Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 114: Người đến sau cùng

Sóng nhiệt khủng khϊếp lan tràn, lực lượng cực đại phong toả không gian, Tôn Dương trong lòng cười khổ không thôi, đối với cảnh giới của hắn hiện tại quả thật còn quá nhỏ yếu, nhưng hết lần này đến lần khác thứ chọc vào đều là cường địch. Nếu không phải trên người hắn còn có thứ để hắn bảo mệnh ỷ lại, chỉ sợ là đã chết vô số lần rồi.

" Tôn Dương ngươi thực lực yếu nhất, cho nên không cần phải tham chiến chính diện. Ngươi cứ đứng một bên giúp chúng ta áp trận là được… " Nguyệt Ly thấy Tôn Dương hơi ngẩn người, cho là hắn đang nghĩ biện Pháp đối phó, nàng cũng không phải là coi thường hắn, mà xác thực là cảnh giới của hắn vẫn chưa đủ để tham chiến, một Địa Tướng đỉnh phong đứng trước một Tôn Giả đỉnh phong căn bản chỉ là cặn bã, tùy tiện chụp một chưởng cũng có thể chụp chết, nhưng nàng bảo hắn áp trận thì hoàn toàn có thể, bởi vì uy lực của đoá hoa sen trong suốt như thủy tinh kia vẫn để cho nàng một ấn tượng rất sâu, còn có chút sợ hãi.

" Được, vậy thì ta giúp các ngươi áp chế hắn…" Tôn Dương cũng không từ chối, hắn lập tức hiểu ý gật đầu.

" Hừm một đám nhãi ranh, các ngươi thật cho rằng có thể làm gì được ta sao? Đi chết hết đi.. " Tôn Giả Diệt Nhân môn quát một tiếng, từng đợt năng lượng như thủy triều không ngừng dâng lên, quanh thân hắn dần dần hiện ra một đám yên vụ đỏ như máu, yên vụ như biển máu đang không ngừng khuếch tán ra kéo ra một mảnh đại địa, khí tức ăn mòn khủng bố như muốn đem tất cả mọi thứ cắn nuốt nghiền nát ép về phía bốn người.

" Lĩnh Vực thật đáng sợ, Tôn Dương nhanh ra tay… " Lưu Nhất Sinh nhìn biển huyết hà lan đến, trong lòng hắn cũng là một trận kinh hãi khó tả, khi đối mặt trực diện mới biết cường giả Tôn Giả đỉnh phong là khủng bố đến mức nào, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức thúc dục Tôn Dương đồng loạt ra tay.

" Tinh Liên Toả Định " " Định " cho ta… " Tôn Dương hung ác lập tức gọi ra Tinh Liên, một chút lực lượng cũng không dữ lại, đem toàn bộ tinh lực thúc dục Tinh Liên đến mức cực hạn. Tinh Liên vừa ra, dưới sự cung ứng năng lượng điên cuồng của Tôn Dương nó lập tức biến lớn, đem một mảnh thiên địa che phủ xuống, lực định trụ khủng khϊếp như hàng vạn toà núi lớn mạnh mẽ đèn xuống không gian bị nó bao phủ, ngay lập tức biển máu sắp lan đến chỗ đám người liền bị trì trệ lại, Tôn Giả của Diệt Nhân môn kia cũng phát giác không ổn, ngay cả bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng tốc độ một mực rớt xuống, không thể hoạt động tự nhiên được. Hắn ngẩng đầu nhìn đoá hoa sen khổng lồ trên đỉnh đầu mà trong lòng không khỏi ớn lạnh một trận.

Cùng lúc đó, ba người Nguyệt Ly, Tâm Vĩnh và Lưu Nhất Sinh cũng nắm bắt cơ hội đồng loạt ra tay. Quanh thân Nguyệt Ly cũng toả ra một mảnh Lĩnh Vực kỳ dị, một vầng mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, lấy nàng làm trung tâm, ánh trăng nhu hoà lan toả như một vầng sáng thánh khiết muốn đem mọi thứ dơ bẩn gột rửa, xua tan tan đi chướng khí. Nhưng dưới con mắt nhìn của cường giả thì những vầng sáng nhu hoà này lại chính là bùa đòi mạng vô hình, một khi bị hãm vào trong Lĩnh Vực của nàng thì khẳng định thân thể sẽ bị cắt thành từng mảnh nhỏ, ẩn giấu bên trong những vầng sáng đó là vô số vầng khuyết nguyệt loạn lưu bay múa, cũng bởi vì những vầng khuyết nguyệt này được vầng sáng nhu hoà che đậy rất tinh vi, cho nên có đôi lực người bị gϊếŧ chết không còn máu thịt cũng không biết là mình chết như thế nào.

