Duyên Phận [VKook]

Chương 85

❤ TruyenHD ❤

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã gần hai ngày mà Jin và Namjoon vẫn chưa về, khiến cậu và anh vô cùng lo lắng. Bé Ran tình trạng vẫn rất tốt nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.

"Em đừng lo lắng mà ốm."- Anh cũng lo lắng lắm nhưng vẫn giữ bình tĩnh hơn cậu. Ít nhất trong lúc này vẫn có người đứng ra làm hồ sơ và theo dõi vé Ran cùng bác sĩ.

Hơn hết, anh đã nhận ra chiếc vòng cổ trên cổ bé Ran. Mặc dù không biết tại sao bé Ran có vì anh nhớ anh làm mất rồi cũng như là anh không tin về mấy cái đồ mang tính linh thiêng này đâu nhưng ngày nhỏ khi anh còn giữ nó thì nó đã bảo vệ anh khỏi rất nhiều thứ. Nên anh tin chiếc vòng đó cũng có thể bảo vệ được bé Ran.

"Sao Jin còn chưa về nữa."- Cậu sốt ruột hỏi, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.

"Em đừng lo nữa, vẫn còn 3 tiếng nữa, em nghỉ ngơi đi."- Cậu đã thức suốt cả hôm qua đến hôm nay, anh sợ cậu không trụ được mất.

"Nhưng mà..."- Cậu lo lắng chưa kịp nói hết thì của đã mở ra.

"Vì con cái hai người mà tôi phải khổ sở đến như vậy... Nhất định sau này tôi sẽ không đẻ con đẻ cái làm gì cho mệt."- Jin mệt mỏi thở hổn hển ngay khi bước vào phòng, đổ thuốc vào một cái cốc, đổ nước sôi qua một lần rồi đổ đi. Tiếp tục một lần nữa rồi chắt lấy nước và để nguội.

Việc làm của Jin bất chợt khựng lại ngay khi lời nói kế thúc bởi một ai đó nghe được câu Jin nói không đẻ con cái nữa liền rất gấp gáp.

Biết ra hung thủ thì Jin cũng chẳng nói gì nữa, chỉ nhanh chóng tiến lại giường bệnh bé Ran. Anh và cậu thấy vậy cũng lùi ra sau để lại tất cả cho Jin.

Jin nhờ anh giúp mở miệng bé Ran ra để anh đưa thuốc vào. Cứ mỗi một thìa Jin lại nói một câu.

"Ran à, ở đây vui lắm. Con mau tỉnh lại để chơi với mọi người đi."

"Ran à, con xem bố con đến để chăm sóc con này, con hạnh phúc không???"

"Ran, con mau dậy đi, Dong Hyun rất nhớ con và đang khóc nhè ngoài kia kìa..."

"..."

Jin nói rất nhiều cho đến khi hết thuốc vẫn chưa thấy có tác dụng. Việc bây giờ cần làm là chờ đợi chứ thật sự hết cách rồi.

"Vẫn còn 3 tiếng."- Jin giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn vậy và Taehyung.-"Tôi cần nghỉ ngơi. Cứ tiếp tục nói chuyện vui lôi kéo con bé. Đem những sở thích của con bé ra để nói khiến con bé vui vẻ hơn."- Anh cẩn thận dặn dò rồi mới ra ngoài. Mấy ngày nay anh thực sự rất mệt mỏi. Trời cũng đã tối nhưng anh không thể về nhà vì còn phải ở lại theo dõi bé Ran nên đành đi đến phòng vậy.

Namjoon cũng lủi thủi theo sau. Anh và cậu bây giờ chắc không còn tâm trí bận tâm đến anh nên anh đi với người thương vậy.

"Em về nhà đi."- Vừa đi anh vừa hỏi.

(Ran: Èo...)

"Em phải ở lại coi tình trạng của bé Ran đã. Em không an tâm để con bé lại cho các bác sĩ khác."- Jin vừa đi vừa nói. Anh mệt lắm rồi nhưng vẫn phải cố gắng thôi, sau này còn được nhờ nó.

Jin nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng rồi nằm xuống ghế dài, hai tay day day thái dương đau nhức của mình. Namjoon nhanh chóng lấy cho Jin một cốc nước đặt lên bàn rồi ngồi đó, nắn thái dương cho Jin. Người ta nói băng lâu năm rồi cũng có lúc bị chảy, huống hồ Namjoon cũng là một con người. Anh phải giải tỏa nhu cầu sinh lý của bản thân nữa. Nhưng trong suốt gần 30 năm cuộc đời qua anh chẳng muốn "trao thân" cho ai cả ngoài vị bác sĩ đáng yêu nhất ở đây. Đâu ai là không biết yêu, Namjoon anh yêu Jin rồi. Và sự tình thì sau này sẽ biết.

.

.

.

Anh ra ngoài gặp Jin một chút, một mình cậu ở lại. Có lẽ vì mệt quá nên cậu ngủ thϊếp đi trên giường của bé Ran.

