❤ TruyenHD ❤
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jin ngồi vò đầu vò tóc suy nghĩ về tình trạng của bé Ran. Dong Hyun đang rất ổn định nhưng bé Ran lại rất nguy kịch. Đối với những người trong tình trạng như vậy đều có điều không vui, khiến người đó không còn muốn quay lại thế giới này nữa. Anh biết người ta thường dùng phương pháp nói chuyện khiến người bệnh vui trở lại. Nhưng đối với bé Ran như vậy là rất mạo hiểm vì con bé chỉ là con nít, nó chưa có đủ hiểu biết để tiếp thu lời nói trong tình trạng đó.
Anh biết Taehyung cũng chỉ mới biết bé Ran là con thôi. Anh cũng biết tâm trạng Taehyung lâu nay không tốt, khi gặp bé Ran mới chuyển biến tốt như vậy. Nếu cứ để niềm vui của Taehyung mới chớm đã vụt tắt thì thật tội nghiệp Taehyung, anh và Taehyung là họ hàng, thật sự không đành.
Chợt nhớ ra một điều, ánh mắt Jin sáng lên nhưng cái ngọn đèn pha ô tô. Đúng rồi!!! Han Yi An!!! Hắn có ông nội là đệ nhất về thảo dược chuyên để điều khiển tâm trí của con người, khiến người ta cảm thấy tốt hơn.
Nhưng ông ấy lâu hay không biết tung tích ở đâu, Han Yi An cũng đã ra nước ngoài định cư không biết nơi nào. Nhưng vì người bạn từ thời mặc bỉm của anh, anh thử đi tìm một chuyến vậy.
Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, mặc chiếc quần đen bó sát kết hợp cùng với đôi giày da đen bóng loáng. Mái tóc màu trắng xẻ mái càng làm cho anh có phần thư sinh cũng như lạnh lùng.
Anh bước đến phòng bệnh của bé Ran, lúc này cậu, Taehyung và Namjoon đang ở đấy. Nhẹ nhàng mở cửa, anh bước vào nhìn mọi người có cùng sắc thái với mình, đều là rất lo lắng cho bé Ran
"Mấy người cứ để bầu không khí ảm đạm như vậy, con bé làm sao nó muốn tỉnh dậy."- Anh tức giận.-"Sôi động lên, nói chuyện nhiều lên chứ."
Nhưng rồi anh lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế, xem mọi người giật mình trố mắt lên trời kìa.
"Taehyung, cậu còn nhớ ông nội thằng Yi An không???"- Anh nhìn Taehyung hỏi.
"Hử???"- Anh giật mình với câu nói của Jin.-"Nghe nói là lên núi nghỉ dưỡng rồi."- Anh vẫn chưa hiểu chuyện nhưng vẫn trả lời.
Jin nhìn ánh mắt ngơ ngác của cậu và Namjoon dành cho anh, anh chỉ biết lắc đầu.-"Tôi có cách cứu bé Ran rồi..."- Jin lên tiếng.
Cả ba người nghe Jin nói thì giật mình, ánh mắt sáng lên nhìn Jin.
"... Nhưng tôi nào biết ổng ở chỗ nào..."- Jin vò đầu.
"Núi gì gì đấy..."- Anh cũng xoa đầu, anh nghe nói là núi gì mà cũng chẳng nhớ được. Ông ấy đã định đi ẩn cư rồi thì còn ai biết ông ấy ở đâu.-"Hình như đi hết cánh rừng phía nam đến thung lũng ở đấy sẽ thấy một căn nhà."- Anh một hồi suy ngẫm thì cũng có nhớ ra. Anh nhớ có đọc được tin nhắn của ông ấy gửi cho mẹ Jimin. Hồi đó bà Park mới sử dụng điện thoại nên nhờ anh chỉ hộ và anh đã nhìn thấy. (Ran: Ông bà đã có con có cháu rồi đấy =)))
"... Trời đất, phải đi rừng sao???"- Jin mặt xanh như cắt khi nghĩ đến khi anh ngủ trong rừng, rắn rết cứ bò qua bò lại như vậy chắc anh cắn lưỡi chết cho rồi.
"Để tôi sai người đi."- Anh biết Jin sợ, nếu Jin không nghĩ ra cách này chắc anh cũng không nghĩ đến. Thật là biết ơn anh mà.
"Cậu nghĩ ông ấy sẽ cho người ngoài thuốc của ông ta sao???"- Anh chơi với Yi An từ bé, hai gia đình lại quen biết nên anh rất hiểu tính của ông ấy.
"Cũng phải..."- Anh gật gù.-"Hay để JH..."- Anh vừa dứt lời thì Jimin gọi điện.
"Này, JH xin nghỉ làm mấy hôm. Hắn ốm rồi."- Nói còn liền cúp máy.
Ôi thiêng thế!!!