Mà trái lại quanh thân hoà thượng Tâm Vĩnh thì xuất hiện Lĩnh Vực kim quang chói mắt, một pho tượng phật đà ngồi chính giữa, kim quang phát tán mang theo lực lượng từ bi như muốn độ hoá vạn vật sinh linh, lòng bàn tay to lớn của phật đà mở ra, chữ thập to lớn giữa lòng bàn tay phóng ra kim quang càng thêm đại thịnh chói mắt, một tay chụp xuống tùy tiện đem một đám huyết hà lau đi, biến mất tăm mất tích.

Lưu Nhất Sinh thì mới chỉ là cảnh giới Chân Vương đại Viên mãn, chỉ có thể tạm coi là nửa bước Tôn Giả, hắn cũng là đang trong quá trình lĩnh ngộ Lĩnh Vực cho nên không thể sử dụng Lĩnh Vực cường đại lực chiến, hắn đem quạt xếp thu lại, hai tay liên tục kết ấn, tức khắc ngay chính giữa mi tâm của hắn chui ra một cây bút đen như than củi, trên thân bút được khắc hoạ một đầu hắc long sống động, phảng phất như tùy thời đều có thể nhộn nhạo sống lại. " Lưu Tinh Long Chuyển " Lưu Nhất Sinh quát mạnh một tiếng, một tiếng long ngâm vang vọng lên, cây bút trên tay ném ra liền vặn vẹo hoá thành một con rồng nhỏ cỡ bằng cánh tay người lớn, con rồng này kích thước tuy nhỏ, nhưng uy thế khủng bố vô cùng, toàn thân đều là lệ khí bức nhân, nó hướng về phía Tôn Giả Diệt Nhân môn, há miệng gầm một tiếng khiến thiên địa chấn động run lên từng trận lắc lư, biển

máu nhộn nhạo như muốn tan vỡ.

Tôn Dương đứng phía nhau nhìn ba cổ uy thế ngập trời đằng trước, trong lòng hắn kinh hãi không cách nào nói thành lời, lúc này hắn mới nhận thức được, sức mạnh của những thiên tài được xếp trên tân thế bảng này mạnh đến nổi để cho người nhìn phải líu lưỡi thổn thức không thôi. Một đám ba người này trong suy nghĩ của hắn căn bản là quái vật, ba người này đều mạnh như vậy còn tên Hoạ Thiên được cho là xếp ngang hàng với tên hoà thượng kia khẳng định cũng là phi thường kinh khủng, tuy hắn chưa từng thấy Hoa Thiên toàn lực ra tay, nhưng án theo sức mạnh hiện tại của hoà thượng thì cũng không khó đoán ra thực lực của Hoạ Thiên.

Hắn càng nghĩ càng không khỏi lắc đầu cười khổ, chính bản thân mình hiện tại cùng với đám người này chênh lệch quá lớn, nếu không có Tinh Liên để hắn ỷ lại chỉ sợ là một cái búng tay của người ta hắn cũng không chịu nổi. Bởi vậy hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần chuyện lần này qua đi, về sau nhất định phải điên cuồng tăng lên lực lượng, cùng là người trẻ tuổi với nhau nhưng so với đám người này thì bản thân mình quả thật quá bị đã kích rồi.

Lại nhìn đến trận hình phía trước, lúc này bốn cổ năng lượng đã kịch liệt mạnh mẽ va chạm, hư không liên tục nổ mạnh rồi sụp đổ, mỗi một ấn kim quang phủ xuống đều đem huyết hà cường thế xé đi một mảnh, tiêu thất giữa thiên địa, không gian bị vô số vầng khuyết nguyệt như loan đao cắt xé không ngừng hiện lên từng đạo lỗ đen kinh nhân. Thỉnh thoảng cái đuôi rồng nhỏ mang theo lực lượng kinh thế hãi tục quất xuống, đem Lĩnh Vực huyết hà bao quanh Tôn Giả Diệt Nhân môn oanh kích đến run rẩy nhưng không thể tan rã.

Tôn Giả Diệt Nhân môn thực lực tuy cường hãn, nhưng ngay từ lúc mới bắt đầu đã rơi vào thế bị động, đây cũng bởi vì lực lượng định trụ của Tinh Liên quá mức bá đạo, một khi bị luân hãm thì khó lòng có thể thoát thân, trừ khi là thực lực của đối phương vượt xa tầm khống chế của Tinh Liên, nếu không sẽ không có cách nào tránh khỏi việc bị nó áp chế. Lúc này nhìn hắn lọt bên trong vùng công kích, bị ba cổ lực lượng thay nhau oanh phá vô cùng chật vật, đột nhiên dị biến phát sinh, chỉ thấy vô tận huyết hà đang dùng một tốc độ nước rút thu lại, toàn bộ đều tràn vào trong hai mắt của Tôn Giả Diệt Nhân môn, nhất thời hai mắt hắn biến thành đỏ sậm như máu, âm trầm như lệ quỷ. Mùi vị huyết tinh nồng nặc vẫn y như củ toả khắp không gian, toàn bộ quanh thân người này lại một lần nữa phát sinh biến hoá, lực lượng càng mơ hồ tăng lên như nước lũ mạnh hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần.

