậy?
Minh Nguyệt cũng không muốn nhiều lời , thúc giục hắn nói: “Mau đi đi! Đừng làm lỡ việc chính.”
Nàng khẽ thu dọn một chút, bèn đi ra ngoài sắp xếp việc rửa mặt của Lý Khánh An. Lý Khánh An trong lòng hoang mang. Bùi Du còn đến tìm ai nhỉ?
Bên ngoại viện, Bùi Du đang ngồi ở bên ngoài thư phòng của Lý Khánh An mà chợ đợi, vừa uống trà. vừa có chút thấp thỏm không yên. Lúc này, hắn bỗng nhiên thấy một bóng hình xinh đẹp thoáng qua phía trước cửa sổ, trong lòng hắn mừng rỡ, vội vàng chuồn ra ngoài. Dưới một gốc cây ở trong sân một gốc cây mơ già trong sân tìm thấy Tiểu Liên, thấy chung quanh không có người, Bùi Du lấy hết dũng khí nắm lấy tay của Tiểu Liên. “Tiểu Liên, ta muốn nói với muội một chuyện.”
Tiểu Liên mặt đỏ lên. sợ quá vội vàng vung tay hắn ra. lại nhìn sang chung quanh một lúc. mới thấp giọng nói: “Đừng để cho người ta nhìn thấy, huynh nói đi! Chuyện gì vậy?”
“tổ phụ của ta viết thư cho ta. hy vọng ta có thể quay về Trường An. sức khỏe của ông càng ngày càng không được tốt rồi.”
Lòng Tiểu Liên trầm xuống, sau một lúc lâu. nàng mới nhỏ giọng nói: “Vậy huynh sẽ không quản ta nữa sao?”
“Không có. ta muốn mang nàng cùng đi.”
“Nhưng mà... Muội sợ đại ca không cho phép!”
“Ai nói đại ca muội không cho phép đâu?”
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Lý Khánh An. làm hai người sợ đến giống như con thỏ vậy, vội vàng tách ra. chỉ thấy Lý Khánh An xuất hiện ở ngay trước cửa. đang mỉm cười nhìn hai người bọn họ, thì ra ý nương tứ nói chính là ý này, thì ra Bùi Du thích Tiểu Liên, cũng nhìn ra được Tiểu Liên cũng rất có tình ý với hắn. đây là chuyện tốt a!
Lý Khánh An từ khi nhận bé gái mồ côi Tiểu Liên làm nghĩa muội rồi, vẫn chưa có dịp quan tâm đến nàng được, để nàng ở Quy Tư đã mấy năm. nghĩ thấy nàng đã dần dần trưởng thành, cũng không có người quan tâm nàng, trong lòng Lý Khánh An có chút áy náy, bèn nhờ Minh Nguyệt lúc đi ngang qua Quy Tư dẫn Tiểu Liên về Toái Hiệp, lại nhờ nàng để ý chọn cho Tiểu Liên một hộ tốt. không ngờ Tiểu Liên và Bùi Du có duyên phận với nhau như thế.
Thằng tiểu tử Bùi Du này rất tốt. là đích trưởng tôn của Bùi Khoan, xuất thân danh môn. nhưng lại không hề có một chút kiêu ngạo gì của danh môn đệ tử. lại có thể chịu khổ nhọc, đi sứ Đại Thực và Byzantmm. Bùi Du năm nay hai mươi ba tuổi, Tiểu Liên mươi chín tuổi, tuổi cũng rất xứng. Tiểu Liên nếu có thể lấy hắn. cũng là phúc của nàng. Lý Khánh An vô cùng hài lòng. hơn nữa Bùi Du và thê tử Minh Nguyệt của mình cũng có một chút quan hệ thân thích. Bùi Du có thể lấy Tiểu Liên, ở một mức độ nào đó cũng có thể tăng cường quan hệ của mình và Bùi gia. chuyện tốt a!
Bùi Du và Tiểu Liên bị Lý Khánh An gặp phải, hai người đều thẹn thùng xấu hổ đến đỏ mặt. Tiểu Liên ngại ngừng nói: “Đại ca. muội... muội!”