"Tôi sẽ đi..."- Jin mặt mày xanh ngắt nhưng nhìn bé Ran còn xinh hơn liền lên tiếng.-"Ở lại chăm sóc cho Jungkook và con bé thật tốt."- Nói xong anh quay mặt đi ra cửa. Anh không chắc là mình có thể sống sót mà mang thuốc về cho con bé không nữa.
*bặp*- Cậu bắt tay anh lại ngăn không cho anh đi.
"Jin à, cảm ơn anh nhiều lắm."- Ánh mắt cậu long lanh nhìn Jin. Thật sự cậu đã rất sụp đổ khi nghe tình trạng của bé Ran. Nhưng khi nghe Jin đã liều mạng để đi kiếm thuốc về cho con bé như vậy, cậu rất cảm kích. Cảm ơn anh xong liền quay sang nhìn Namjoon.-"Cậu đi theo bảo vệ anh ấy đi, không cần lo cho tôi."
"Nhưng..."- Namjoon trong lòng rất phức tạp. Vừa lo lắng vì nếu anh không ở đây thì liệu có chắc chắn cậu không xảy ra chuyện gì??? Vừa lo lắng vì anh phải đi một chuyến đường dài, anh sợ anh chịu không nổi mất.
"Không cần lo lắng. Mau về nhà chuẩn bị lên đường."- Cậu lập tức ngăn chặn lời nói của anh lại rồi lập tức ra lệnh.
Namjoon không biết nói gì, chỉ biết lủi thủi đi ra cửa.
"Xin lỗi đã làm phiền anh."- Jin ái ngại, mặt đỏ bừng như cà chua thối không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Ôi cái hình ảnh lạnh lùng thư sinh đâu rồi mà giờ còn cái hình ảnh thanh niên "18 tuổi" ngơ ngác trùng tiếng sét ái tình.
"Kh... Không sao... Tôi chỉ làm theo nhiệm vụ..."- Anh tự nhiên lắp bắp rồi bước đi nhanh hơn.
Khi anh khuất dần sau ngã rẽ, Jin cười tủm tỉm.
"Eo dễ thương thế!!!"
------------------------------------
"Em vẫn giận anh à???"- Anh đứng tựa vào cửa sổ nhìn cậu.
Ánh mắt cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bé Ran, chứa đựng những thứ mà anh không thể nào hiểu ra được cậu đang nghĩ gì.
"Tôi không còn tâm trạng để giận anh."- Cậu bơ phờ nhìn mạng sống của cậu đang nằm cứng đờ trên giường bệnh.
Chứng tỏ cậu không còn giận anh nữa.
Anh mỉm cười.
"Khi nào con tỉnh, anh sẽ đón ba con em về Kim gia."- Anh nói với giọng rất hớn hở như anh tin chắc bé Ran sẽ tỉnh dậy vậy.
Cậu ngước mắt lên nhìn anh. Hắn ta vẫn bá đạo, không xem ai ra gì.
"Tôi đã đồng ý à???"- Cậu lạnh lùng hỏi.
"Anh sẽ khiến em đồng ý."- Anh mỉm cười nhìn cậu.
Cậu có chút ngây dại.
Anh nói rồi tiến lại về phía giường bé Ran. Con bé quá nhỏ bé nên chiếc giường thừa rất nhiều chỗ, anh táo bạo nằm lên.
"Anh làm gì đấy???"- Cậu ngạc nhiên nhìn thân thể cường tráng của anh đang dần lấp đầy chiếc giường.
"Con gái à, mau tỉnh lại đi rồi bố con mình đi uống trà sữa. Lần này con không cần trốn ba con nữa, bố sẽ đường đường chính chính mang con đến với tình yêu vị đào của con có được không???"- Anh ôm lấy thân hình nhỏ bé của bé Ran, hôn lên đôi má phúng phính có chút gầy đi kia.-"Mau tỉnh dậy rồi gia đình ta ba người sẽ sống hạnh phúc nha con."- Anh nhìn bé Ran rồi lại quay sang nhìn cậu. Cậu khi này vẫn còn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, hai tay nắm chặt đến nhàu nhĩ cả một góc áo. Anh thấy những giọt nước mặt của cậu, lấp lánh tựa như những viên ngọc.
Anh tiến lại gần, quỳ xuống bên cậu. Hai bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xanh xao của cậu lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia.
"Anh xin lỗi."- Giọng nói trầm ấm của anh khiến trái tim cậu trở nên thêm mềm yếu. Nhẹ nhàng ôm lấy cả thân hình cậu, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mượt mà của cậu.-"Anh yêu em và bé Ran nhiều lắm, tha lỗi cho anh nha."- Giọng anh mang chút vẻ năn nỉ.
Cậu vẫn im lặng không trả lời, tiếng thút thít nhỏ dần và tắt hẳn.-"Chỉ cần một lần thôi, anh làm ba con tôi tổn thương, tôi không ngại gϊếŧ chết anh đâu."- Cậu lạnh lùng lên tiếng.
-----------------------------------------
Click vote and follow me
Facebook: Ran"s Tỏi (Lê Ngọc Mai)
#Ran