Ngủ không được bao lâu thì cậu thấy có gì đó giật giật. Cậu rất khó ngủ nên chỉ cần một chút động nhẹ là có thể tỉnh giấc. Tay caauin vẫn nắm tay bé Ran, nếu có cử động vậy là bé Ran đã tỉnh phải không??? Sau một hồi suy luận không lâu thì cậu cũng hoảng hốt nhấn chuông khẩn cấp gọi bác sĩ rồi chạy lại bên bé Ran.

"Ran à, mở mắt nhìn ba đi con. Con gái yêu mà tỉnh dậy đi con."- Cậu không biết tại sao mà nước mắt cậu cứ chảy ra như vậy, cậu gấp gáp gọi con bé như sợ nếu cậu không kêu nữa con be lại ngủ tiếp mất.

Jin, Namjoon và anh nhanh chóng chạy đến khi xác định được tiếng chuông ở phòng bé Ran. Dong Hyun đang từng bước khó nhìn đến thăm Ran thì không khỏi lo lắng. Nhưng thằng bé không đi nhanh được nên vẫn phải lê lết khó khăn.

Trong lúc Jin kiểm tra, bé Ran chớp chớp mắt một lúc rồi lại nhắm lại khiến cậu rất hoảng hốt nhưng trông Jin lại rất phấn khởi. Công sức đi gần hai ngày của anh cũng có hiệu nghiệm rồi.

"Con bé đã qua tình trạng nguy hiểm. Chỉ là ngủ lâu quá nên con bé mở mắt lâu sẽ mỏi. Vậy nên cứ để cho con bé từ từ. Mọi việc cứ gọi y tá, tôi về nhà nghỉ ngơi đây."- Jin như hạnh phúc tràn trề, nói rồi quay lưng đi, bây giờ anh chỉ muốn ngủ thôi. Namjoon lại chuồn theo Jin để đưa Jin về, một lần nữa anh và cậu không để ý, chỉ để ý một mình bé Ran thôi.

Lúc này thì Dong Hyun đi đến.

"Có chuyện gì ạ???"

"Bé Ran tỉnh rồi."- Cậu phấn khởi nói. Cuối cùn con bé cũng sắp được chạy nhảy nhue ngày xưa rồi.

Dong Hyun vui mừng chạy lại thấy bé Ran đang nhìn mình, miệng lại yêu ớt cười. May quá, Ran không sao rồi.

Bé Ran do còn yếu nên vẫn phải đeo máy truyền khí. Cậu và anh vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, trò chuyện cùng con bé, thỉnh thoảng sau khi truyền nước xong là Dong Hyun lại đi sang. Tâm trạng tốt khiến con bé cũng hồi phục nhanh chóng và hôm nay đã bập bẹ nói chuyện.

"Chú là bố cháu thật sao???"- Giọng con bé như tiếng thì thầm nhỏ. Anh phải ghé tai vào mới nghe được.

"Phải. Là ba cháu giấu hai chúng ta."- Anh cũng thì thầm lại với con bé khiến cậu ngồi gọt trái cây có chút tò mò.

"Vậy lâu nay chú đi đâu??? Sao lúc gặp cháu chú lại không nhận ra cháu là con chú."- Con bé lại tiếp tục hỏi. Lâu nay vứ nghe anh và cậu kể chuyện vậy nhưng con bé lại chẳng nói được nên thắc mắc vẫn cứ ở trong đầu. Nay sẽ giải quyết hết.

"Cháu có thấy hai chú cháu ta rất hợp nhau không??? Vì cháu càng lớn càng xinh nên chú không nhận ra."- Anh cười nhẹ nói.-"Mà khẩu gọi bằng bố."- Sau đó anh bĩu môi làm bộ giận hờn khiến cậu và bé Ran bật cười. Eo nhìn kinh quá.

"Bố..."- Con bé tươi cười nói.

Chỉ vài ngày nữa thôi, bé Ran sẽ được xuất viện. Khi đó, căn nhà 3 người sẽ tràn đầy tiếng cười của hạnh phúc.

----------------------------------------

Click vote and follow me

Facebook: Củ Tỏi (Lê Ngọc Mai)

#Ran

Ran: ta quyết định sẽ vạch trần chuyện ông chú có 1 vợ 1 con của tao. Hôm bữa ổng bình luận truyện ta đăng trên facebook và hỏi tk s1apihd.com. Ta sợ ổng biết tk này là của ta nên ta đã đổi avt thành ảnh Kook. Và hôm qua ổng follow ta. Nhưng ta suy nghĩ rồi. Con trai lớn rồi, có vợ có con rồi mà đọc đam mỹ là cái thành phần rất nguy hiểm nên ta sẽ không lo sẽ bị chửi là 14 tuổi viết truyện 18 tuổi. Ahihi!!! Chú thân yêu, lộ diện cho bàn dân thiên hạ biết lòng đam mê của chú nào *hắc hắc* đừng sốc khi nhận ra con cháu này.