‘Muội’ nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời, nàng xấu hổ đến dậm chân một cái, xoay người bèn chạy, Lý Khánh An nhìn bóng dáng của nàng. ha hả cười to, “Tiểu nha đầu này thật là!”
Sắc mặt Bùi Du đỏ bừng. hắn liền bước lên phía trước thi lễ: “Tham kiến Đại tướng quân!”
Lý Khánh An gật gật đầu: “Vào trong phòng ngồi đi!”
Hai người đi vào thư phòng. Bùi Du bỗng nhiên quỳ xuống: “Đại tướng quân, ty chức muốn cưới Tiểu Liên làm vợ, khẩn cầu Đại tướng quân nhận lời!”
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn. nói: “Đầu gối nam nhi đáng ngàn vàng, trừ cha mẹ tổ tiên ra. những người khác đệ cũng không phải quỳ, bao gồm cả ta nữa!”
“Vâng ạ!” Bùi Du đứng lên. ngập ngừng mà nói: “Tiểu Liên nói, huynh là đại ca của nàng, nhất định phải được huynh đồng ý mới được, kêu đệ tới khẩn cầu huynh.”
Lý Khánh An cười xòa hỏi: “Vậy đệ hãy nói với ta trước, các ngươi làm sao... ừm, quen với nhau thế?”
Bùi Du đỏ mặt nói: “Năm trước lúc đệ đến Quy Tư, quen với Tiểu Liên, còn dạy qua nàng viết thơ. Lần này sứ giả Byzantium sang thăm, đệ phụ trách tiếp đãi chính sứ, còn nàng phụ trách đi theo công chúa Byzantium, chúng tôi thường tiếp xúc với nhau, thường xuyên qua lại, bèn ...”
“Thì ra là thế!”
Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu. quả nhiên là duyên phận, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vừa rồi ta nghe đệ nói, hình như đệ phải về Trường An, đó là có chuyện gì thế?”
Bùi Du thấy Lý Khánh An tựa hồ không có ý phản đối, trong lòng hắn mừng thầm, vội vàng nói: “Tổ phụ của đệ đã nhiều lần viết thư. hy vọng đệ có thể quay về triều đình nhậm chức, ông nói đệ là trưởng tôn, ở bên ngoài đã năm năm. phải trở về với gia tộc rồi. nếu không ở bên ngoài lâu quá, đối với việc tương lai sau này đệ tiếp chưởng gia tộc sẽ có chút bất lợi.”
Lý Khánh An đã nghĩ ra rồi, năm trước lúc hắn thành hôn, Bùi Khoan cũng từng nói qua với hắn. hy vọng trưởng tôn có thể quay về kinh. Bùi Du theo mình đã năm năm, cũng đến lúc cho hắn quay về kinh rồi, nghĩ vậy, Lý Khánh An bèn nói: “Như vậy đi! Ta có thể cho đệ quay về kinh trong năm nay, nhưng lần này đàm phán với Byzantium xong, ta đoán chừng đệ còn phải đi thành Quân Sĩ Thán Đinh (*Congtantinus) lần nữa, thay ta đi sứ Byzantium. Trong thời gian này, ta sẽ nhờ phu nhân liên hệ với Bùi gia, định hôn sự của đệ và Tiểu Liên, chờ sau khi đệ đi sứ trở về, đệ bèn cùng Tiểu Liên thành hôn. sau đó dẫn nương tử quay về Trường An. Hơn nữa đệ quay về Trường An nhậm chức, sẽ từ An Tây điều về kinh, không cần đệ phải bắt đầu lại từ đầu.”
Bùi Du thấy Lý Khánh An suy nghĩ quá chu đáo, không khỏi trong lòng cảm động, liền thi lễ cảm ơn nói: “Đa tạ sứ quân đã vẹn toàn cho.”
“Được rồi. mời ngồi đi!”
Lý Khánh An khoát tay nói: “Việc riêng đã bàn xong, nên nói tới việc công, ta muốn tìm hiểu một chút về tình hình của vị sứ giả Byzantium này.”
