Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 190: Cầu Cứu Vạn Kiếm Tông.

Không để cho Trương Kiệt nói thêm lời nào, Huyết Minh đã phất tay. Mà Hy Tà kiếm đang dính chặt trong tay gã, cũng giống như có linh tính vụt bay đi. Rơi vào trong tay của hắn. Còn không ngừng "ong ong" rung động lên, vẻ ghét bỏ không chút che lấp.

Theo Hy Tà kiếm tuột khỏi tay, phản chấn khiến cho cơ thể Trương Kiệt ngã văng ra sau. Trên mặt nhăn nhó đau đớn. Thế nhưng, ngay khi gã vừa hồi tỉnh lại mà ngẩng đầu. Thì một đường sáng liền lóe lên trong mắt gã. Tia sáng rất lạnh, mang theo mùi máu tươi cùng sát khí kinh người.

"Quên nói với ngươi, có hung đảm vẫn là không đủ. Quan trọng nhất, là ngươi phải có thực lực a."

Nắm lấy Hy Tà kiếm, mặt mũi không chút biểu cảm, Huyết Minh liền nhìn lấy cơ thể của Trương Kiệt đang từng chút một đổ ngã. Trên thi thể của gã, từ trán đến cằm, bất thình lình lại xuất hiện một vết cắt rất mỏng, nhưng không hề chảy ra một giọt máu tươi.

Liếc nhìn dịch trạm đã rơi vào trong bóng đêm, không có nhân khí giống như một tòa quỷ trạch. Huyết Minh liền đem Hy Tà tra vào vỏ, lại đưa cả nó và bao kiếm quăng vào trong không gian. Một thời gian dài nữa, có lẽ Hy Tà sẽ không còn cơ hội quang minh chính đại nhìn thấy ánh sáng được nữa rồi.

Lấy ra Thuấn di thẻ, Huyết Minh liền đem địa chỉ cần đến viết vào trên đó. Mà nơi này, thình lình chính là chu vi ba trăm trượng bên ngoài Vạn Kiếm tông. Ngay khi thân hình Huyết Minh dần dần hòa tan vào trong không khí, thì hệ thống bỗng dưng lại ngoi lên.

[ Đinh, thù hận giá trị của nam chính : Nhan Mạc Oa đối với ký chủ +100. Điểm phản diện +200.]

"..............." Con hàng này rốt cuộc là đang làm gì, tại sao đột nhiên lại hiển linh thay hắn cống hiến Điểm phản diện rồi.

---------------------------

Vạn Thống cung, bên trong thư phòng.

Liễu Chính đang ngồi mài mò trước đống sổ sách chất đầy trên bàn. Theo thời gian càng dài, gương mặt già nua cũng không khỏi hiện ra vẻ mệt mỏi. Nhưng dù vậy, ông vẫn phải mở to mắt ra để phê duyệt chúng.

Đống sổ sách này, đều là những việc lớn nhỏ xảy ra trong địa vực của Vạn Kiếm tông. Làm một người tông chủ như ông, những việc mà bên dưới không tự mình quyết định được, thì đều sẽ được đưa tới nơi này, để ông tự mình phê chuẩn xử lý.

Đúng lúc này, ngay khi ông vừa khép lại một quyển sổ. Thì cửa phòng bỗng dưng lại bị người gõ vang. Đã là giờ này rồi, làm sao còn có người đến tìm ông a? Nghi hoặc, Liễu Chính liền trầm giọng phân phó :"Vào đi."

Được Liễu Chính cho phép, cửa phòng liền được người đẩy ra. Sau đó, một bóng người mặc tông phục của Vạn Kiếm tông cũng bước chậm đi vào. Người này, chính là Tam trưởng lão của Vạn Kiếm tông. Tuổi đã ba trăm có thừa, ngoại hình lại so Liễu Chính già hơn không ít. Nhưng đi đứng vẫn phong vận như xưa.

"Lý Phổ, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến tìm ta là có việc gì?" Nhìn thấy người đến là Lý Phổ, gương mặt của Liễu Chính liền giãn ra. Nhưng, khi quan sát vẻ mặt gấp gáp cùng chột dạ của lão. Liễu Chính cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Thật ra, Lý Phổ cũng có thể xem như là đồ đệ của ông. Mặc dù không phải thân truyền, nhưng cũng không khác mấy. Cho nên, đối với tính cách của Lý Phổ, Liễu Chính vẫn là tự tin có thể nắm chắc tám phần. Bình thường Lý Phổ chính là một cái người thành thật, công chính liêm minh, không làm việc thẹn với lòng. Vậy thì lý do gì đã khiến cho lão cảm thấy chột dạ đây?

Bị Liễu Chính chăm chú xem, Lý Phổ lại càng cúi thấp đầu. Sau khi đến gần ông, lão mới có chút đắn đo, gấp giọng đáp. Đem hết mọi chuyện từ đầu tới cuối nói ra :"Bẩm tông chủ, chuyện là vừa mới, ở dưới chân núi có một cái thiếu niên thất tha thất thểu chạy đến. Nói có việc gấp muốn nhờ Vạn Kiếm tông tương trợ."

"Thế nhưng, ngài cũng biết đấy a, giờ này sơn môn (#) cũng đã sớm đóng lại từ lâu, vả lại người này còn không có bái thϊếp nữa. Cho nên, hai cái đồ đệ của ta liền muốn đem người cho đuổi đi. Thế nhưng, thiếu niên này vẫn cứ khăng khăng một mực muốn vào. Trong lúc bực tức, đồ đệ của ta đã lỡ lời bảo hắn...bảo hắn nếu muốn đi vào thì cứ đi trèo Đăng Thiên Tập đi. Khi nào trèo lên đến đỉnh, lúc ấy hắn liền có thể đi vào nội bộ Vạn Kiếm tông."

(# Sơn môn ở đây là cổng của tông môn, cổng núi nha. Chứ không phải là cổng chùa đâu.)

"Hồ nháo!!!" Chưa để Lý Phổ dứt lời, Liễu Chính đã mang theo tức giận vỗ bàn quát lớn. Đám đồ đệ này của Lý Phổ làm sao lại dám càn quấy như vậy a. Bọn họ có biết, những lời này là nguy hiểm như thế nào hay sao?

Mặc dù tức giận, nhưng lập tức, Liễu Chính đã hít sâu một hơi bình phục tâm tình. Muốn biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Thế nhưng, khi nhìn thấy gương mặt già nua đang co rúm lại của Lý Phổ, Liễu Chính liền có dự cảm không lành :"Kế tiếp đâu?"

"Ặc, sau khi nghe thấy bọn họ bảo vậy. Thiếu niên liền theo chỉ dẫn của một tên đệ tử, đi thẳng đến pháp trận, leo lên Đăng Thiên Tập." Lý Phổ biết rõ, nếu bản thân nói xong lời này. Liễu Chính nhất định sẽ giận sôi người. Vì vậy, lão liền cố gắng thả nhẹ hơi thở, giảm bớt sự tồn tại của mình.

Quả nhiên, nghe đến việc thiếu niên kia lại đi leo Đăng Thiên Tập. Liễu Chính liền cảm thấy mi tâm đau đớn, trong đầu cũng nhức nhói không chịu được. Hận không thể đem mấy cái đệ tử gác cổng kia đều đuổi đi hết.

Bởi vì Đăng Thiên Tập mặc dù có thể một bước lên trời, nhưng lại không thể với tới trời được a.

**Cảm ơn thắngp112 đã ủng hộ LT cho Nhóc. (●´з`)♡