" Không tốt hắn muốn đem Lĩnh Vực và Linh Vật dung hợp cùng một chỗ… " Nguyệt Ly kinh hãi hét lên.

" Khặc khặc các ngươi một đám châu chấu có thể bức ta đến nước này, coi như bản lĩnh cũng đủ kiêu ngạo. Nhưng mà hãy mang phần kiêu ngạo này xuống mồ đi… " " Tu La Đoạn Hồng Trần " Một tiếng gầm thét giận dữ như đến từ tu la địa ngục, một bóng huyết nhân to lớn từ từ đứng lên, một chưởng đỏ lòm vỗ ra, cường ngạnh đem Tinh Liên đánh bay lên cao, một bàn chân che phủ bầu trời dẫm xuống hư không, lực lượng bạo tạt khổng lồ mạnh mẽ đem Lĩnh Vực của hai người Nguyệt Ly và Tâm Vĩnh cơ hồ muốn đạp hỏng, con rồng nhỏ gầm thét oanh kích lại bị huyết nhân há miệng phun ra một làn sương đỏ, đem nó thổi bay ngược trở về. Chỉ trong chớp mắt bị lật ngược tình thế bất ngờ, cả bốn người đều bị phản chấn miệng phun máu tươi. Đến lúc này họ mới thật sự cảm nhận được chỗ đáng sợ của Tôn Giả đỉnh phong, căn bản là cùng bọn họ chênh lệch lực lượng quá lớn.

" Đến lúc kết thúc rồi… Tiểu tử Nhân môn, ta đặc biệt chiếu cố ngươi cho nên sẽ cho ngươi đi trước… Khặc khặc…. " Tiếng cười âm u quái dị làm cho người sởn tóc gáy vang lên. Tôn Dương chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều trở nên tán loạn lạnh buốt khó hiểu. Ngay lúc huyết nhân vừa đưa tay ý đồ chụp xuống đỉnh đầu Tôn Dương, đột nhiên một tiếng gầm chấn động thiên địa bạo phát, cánh tay huyết nhân vừa thò ra liền vô thức nổ tung thành huyết vụ. Tiếng gầm mang theo một cổ uy năng làm cho người ta đinh tai nhức óc, đầu óc quay cuồng choáng váng.

" Hừ dám động đến thiếu chủ nhà ta… Chết… "

Tôn Giả nhìn cánh tay của huyết nhân nổ tung, hai mắt hắn liền chảy ra máu tươi, miệng phun ra một bãi máu, vẽ mặt lộ ra sự kinh hãi không nói thành lời, lúc này trong lòng hắn chỉ có một loại xúc động muốn chết, hiển nhiên hắn có thể đoán được người đến là nhân vật cỡ nào khủng khϊếp, loại khí tức cường đại này cả đời hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được từ trên người của chủ nhân Diệt Nhân môn, nhưng lúc này nhân vật cấp bậc này lại xuất hiện tại đây, lại còn là vì một trong những người hắn muốn gϊếŧ mà đến, cái này nói rõ một kiếp này hắn có muốn trốn cũng trốn không thoát được rồi.

Khi âm thanh tiêu tán đi, toàn trường dù là trên trời hay dưới đất, người người sắc mặt đều là trắng bệch, miệng còn rỉ máu tươi, hiển nhiên là bị một tiếng gầm vừa rồi chấn cho thương tích không nhẹ.

Cũng không đợi mọi người chờ mong, ngay cả đám người vừa hoàn hồn lại thì đều kinh hãi gần chết, không biết bên cạnh Tôn Dương đã xuất hiện một người từ bao giờ. Người này một thân để trần, cao lớn lực lưỡng vô cùng, gân cơ trên thân cuồn cuộn như giun bò lộm cộm, trên đầu một chùm tóc búi cao, mày rậm mắt hổ mười phần bá khí. Dưới thân chỉ mặt một cái quần bố ngắn ngang đầu gối, để lộ ra đôi chân trần rắn chắc như hai cột trụ chống trời vững chắc không thể ngã, trên cổ chân trái còn đeo một cái dây chung lục lạc màu kim sắc, lục lạc toả ra từng đoàn kim quang nhàn nhạt, hiển nhiên không phải chỉ là vật đeo bình thường, nhìn khí thế cực kỳ cường hoành.