đế quốc Đường và đế quốc Byzantium cũng không có xung đột gì về ích lợi cả. hơn nữa song phương đều có chung một kẻ địch, cho nên khả năng song phương kết thành đồng minh chiến lược là rất cao, nhưng việc này cũng chỉ là một khả năng mà thôi, hai nước mấy trăm năm nay chưa từng kết giao qua. làm sao có thể lập tức bèn kết thành đồng minh chiến lược được. Việc này cần phải có một quá trình, một quá trình có thể hiểu biết lẫn nhau, quan trọng hơn là Lý Khánh An không thể đại biểu cho đế quốc Đại Đường, hắn chẳng qua chỉ là chư hầu của một phương mà thôi. Điểm này trong lòng Lý Khánh An cũng hiểu được, mà đối phương lại vừa lúc phái ra một sứ giả rất chính thống và cổ hủ, nếu hắn biểu hiện quá cấp thiết, không chừng sẽ làm cho sự việc không như mong muốn, ở trên trận tuyến tranh giành quyền lực đã nhiều năm như vậy Lý Khánh An đương nhiên am hiểu sâu sắc về điểm này, đối phó với sứ thần phương tây, đôi khi không ngại đánh bài quyền Thái Cực (chủ yếu là đưa đẩy một chút), đương nhiên, người triều Đường có lẽ không biết Thái Cực quyền là cái gì. nhưng hắn Lý Khánh An biết.
Sau khi bàn xong với Bùi Du. Lý Khánh An cũng không có đến nhà khách gặp sứ giả Byzantium. mà đi nhà tiếp khách nằm bên cạnh nhà khách, nơi đó có hơn một trăm sĩ tử từ Trường An đến Toái Hiệp ở tại đó.
Nhà tiếp khách là một quần thể kiến trúc chiếm diện tích rộng lớn, gồm có mấy chục cái sân và mấy trăm gian nhà ở tạo thành, có quan viên chuyên môn quản lý, ăn ở chỉ phi đều là miễn phí. Rất nhiều quan viên và Quốc Tử Giám thái học sinh từ Trường An đến trợ giúp An Tây đều ở nơi này. Năm trước, lúc thơ mới của Sầm Tham truyền đến Trường An, có hơn một trăm viên thái học sinh nhiệt huyết trào dâng, dứt khoát xếp bút nghiên theo việc binh đao. quyết đến An Tây nhập ngủ đền nợ nước. Bọn họ lặn lội đường xa. cuối cùng cách đây hơn mười mấy ngày trước đã đến được Toái Hiệp, được quan viên Toái Hiệp nhiệt liệt hoan nghênh, đưa bọn họ tạm thời an bài ở nhà tiếp khách, lại để cho bọn họ hỗ trợ làm một ít việc công văn. chờ Lý Khánh An trở về quyết định việc sắp đặt cho bọn họ.
Những sĩ tử này ở tập trung tại mấy gian viện, trong gian viện im ắng như tờ, các sĩ tử đang bận rộn ghi chép quân tịch của binh sĩ quân An Tây. Đây là công việc tạm thời của bọn họ, không có một văn tiền công nào cả. nhưng bọn họ vẫn tràn ngập sự nhiệt tình và hào hứng mà làm. không hề có chút gì oán than cả.
“Các vị! Đại tướng quân tới rồi.”
Quan viên của nhà tiếp khách lớn tiếng thông báo với các sĩ tử. các sĩ tử đồng loạt chạy ào ra. từng gương mặt từng gương mặt tràn đầy sức trẻ, bọn họ kích động vây quanh lấy Lý Khánh An. mồm năm miệng mười, la hét ầm ĩ cả lên. bọn họ tình nguyện nhập ngữ chiến đấu với quân Đại Thực.
Họ đều là những người trẻ tuổi có học thức, tuổi cũng đều ở trên dưới hai mươi. nhiệt huyết dâng trào, tràn ngập lý tưởng và hoài bão, sự trưởng thành của sẽ là một thứ tài sản quý giá đối với Lý Khánh An. Lý Khánh An đã quyết định đem những người đọc sách này đưa vào quân đội để tôi luyện, để trong tương lai bọn họ sẽ trở thành trụ cột của mình.
“Mọi người yên tâm. quân An Tây là một đội quân dựa vào tài năng mà đi lên. không có sự hắc ám. không có sự hũ bại, bất luận xuất thân danh giá hay nghèo hèn. bất luận là gia đình giàu có hay là kẻ bần cùng, ở trong quân đội các ngươi đều ngang hàng nhau, trong các ngươi sẽ có người có lẽ sẽ trở thành tướng quân, có người có lẽ chỉ có thể là binh sĩ. nhưng tiêu chuẩn quyết định trở thành tướng quân hay là binh sĩ chỉ có một. đó chính là năng lực của các ngươi. Phát huy năng lực của các ngươi. bắt đầu từ ngày mai, các ngươi sẽ trở thành một trong những thành viên của quân An Tây, xây dựng ước mơ của các ngươi.”
Diễn thuyết ngẫu hứng này của Lý Khánh An nhận được một tràng pháo tay tán thưởng; hắn khoát tay, để cho mọi người yên tĩnh trở lại, cười nói: “Mời mọi người xếp thành hàng ngủ. giúp ta ghi lại quê quán và tên họ, để cho ta nhớ kỹ các ngươi.”
Đây là thủ đoạn lấy lòng người của Lý Khánh An. trong hơn một trăm người báo lên danh tánh, đối với hắn có lẽ một cái tên cũng đều không nhớ được, nhưng đối với người báo danh lên mà nói, trong lòng lại có một tia hy vọng.
Dẫn đầu là một gã có vóc dáng cao nói trước: “Tại hạ Đỗ Minh Bồi. người ở Kinh Triệu phủ huyện Cao Lãng.”
“Tại hạ Ngũ Vạn. người ở Thành Đô phủ.”
“Tại hạ Lý Thành Phi, người Trường An.”
“Tại hạ Trần Thiếu Du. tổ phụ là Trần Nghiễm, từng nhậm chức An Tây phó đô hộ, hiện đang học tại Sùng Huyền quán, nguyện ra sức làm việc cho Đại tướng quân.”
Lý Khánh An thấy hắn khoảng hai mươi bốn. hai mưới lăm tuổi, dáng người khỏi ngô tuấn tú, có thể thấy được khí độ bất phàm. Lý Khánh An liền gật gật đầu. không nói thêm gì cả. ánh mắt lại nhìn sang một người kế tiếp, một người phía sau tiến lên một bước tự giới thiệu nói: “Tại hạ Trương Chí Hòa. người Trường An. năm trước vừa học xong thái học. vốn được thu làm Tả Kim Ngô vệ tham quân sự. nhưng ta nguyện tòng quân Tây Vực, không muốn vào triều làm cho Kim Ngô.”
‘Trương Chí Hòa?" Lý Khánh An cảm thấy cái tên này có chút quen tai. tựa hồ ở nơi nào nghe qua. suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra. là cháu gọi Lý Bí bằng cậu. Lý Bí từng đề cử với hắn. nói hắn tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, hơn nữa Trương Chí Hòa này, với bài thơ ‘Tây tái sơn tiền bạch lộ phi. đào hoa lưu thủy quyết ngư phì’ (Đầu núi cỏ bay bóng vυ't nhanh, đào trôi nước chảy cá bơi quanh) không phải chính là kiệt tác của hắn sao?
Lý Khánh An cẩn thận quan sát hắn một cái. người này là một sĩ tử trẻ tuổi mặt mày thanh tú. dáng vẻ rất thông minh tháo vát. Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu. cũng không vì hắn là người mà Lý Bí giới thiệu thì được đối đãi đặc biệt, mặc cho là vàng thật hay là sắt thường, cũng đều phải vào trong chiếc nồi nung khổng lồ của quân đội này mà rèn luyện mới biết được.
Ánh mắt hắn lại nhìn sang người kế tiếp, người kế tiếp là một sĩ tử có làn da thô đen khom người nói: “Tại hạ Lạc Văn sinh, người Trường An. nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ đã mất. nguyện dốc sức vì Đại tướng quân!”